Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 327

Lý chưởng quỹ nhíu mày, ghi nhớ trong lòng, sau này hắn ta sẽ đi điều tra: "Có câu nói, tái ông mất ngựa sao biết không phải là phúc, ngươi mất công việc ở cửa hàng tơ lụa Vương gia cũng không phải là chuyện xấu, đây chẳng phải là có chuyện tốt tìm tới sao? Tính cách Vương chưởng quỹ độc đoán, hơn nữa còn hà khắc. Rời đi sớm một chút cũng tốt, nếu không sau này ngươi càng gặp nhiều xui xẻo hơn nữa. Có thể được Đức Thuy phu nhân nhìn trúng, tiểu tử ngươi cũng có thể coi là khổ tận cam lai, vận may quay đầu!"

Vốn ban đầu Lý Thành rất tức giận, nhưng sau khi nghe thúc thúc nói như vậy cũng hơi vui vẻ một chút: "Thúc thúc, ngài nói đúng, cơ hội của ta tới rồi, nhất định ta sẽ làm việc thật tốt."

Nhìn thấy tinh thần của cháu trai không tồi, Lý chưởng quỹ mỉm cười: "Nào, đi vào trước."

Sau khi tiến vào, Lý Thành hành lễ với Liễu Phán Nhi: "Phu nhân, tại hạ là Lý Thành, là cháu của Lý chưởng quỹ."

Liễu Phán Nhi quan sát Lý Thành cẩn thận, sau đó gật đầu: "Lý Thành, không cần đa lễ, trước đó Lý chưởng quỹ đã khen ngươi làm việc cẩn thận, nhân phẩm cũng tốt. Ta muốn mở một cửa hàng vải vóc, muốn mời ngươi tới làm chưởng quỹ. Tiền công một tháng là hai lượng bạc. Mỗi nửa năm sẽ phát tiền thưởng một lần, không ít hơn hai tháng tiền công, ngoài ra còn có vải vóc may quần áo quanh năm. Nếu như ngươi đồng ý, chúng ta lập tức ký khế ước."

Lý Thành nghe nói vậy vui mừng khôn xiết, trước đây ở cửa hàng tơ lụa Vương gia chỉ có một lạng rưỡi bạc, tiền thưởng gần như là không có, phân lớn đều rơi vào tay Vương chưởng quỹ. Bây giờ tiên công cao, hơn nữa còn có tiền thưởng, không có công việc nào tốt hơn thế này nữa.

"Phu nhân, tại hạ đồng ý, đa tạ phu nhân." Lý Thành hành lễ cảm tạ một lần nữa.

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Khế ước thì ta có thể ký với ngươi ngay hôm nay, chỉ có điều là còn chưa mua cửa hàng, ta muốn ngươi mang theo Báo Tử, đi tìm người trung gian để mua một cửa hàng phù hợp, tiểu Lý chưởng quỹ làm việc nhiều năm tại huyện thành, chắc hẳn cũng có chút quen thuộc đối với huyện thành, chắc sẽ biết nơi nào thích hợp mở cửa hàng vải."

Liễu Phán Nhi mỉm cười: "Vừa mới làm xong chút việc, đúng lúc tới chỗ của lão phu nhân ăn một bữa cơm." Sau đó, Liễu Phán Nhi mượn bút mực giấy nghiên của Mỹ Vị lâu, viết khế ước, một tờ chia hai phần, ký tên đồng ý, phần của mình thì cất đi.

Nghe thấy Đức Thuy phu nhân Liễu Phán Nhi tới, đã đặc biệt đi ra chào đón.

Từ sau khi Điêm Hạnh đi tới kinh thành cùng Cố Tam, bên cạnh Cố lão phu nhân liền có thêm một tiểu nha hoàn tên là Điềm Quả.

Liễu Phán Nhi dẫn theo Lý Dung và Lý Nam, còn cả Miêu Nhi tỷ đến nhà họ Cố, thăm hỏi Cố lão phu nhân. Báo Tử đi cùng Lý Thành, cùng nhau đi tìm người trung gian xem xét cửa hàng, thu xếp công việc mua cửa hàng.

"Phu nhân, lão phu nhân nhận được bái thiếp, từ sáng sớm đã ngóng trông ngài tới! Vì sao hôm nay lại muộn như vậy? Lão phu nhân đã hỏi mấy lân!" Điềm Quả cười nói, sau khi gặp Liễu Phán Nhi vài lần, rất thích vị cáo mệnh phu nhân bình dị gần gũi thích cười như Liễu Phán Nhi.

Lý Thành cung kính trả lời: "Đúng vậy, phu nhân. Tại hạ nhất định tìm một cửa hàng thật tốt cho phu nhân."

Vừa đi vừa tán gẫu cả đoạn đường tới nhà chính của Cố gia.

Lý Dung và Lý Nam bị khen đến mức hơi ngượng ngùng, đỏ mặt khẽ mỉm cười.

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đúng vậy, hai nữ nhi này của ta rất ngoan. Đã muốn dẫn tới thăm hỏi lão phu nhân từ lâu rồi, nhưng nhiêu việc quá nên kéo dài đến bây giờ."

Điềm Quả mặt mày hớn hở: "Phu nhân nói đúng, lão phu nhân đã phân phó phòng bếp từ sáng, nấu tất cả những món ăn đặc sắc trong nhà, chỉ đợi để chiêu đãi phu nhân. Hai vị tiểu thư hoạt bát đáng yêu quá, lão phu nhân trông thấy nhất định sẽ thích.

