Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 32

Lý Đại Bảo đặt chuột trúc ở trong chậu: "Thôn trưởng nãi nãi, thái nãi nãi, đây là chuột trúc đại bá mẫu bắt được đã rửa sạch sẽ rồi, nấu canh thì mọi người có thể uống một ngụm canh thịt đó."

Chu Thúy Hoa vừa thấy con chuột trúc chừng bốn năm cân này, vội vàng chối từ: "Đại Bảo, nhanh mang về đi, cái này quá quý trọng."

"Chúng con vẫn còn ạ." Nói xong, Lý Đại Bảo đi chân trần lao ra ngoài.

Cậu bé rất đói bụng, về sớm một chút có thể có được cái gì ăn.

Lý thái nãi nãi nhìn dáng vẻ Lý Đại Bảo chạy đi, hơi xuất thần: "Đúng là đứa trẻ tốt mài"

Chu Thúy Hoa cầm chậu lên ước lượng, trong mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nhưng nghĩ đến thịt rất trân quý, khó có thể nhận thịt Lý Đại Bảo đưa tới: "Nương, thịt này quý quá rồi."

Lý thái nãi nãi cười cười, xua xua tay: "Nếu đã đưa tới rồi thì con nhận lấy đi, Liễu thị và Lưu thị cũng biết trong nhà có phụ nữ và trẻ nhỏ, hy vọng sau này chúng ta giúp đỡ nhiều hơn. Đợi lát nữa xem nhà chúng ta có thể tìm được gì ở trong rừng, nếu như có thứ tốt, thì cũng đưa cho bọn họ một ít đi."

Chu Thúy Hoa nghe thấy bà bà nói như vậy, yên tâm thoải mái nhận lấy, rửa sạch sẽ, băm thành miếng nhỏ đặt ở trong nồi to, chuẩn bị lấy một chút nước, để mọi người đều có thể ăn.

Trong mắt Lưu thị lộ vẻ hoảng loạn, chỉ chỉ đằng sau, có mấy người trên người đầy vết thương, bá tánh chật vật bất kham chạy nạn, thở hồng hộc, trong ánh mắt còn có vài phần thấy may mắn khi sống sót sau tai nạn.

Cơm sáng đã làm xong, cho nên chuột sẽ để đến bữa trưa ăn. Hiện tại thời tiết oi bức, sợ hư nên Liễu Phán Nhi dùng muối ướp.

Sáng sớm Lưu thị ra bên ngoài tìm đồ ăn, đến bây giờ còn chưa có ăn gì đâu!

Liễu Phán Nhi cũng nhanh chóng để công việc trong tay xuống, mặt lộ vẻ nôn nóng, tiến lên đỡ Lưu thị dường như sắp xụi lơ trên mặt đất: "Đại tẩu, đừng nóng vội, chậm rãi nói. A Lệ, con rót cho nương chút nước. A Phương, con chuẩn bị đồ ăn tốt cho nương."

Đúng lúc này, Lưu thị xách theo rổ, kinh hoảng thất sắc, bước rất nhanh, vội vã chạy tới: "Không ổn rồi, c.h.ế.t người, c.h.ế.t thật nhiêu người!"

Chân cẳng Lưu thị bủn rủn, một là do quá sợ một là do bị đói. Lý Đại Bảo trở về, bánh bao rau dại đã được hấp chín, mỗi người ăn hai cái, sau đó mỗi người lại được chia cho hai quả trứng cút.

Đây là một thế giới ăn thịt đồng loại, thiên hạ sắp sửa đại loạn.

Nhưng tới buổi tối rồi, những binh lính đó nghỉ ngơi, thì có vô số thổ phỉ cường đạo tới, cướp rất nhiều bá tánh chạy nạn. Người không đi theo thì g.i.ế.c luôn. Mấy người này chạy được ra, nhưng dọc đường té ngã bị thương, tìm được đường sống trong chỗ chất."

Liễu Phán Nhi trợn mắt há hốc mồm, quả nhiên bị nàng ấy đoán trúng rồi, có người trong quan phủ đã hợp tác với những thổ phỉ đó, bắt giữ dân chúng chạy nạn.

