Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 339

Tất cả đã giảm bớt hoàn toàn quan niệm bó chân ở phương nam, có vài người vừa mới bắt đầu bó chân, nhanh chóng bỏ ra, tuy rằng ngón chân đã gãy, nhưng người còn nhỏ, còn có thể phát triển lại bình thường.

Lệnh cầm quyên truyền tới huyện Thôi Dương, cùng với nó còn có phê duyệt của bệ hạ.

Lưu đại nhân nhìn đến thấy lời bình khen ngợi bằng bút son ở phía trên, mừng rỡ đến độ không khép được miệng. Tự mình cầm phê duyệt của bệ hạ dành cho Liễu Phán Nhi đưa đến trấn Cát Tường.

Lúc này Liễu Phán Nhi đang ở ngoài đồng ruộng, đội nón có rèm, đang giảng giải cách bón phân đồng ruộng cho người hầu, việc canh tác bón phân vô cùng quan trọng, bùn đất cần phải cày vụn, tiện cho việc cấy mạ tiếp theo.

Sau khi cày sâu cuốc bẫm, bắt đầu dẫn nước vào cánh đồng, không nhiều không ít, ít nhiều vừa ngập tới mặt đất là được. Thiếu nước lúa nước sẽ khó sống; mặt khác nếu nhiều nước, mạ cắm vào dễ bị nổi lên, càng không thể sống.

Sau khi kiểm tra ngoài cánh đồng một lần, Liễu Phán Nhi lại đi vào vườn ươm mạ. Lúc này mạ ươm ngoài ruộng đã cao vút.

Lưu thị dẫn người ngồi trên băng ghế nhỏ, đang rút mạ, sau khi vẩy hết bùn đất bám trên rễ thì bó mạ thành từng nắm bằng sợi rơm.

Lý Đại Sơn thấy nhà Liễu Phán Nhi bắt đầu rút mạ, cũng bắt đầu làm như vậy.

"Phu nhân, nhận xét của ngươi hay lắm." Lưu đại nhân rất vui vẻ, cày Khúc Viên và những thứ liên quan đến tục bó chân được ông ấy dâng lên đều đã được bệ hạ xác nhận và khen ngợi, đánh giá năm nay của ông ấy nhất định sẽ rất xuất sắc.

Liễu Phán Nhi cười cười, lúc này cũng không có cam đoan gì với mọi người nữa mà cùng nhau nhìn vào sự thật: "Có thể sống hay không thì cứ chờ trông xuống không phải là xong rồi sao? Dù gì thì cho dù ta có nói thế nào, mọi người chưa từng nhìn thấy đều sẽ cảm thấy nghi ngờ thôi. Vậy thì chúng ta cứ chờ để nhìn thấy sự thật đi, sự thật luôn chiến thắng mọi sự hùng biện."

Liễu Phán Nhi đã cho đám người Lý Đại Sơn nếm được đồ ngon nên ai cũng cảm thấy rất phấn chấn.

Liễu Phán Nhi tin tưởng một cách sâu sắc: "Đại Sơn thúc nói đúng. Cho dù là vụ một hay vụ hai thì toàn bộ chúng ta đều dùng hình thức ươm mạ, như thế có thể tiết kiệm được càng nhiều thời gian. Cho dù trong quá trình cấy mạ có thể sẽ xuất hiện tình trạng chậm phát triển nhưng sau khi cây mạ xanh lại thì sẽ sống sót và phát triển rất nhanh. Tính như vậy thì sau hai lân cấy, chúng ta có thể tiết kiệm được thời gian khoảng chừng nửa tháng, thế là đã đủ cho lúa nước hai mùa sinh trưởng rồi."

Lý Đại Sơn cười ha hả, nói: "Nghe ngươi nói như vậy thì ta thấy yên tâm rồi. Mạ của chúng ta đã cao đến mức này, những thôn khác mới bắt đầu làm đất gieo mạ. Cứ tính như vậy thì chúng ta đã nhanh hơn bọn họ một tháng thời gian. Lúa vùng này có hai vụ, chỉ là thời gian tương đối ngắn nên vụ sau thu hoạch không bằng một nửa vụ trước. Nếu cả hai vụ mùa đều có đủ thời gian, cho dù sản lượng vụ sau không bằng vụ trước thì nó cũng không kém quá nhiều."