Cố lão phu nhân nhìn thấy Liễu Phán Nhi tới, vô cùng vui vẻ, lại trông thấy hai bé gái xinh xắn đáng yêu bên cạnh Liễu Phán Nhi, càng cười tươi hơn: "Phán Nhi, A Dung A Nam cũng tới sao, mau bưng bánh ngọt phòng bếp đã làm xong tới đây đi, đúng rồi, còn cả hoa cúc đường phèn giải nhiệt nữa, cũng mang tới đây luôn."

Điêm Quả cười trả lời: "Vâng, phu nhân."

Liễu Phán Nhi và Lý Dung Lý Nam hành lễ với Cố phu nhân: "Thỉnh an Cố lão phu nhân.

Cố lão phu nhân vui vẻ ra mặt, vẫy tay: "A Dung, A Nam, lại đây để ta nhìn một chút."

Lý Dung và Lý Nam bước tới, vô cùng ngoan ngoãn.

Cố lão phu nhân xoa đầu Lý Dung, lại ôm Lý Nam vào lòng: "Dung nha đầu xem ra quả thật là càng lớn càng xinh đẹp, chỉ có điều, làn da này phải chú ý hơn, nhìn xem, phơi đứa nhỏ thành ra như thế này. Con làm nương phải chú ý một chút."

Non nước Giang Nam đẹp đề, nữ nhân theo đuổi sự trắng trẻo làm đẹp.

Mấy đứa nhỏ trong nhà Liễu Phán Nhi, ngoại trừ Lý Nam hơi trắng trẻo một chút, mấy đứa khác bởi vì thường xuyên phơi nắng bên ngoài, trở thành làn da màu lúa mạch.

Giọng nói non nớt của Lý Nam nói ra mấy câu càng chọc cho Cố lão phu nhân cười không ngừng, dứt khoát hôn lên khuôn mặt mũm mĩm của Lý Nam một cái: "Ái chà chà, cục cưng của ta sao lại đáng yêu như vậy chứ? Thật sự muốn giữ A Nam lại chơi với ta. A Nam, cháu ở lại nhà Cố nãi nãi được không?”

A Dung cười cười: "Trước đây nương của cháu đã chuẩn bị mũ nan cho cháu, nhưng mà lần nào ra ngoài cháu cũng vội vàng, luôn quên mang theo."

Cố lão phu nhân thấy Lý Dung nghe lời khuyên của người khác, càng yêu thích A Dung ngoan ngoãn, cúi đâu nhìn Lý Nam trong lòng: "A Nam của chúng ta trắng trẻo mập mạp, như chiếc bánh bao thịt vậy, ta gặp một lần là muốn cắn một miếng."

Lý Dung gật đầu: "Cảm ơn nãi nãi, A Dung nhớ rồi ạ."

"Sau này không được quên nữa, ở chỗ chúng ta có câu nói một trắng che ba xấu. A Dung có ngũ quan tinh xảo, nếu có thêm làn da trắng trẻo đương nhiên sẽ càng xinh đẹp hơn." Cố lão phu nhân nhìn thấy làn da chỗ cổ của A Dung trắng nõn mới biết không phải A Dung đen bẩm sinh, mà là do phơi nắng.

Mặc dù Lý Nam còn nhỏ nhưng cũng rất thông minh, đã biết đẹp xấu: "Cố nãi nãi, A Nam muốn trắng trẻo, nhưng không muốn mập mạp. Một khi người đã béo lên sẽ bị xấu xí. A Nam xinh xắn không thể ăn, Cố nãi nãi, bà đừng có ăn cháu, để nương cháu dùng thịt heo làm bánh thịt cho bà nhé, cái đó ăn mới ngon."

Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Bọn nhỏ ra ngoài chơi nên không để ý tới. Sau này ta sẽ nhắc nhở A Dung."

Không chỉ có bữa trưa bày toàn bộ món ngon, vào buổi chiều khi Liêu Phán Nhi nói lời tạm biệt, Cố lão phu nhân còn nhét đầy đồ tốt vào xe ngựa của Liễu Phán Nhi, ngoài ra còn cho Lý Dung một đôi dây buộc tóc bằng ngọc trai, dùng để buộc tóc, cho Lý Nam một đôi dây buộc tóc có gắn chuông bạc nhỏ, chế tác tinh xảo, cũng dùng để buộc tóc.

Cố lão phu nhân thật sự rất thích Lý Nam, nhỏ như vậy mà còn có thể nói ra mấy câu đạo lý như thế này, hơn nữa những lời này cũng rất may mắn, rất có lý: "A Nam nói đúng, lát nữa ta phải viết thư cho Cố Thiệu, sắp xếp hôn sự cho nó, sớm ngày thành thân sinh con."

Có Lý Nam và Lý Dung nói lời trẻ con, lại thêm những câu nói thú vị của Liễu Phán Nhi, khiến cho Cố lão phu nhân thoải mái cười to.

Tất nhiên Lý Nam không muốn, nhưng cô bé rất ngoan, mắt to đảo quanh, suy nghĩ lý do từ chối: "Cố nãi nãi, cháu thích bà lắm, nhưng nương cháu không nỡ đâu, một ngày không nhìn thấy cháu, nàng sẽ ăn không ngon ngủ không yên, cho nên A Nam phải ở nhà với nương. Nếu như Cố nãi nãi cũng thích em bé thì nhanh cóng viết thư cho Cố đại nhân, để ông ấy mau chóng thành thân, lập tức có thể sinh rất nhiều em bé."
Bình Luận (0)
Comment