"Cửa Đại Độ thiết lập trạm kiểm soát, thu giá vé thuyên cao ngất ngưởng, người có tiền đều đi qua, rất nhiêu bá tánh chạy nạn không qua được, được định cư ở gần đó, hoặc chờ quan phủ hoặc là những binh lính đó tốt bụng cho bọn họ đi qua.

Tình hình khẩn cấp, ánh mắt của Liễu Phán Nhi nhìn về mấy người hoảng loạn bất an, lo lắng hãi hùng, khập khiễng ở phía sau, chỉ vào một sơn động cách đó không xa, nói với bọn họ: "Các ngươi đi vào sơn động trống không kia nghỉ ngơi đi, lát nữa ta cho các ngươi chút đồ ăn nắm."

Một hán tử trong đó chắp tay cảm động đến mức rơi nước mắt, bọn họ đang trong quá trình chạy trốn, đồ trên người đều ném đi hết rồi: "Đa tạ đã thu lưu."

"Đại Bảo, con lại đến chỗ thôn trưởng, gọi thôn trưởng tới, hỏi rõ ràng tình hình như thế nào, rồi sau đó tính toán sau." Chuyện trọng đại như vậy, Liễu Phán Nhi không thể tự tiện làm chủ.

Lý Đại Bảo cũng thật sự sợ hãi rồi, lo lắng những thổ phỉ đó đuổi theo, cả nhà phụ nữ và trẻ em bọn họ chạy trốn càng thêm khó khăn: "Con đi nói cho thôn trưởng."

Mấy người khập khiễng kia nâng nhau vào sơn động.

Lưu thị cũng bị nâng vào sơn động, dùng nước ấm giặt sạch chân, cơ thể lạnh băng mới dân dần phục hồi tinh thần lại.

Lý Phương và Lý Lệ đun nước sôi, một cầm cơm nắm: "Nương, đừng sợ, chúng ta đã may mắn chạy ra rồi."

Lưu thị uống nước xong, mặt lộ vẻ may mắn, nghĩ lại mà sợ: "May mắn tam thẩm và thôn trưởng con nhanh chóng quyết định, không có ở lại gân cửa Đại Độ, nếu không chúng ta đều là phụ nữ và trẻ em sẽ bị bắt toàn bộ mất. Ta nghe nói nam nhân sẽ bị đưa đến quặng mỏ, nữ tử trẻ tuổi sẽ bị bán vào nơi dơ bẩn, nữ nhân có tuổi sẽ bị bán vào gia đình giàu có làm nô làm tì. Kết cục thê thảm, chúng ta cũng không thể bị bắt được."

Sắc mặt Liễu Phán Nhi ngưng trọng, nhìn nhìn bên ngoài, tuy rằng trời không mưa, nhưng cũng không có mặt trời, mặt đất thì lầy lội. Hiện tại đường đi không tốt, bọn họ muốn chạy trốn, nhưng lại có thể đi bao xa?

"Tam đệ muội, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Sau khi Lưu thị ăn no, sắc mặt tốt hơn một chút, dựa vào đống lửa bên cạnh, toàn bộ cơ thể hoàn toàn ấm hơn.

Trong lòng Liễu Phán Nhi không xác định, nhưng ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm nàng, nàng không thể biểu hiện ra sự hoảng loạn sợ hãi, nhàn nhạt cười cười: "Đại tẩu, chờ thôn trưởng lại đây sẽ cùng nhau bàn bạc. Xe đến trước núi ắt có đường, sẽ luôn có cách thôi. Chúng ta có thể tránh được kiếp nạn một lần, cũng có thể tránh được vô số lần."

Chỉ chốc lát sau, Lý Đại Bảo mang theo thôn trưởng Tào tới, mặt lộ vẻ vội vàng, nhìn thấy người tới, hơi sửng sốt: "Biểu ca, các ngươi... các ngươi cũng chạy nạn?"