Khi nhóm người Lưu Huyện lệnh và Lương công công tiến vào thôn Cát Tường thì thấy Đức Thụy phu nhân không có ở nhà mà đang ở ngoài đồng; họ chạy qua đây xem thử thì chợt nghe thấy mấy câu nói kia của Liễu Phán Nhi.

Bất quá, hắn ta vẫn không yên tâm, chạy tới hỏi: "Vợ Nguyên Thanh, mạ này lớn như vậy, trồng trên mặt đất có thể sống sao?"

Liễu Phán Nhi quay đầu lại, nhìn thấy người đến là bọn họ thì vui vẻ ra mặt: "Lương công công, Lưu đại nhân, các ngài dắt tay nhau mà đến, mặt mày cũng hớn hở vui mừng, nhất định là tới để báo tin vui cho ta rồi."

Lương công công cười cười: "Đức Thụy phu nhân nói đúng rồi, học phái Tạp Gia vội vàng đến đây chính là là để báo tin mừng cho phu nhân đấy. Không chỉ có có thánh chỉ, còn có cả vật phẩm đích thân bệ hạ và Hoàng hậu nương nương ban cho, phu nhân vẫn nên quay về tiếp chỉ sớm đi ạ."

Liễu Phán Nhi phúc thân một cái: "Đa tạ Lương công công đường xa mà đến, cũng cám ơn Lưu đại nhân.”

Liễu Phán Nhi đứng bên cạnh dòng suối nhỏ rửa sạch chân rồi đi giày vào.

Lưu Huyện lệnh không dám nhìn nhiều, ánh mắt ông nhanh chóng rời đi.

Lương công công là một thái giám, hắn ta đã không coi mình là đàn ông từ lâu rồi. Hắn ta nhìn chân của Liễu Phán Nhi, đó là một đôi chân vừa dài vừa thon, trắng nõn nhẫn nhụi, quả thực còn đẹp hơn cả gót sen vàng ba tấc.

Liễu Phán Nhi dặn dò Lưu thị: "Đại tẩu, bọn ta về nhà tiếp chỉ đây, mọi người tiếp tục làm việc đi nhé! Bữa trưa ngày hôm nay có đủ thịt kho cho tất cả mọi người, tiền công thì sẽ được tăng lên gấp đôi."

"Đa tạ phu nhân!" Mọi người cảm tạ, ai cũng vui vẻ ra mặt.

Lương một ngày bây giờ là hai mươi văn tiền, giờ gấp đôi tiền công lên thì sẽ là bốn mươi văn, lại còn được ăn thịt, đúng là chuyện tốt mà. Những người làm công ở đây phần lớn đều là người đến từ các thôn xóm xung quanh chạy đến để làm ít việc, kiếm ít tiền lời hòng trợ cấp thêm cho gia đình.

Lưu thị cũng nhanh chóng rửa tay chân rồi đi giày rơm vào.

Liễu Phán Nhi cảm thấy trong nhà tiêu xài quá nhiều tiền, xây nhà cũng cần rất nhiều tiền, bây giờ bệ hạ ban thưởng cho nàng năm nghìn lượng bạc, từng đó là đủ cho nàng tiêu xài thêm một đoạn thời gian nữa rồi.

Ở trấn Cát Tường cũng có một gia tộc Lý thị, vừa nghe nói có thánh chỉ là tất cả đã ngừng làm việc và nhanh chóng quay trở vê. Mặc dù thánh chỉ không ban cho bọn họ nhưng Đức Thụy phu nhân là vợ của người gia tộc Lý thị, chín bỏ làm mười, như thế cũng có nghĩa là ban cho gia tộc Lý thị.

Dọn bàn thờ xong, Lương công công tuyên đọc thánh chỉ, Thánh Thượng cảm động và nhớ đến công lao cải tạo nông cụ của Đức Thụy phu nhân nên đã đặc biệt ban cho năm nghìn hai lượng bạc trắng, năm mươi cuộn gấm Vân Nam và các vật có giá trị khác, cũng phong Liễu Phán Nhi thăng lên thành Đức Thụy phu nhân hàm tứ phẩm.

Liễu Phán Nhi thấy người quá đông, không thể đứng hết trong sân nhà, mà nàng cũng không thể để mọi người đứng bên ngoài; thế nên nàng đã đưa ra quyết định, nàng ngay lập tức gọi người khiêng bàn thờ đến bãi đất trống ở cửa lớn, quyết định tiếp chỉ ở nơi đó. Thôn trưởng Lý vô cùng kích động, vợ ông ta là Chu Thúy Hoa đã đỡ mẫu thân của ông ra đây tiếp chỉ.

Ban thưởng của Hoàng hậu nương nương càng chu đáo cẩn thận hơn, không chỉ có Liễu Phán Nhi có mà sáu đứa nhỏ dưới danh nghĩa của Liễu Phán Nhi cũng có.

Không chỉ thế, còn cho người hầu trong nhà chạy đến cửa hàng gọi hai cô con gái về nhà để tiếp chỉ. Thánh chỉ được ban cho Đức Thụy phu nhân, mà những bé gái Lý Phương, Lý Lệ này đều được ghi tên dưới danh nghĩa của Đức Thụy phu nhân, thế nên các cô bé đều danh chính ngôn thuận được lại đây tiếp chỉ.

Lưu đại nhân ở bên cạnh thấy vô cùng hâm mộ, Đức Thụy phu nhân đã lên tứ phẩm rồi rôi mà ông ấy vẫn chỉ ở mức thất phẩm. Hy vọng là với chiến tích loại xuất sắc của năm nay sẽ giúp ông ấy thăng lên khoảng hai cấp.

Lương công công chắp tay: "Chúc mừng phu nhân, giờ người là tứ phẩm cáo mệnh phu nhân rồi."

"Đều là do bệ hạ ưu ái thôi." Liễu Phán Nhi cảm tạ, nàng không ngờ bệ hạ lại hào phóng đến vậy, còn thăng cấp cho nàng: "Lương công công, Lưu đại nhân, mời vào trong.

Liễu Phán Nhi quỳ xuống dập đầu, hai tay nâng lên nhận lấy thánh chỉ: "Đa tạ bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Sau khi Lương công công và Lưu đại nhân tiến vào trong sân, Liễu Phán Nhi nói với mọi người: "Vốn dĩ ta định tổ chức tiệc ven đường, cùng nhau cảm tạ lòng tốt của bệ hạ. Chỉ là nhà ta hiện đang bận rộn chuyện thời vụ, không rảnh đặt mua tiệc rượu. Thế nên ta đã chuẩn bị cho mỗi nhà một tờ phiếu để họ có thể đi đến nhà của đồ tể lĩnh thịt. Mỗi gia đình thuộc gia tộc Lý thị được lĩnh mười cân thịt, những người khác trong thôn thì mỗi nhà năm cân."

Mọi người vừa nghe nói không thể ăn tiệc ven đường thì thấy hơi thất vọng, nhưng vì mỗi nhà đều có thịt ăn nên mọi người lại cảm thấy vui vẻ lên ngay.

Lý đồ tể cười ha hả, nói: "Phu nhân, ngài yên tâm, ta nhất định sẽ làm tốt chuyện này.

Liễu Phán Nhi cười cảm tạ: "Đa tạ thúc thúc, một văn tiền của thúc cũng không thiếu đâu.

"Tốt quá rồi!" Lý đồ tể cười nói. Trong thôn có tổng cộng năm mươi ba hộ gia đình, tận vài trăm cân thịt đấy, ngày mai đương nhiên là ông ấy có thể kiếm được một khoản kha khá rồi.

Chu Thúy Hoa thúc giục: "Đương gia, Nguyên Thanh không có mặt ở nhà, chàng qua hỗ trợ tiếp đón nhóm đại nhân đi; ta đưa mẫu thân về rồi sẽ qua đây phụ giúp chuyện nấu nướng."

"Đi đi, ta qua đó cho." Thôn trưởng Lý đồng ý rồi đi theo Liễu Phán Nhi vào trong nhà.

Trong phòng khách, Miêu Nhi tỷ đã pha xong trà rồi.

Lý Nam nghe nói sẽ có người đến nhà tuyên đọc thánh chỉ nên cũng quay về từ sớm. Nhìn thấy Lương công công bèn vui vẻ chạy tới: "Lương bá bá, vui quá, người đã tới rồi."