Liễu Phán Nhi châm chước một lát rồi mới chậm rãi trả lời: "Chúng ta đi không nhanh, những thổ phỉ đó cũng đi chậm. Rõ ràng bọn họ có thể bắt được những nạn dân tụ tập cuồn cuộn không ngừng ở gần cửa Đại Độ, chắc sẽ không phí sức đuổi bắt ở trong núi rừng đâu."

Liễu Phán Nhi gói một ít bánh bao rau dại, đưa đến sơn động cách đó không xa, ba nữ hai nam hai đứa nhỏ, trong đó có một người phụ nữ trung niên, chắc là người một nhà. Tuy rằng vài người không còn sợ hại giống như vừa rồi, nhưng ánh mắt vẫn chứa sự sợ hãi như cũ.

Ánh mắt Lưu thị nhìn về phía vài người ở hốc cây cách đó không xa kia, gật đầu: "Đúng vậy, tam đệ muội, muội nói rất đúng. Nếu những thổ phỉ đó vẫn luôn kiên trì bắt thì mấy người kia cũng không có khả năng chạy trốn tới chỗ này. Chỗ này của chúng ta vẫn an toàn."

Bụng gia nhân này đói kêu vang, nhìn thấy bánh bao rau dại, cực kỳ cảm ơn, ăn ngấu nghiến.

Lý Dung nghe thấy lời này, thở phào nhẹ nhõm: "Nương, những thổ phỉ đó sẽ đuổi tới chỗ này sao? Bên ngoài mặt đường lầy lội, nếu gặp trời mưa, chúng ta cũng không đi được xa. A Nam còn bị bệnh, đi đường bệnh sẽ không tốt, trên đường sẽ càng thêm nghiêm trọng.

Hán tử tráng niên kia là Chu Hải nhìn thấy thôn trưởng Tào, cuối cùng cũng không khống chế được sự đau khổ trong nội tâm, đôi mắt đỏ hoe nghẹn ngào: "Biểu đệ, giếng nước trong thành cũng cạn rồi, cho dù có lương thực, không chạy nạn cũng phải khát c.h.ế.t thôi. Dọc đường đi này quá dọa người rồi..."

Hán tử này chịu khổ cả đường đi rồi, đặc biệt là chuyện xảy ra ở cửa Đại Độ, làm ông ấy hiểu quan phủ và những thổ phỉ đó cấu kết với nhau để bắt bá tánh đi, làm xằng làm bậy.

Vài người khác cũng nói không nên lời, sợ hãi, cực kỳ sợ hãi, không ngừng khóc thút thít, còn có vài phân cảm thấy may mắn vì đã sống sót sau tai nạn.

Đôi mắt thôn trưởng Tào cũng đỏ hoe: "Biểu tẩu, biểu ca, các người vẫn còn may là chạy ra được. Các người thu dọn một chút rồi đến sơn động kia của nhà ta. Vợ của Nguyên Thanh, ngươi cũng lại đây gọi những người trong thôn khác, chúng ta bàn bạc kế tiếp theo nên làm gì bây giờ?"

"Vậy được, ta trở vê nói một tiếng rồi qua." Liễu Phán Nhi đồng ý, mang theo Lý Đại Bảo trở về sơn động của bọn họ.

Liễu Phán Nhi bón thuốc cho Lý Nam, nói với Lý Đại Bảo và Lý Dung: "Các con đừng đi đâu cả, ở chỗ này chăm sóc đệ đệ muội muội. Đại tẩu, phiên tẩu xem những đứa trẻ này, ta đến chỗ thôn trưởng xem như thế nào."

Lưu thị gật đầu: "Tam đệ muội, muội yên tâm đi, chỗ này có ta rồi."

Bên ngoài lại bắt đầu mưa phùn, trên người Liễu Phán Nhi mặc một chiếc áo vải dầu, đội mũ tre, đi qua rừng cây rậm rạp, Liễu Phán Nhi tiến vào kho hàng không gian, nhìn thấy bên trong đã lớn hơn một chút.

Kho hàng không gian liên tục mấy ngày không thay đổi, nhưng hôm nay lại thay đổi. Trong lòng Liễu Phán Nhi bắt đầu xác định, khả năng khi nàng cứu được ai đó thì mới có thể biến lớn.