Thân là nội thị thân tín nhất của bệ hạ, không hề thiếu tiên, thiếu nhất là một tấm lòng chân thành này. Đặc biệt là do trẻ con làm, thật sự càng thấy rõ sự chân thành.

Lý Nam tham lam nhìn chiếc hộp tinh xảo nhưng không dám đòi, bé quay ra nhìn về phía mẫu thân đang đi vào.

Lý Nam đắc ý cười cười: "Ta đã tự mình chọn lựa lá rụng xuống từ cây thuộc họ Công Tôn xuống để làm gối đấy. Mẫu thân ta nói rằng làm gối đầu như vậy có thể cải thiện giấc ngủ, giảm bớt đau đầu. Quá trình sản xuất ra nó rất phức tạp, phải bỏ cuống giữ lá, sau khi chân qua nước sôi một lúc thì sẽ mang đi rửa sạch, phơi khô rồi cho vào trong chiếc áo gối mà mẫu thân mới làm ra. Ta đã nhặt vài giỏ lá và làm ra ba chiếc gối. Một cái cho mẫu thân, một cái cho phụ thân và một cái cho Lương bá bá."

Trong mắt Lương công công hiện lên ý cười, hỏi: "A Nam, ngươi chuẩn bị quà gì cho ta thế?"

Liễu Phán Nhi thấy thế bèn gật gật đầu, cười nói: "Nhận lấy đi, đây là tấm lòng của Lương bá bá đấy con. Đúng rồi, không phải con cũng có chuẩn bị quà cho Lương bá bá sao?”

Lương công công đúng là hay bị đau đầu, hơn nữa, hắn ta còn thường xuyên thức đêm nên việc đó cũng làm cho chất lượng giấc ngủ không được tốt. Cái gối đầu này cho dù có dùng được hay không nhưng đây là tấm lòng của Lý Nam khi tặng quà, hắn ta có thể cảm nhận được điều ấy.

Lương công công cười khẽ rồi lấy ra một cái hộp nhỏ, đưa nó cho Lý Nam: "A Nam, cho ngươi đấy, cảm ơn vì lần trước ngươi đã đưa cho ta bao tay và khăn quàng cổ. Nếu không thì với thời tiết lạnh lẽo của ngày hôm ấy, ta chắc chắn đã ngã bệnh rồi."

Không những có duyên nhìn thấy Lý Nam, hơn nữa Lý Nam thân thiết với hắn.

Lý Nam lúc này mới nhận lấy: "Cảm ơn Lương bá bá."

Lương công công chuẩn bị cho Lý Đại Bảo một thanh kiếm, cho Lý Dung trang sức của thiếu nữ, Lý Tiểu Bảo mấy quyển sách. Nhưng trong bốn đứa trẻ, chỉ có Lý Nam chuẩn bị quà cho Lương Công Công, càng thêm trân quý, khó trách Lương Công Công thích A Nam.

"Tốn công sức như vậy à, vậy ta sẽ dùng cẩn thận." Lương công công cười nói: "Ngươi đã tốn tâm tư chuẩn bị quà cho ta như vậy rồi, vậy cũng nhận lấy quà của ta đi."

Lưu đại nhân cười nói: *A Nam thật ngoan, ta cũng muốn cùng phu nhân của ta sinh một khuê nữ rồi."

Liễu Phán Nhi mím môi cười: "Vậy thì mong đại nhân sớm ngày cầu được ước thấy. Chiêu hôm nay, bệ hạ đã nhận thức được lợi ích của cái cày, bây giờ tuyên truyền, đợi đến mùa thu có thể dùng được, công lao của đại nhân không thể không nhắc đến."

Lưu đại nhân cười cười, trong lòng vui vẻ: "Ta đây là ở trên lầu gần hồ nước nên với được ánh trăng, cũng là thơm lây từ phu nhân. Sau khi biết được tác dụng của cái cày, tại hạ một bên phái người đem đến kinh thành, một bên tìm thợ mộc nhanh chóng chế tạo, hiện tại bách tính huyện Thôi Dương rất nhiều người đêu dùng được cái cày có tác dụng như vậy."
Bình Luận (0)
Comment