Trong kho hàng không gian lại xuất hiện thêm hai kệ để hàng, lần này không phải đồ ăn, mà trên kệ có hai cái rương, vậy mà lại là dây ni lông mỏng.

Tuy rằng dây thừng không thể ăn, nhưng có thể làm thành lưới đánh cá, vớt cá ở sông Đại Độ.

Liễu Phán Nhi ngẫm lại, trả lời: "Thôn trưởng, nhìn dáng vẻ hình như sắp mưa rồi, chúng ta nhiều già trẻ như vậy đi về phía trước thì đi được đâu đây?"

Liễu Phán Nhi đi vào sơn động gần thôn trưởng Tào gia, nhìn thấy mười mấy người đứng ở nơi đó, mặt ủ mày chau, thật hiển nhiên mọi người cũng biết được tin tức từ chỗ thôn trưởng Tào, không có cách nào để đối phó.

Ánh mắt của những người khác cũng nhìn về phía Liễu Phán Nhi: "Có gì nói đó, mọi người cùng nhau bàn bạc, nói sai rồi cũng không quan trọng."

Liễu Phán Nhi đang suy nghĩ, cũng không có lập tức trả lời.

Thôn trưởng Tào nhìn thấy Liễu Phán Nhi lại đây, vẫy tay: "Vợ của Nguyên Thanh, ngươi nói một chút đi, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Ánh mắt thôn trưởng Tào sầu lo, phiền muộn: "Đúng vậy, Nguyên Thanh gia, đừng lo lắng, trên đường chạy trốn không có nhiều quy củ như vậy đâu, có gì nói đó. Con đường này quá khó khăn, chúng ta chỉ muốn tồn tại."

Chẳng qua hiện tại Liễu Phán Nhi không có thời gian làm lưới đánh cá, ra ngoài xem thôn trưởng Tào quyết định như thế nào đã, là ở lại chỗ này nghỉ ngơi hay là tiếp tục dọc theo sông Đại Độ đi vào trong rừng cây.

Một hán tử trung thật trong đó lắp bắp, xoa xoa tay, rất khẩn trương: "Chúng ta thật sự phải g.i.ế.c người sao?"

Liễu Phán Nhi trả lời: "Nếu chúng ta không thể lên đường, nhưng cũng không thể ngồi chờ chết. Thì chúng ta thu dọn nước độc dược, môi lên gai gỗ, chúng ta ở gân đó làm bẫy rập. Chặt bỏ nhánh cây rắn chắc, trên đầu nhọn dính độc, chỉ cân đ.â.m thủng da của đối phương thì đều có thể khiến kẻ địch bỏ mạng."

Thôn trưởng Tào trợn mắt há hốc mồm, thật lâu cũng không nói gì.

Thôn trưởng Tào thở dài gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta cũng nghĩ như vậy, có người già trẻ nhỏ lại bị bệnh, cũng là con đường chết. Ở lại đây lại sợ thổ phỉ đuổi theo, tất cả chúng ta đều không chạy được."

"Chúng ta không g.i.ế.c người thì sẽ bị bọn họ g.i.ế.c c.h.ế.t đói"...

Liễu Phán Nhi gật đầu phụ họa: "Chúng ta đương nhiên không g.i.ế.c bá tánh bình thường, nếu như những thổ phỉ là cầm thú, thì tại sao không dám phản kháng chứ? Bị bắt được, không phản kháng, chúng ta cũng chỉ có con đường chết. Liều mạng, chúng ta còn có thể còn mạng sống!"

Thôn trưởng Tào phun ra một ngụm nước miếng xuống mặt đất, nghẹn ngào nói: "Làm, thời tiết như vậy đi đến phía trước chưa biết sống chết. Dừng ở chỗ này cũng có nguy hiểm. Nguyên Thanh gia, ngươi đi chuẩn bị độc dược, nếu như những thổ phỉ đó đuổi đến đây, chúng ta liều mạng với bọn họ."
Bình Luận (0)
Comment