Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 349

Mùa thu hoạch tuy mệt mỏi nhưng lại có nhiều niềm vui.

Hạt cải dầu của thôn Cát Tường chắc nịch, cũng có người đến thôn Cát Tường thu mua hạt cải dầu, ra giá sáu đồng năm lạng, đắt hơn giá mua hạt cải dâu bình thường một đồng.

Nhưng mọi người trong thôn biết Liễu Phán Nhi đang chuẩn bị xây dựng xưởng ép dầu nên đã đè nén kích động muốn bán hạt cải dầu.

Tuy nhiều người trong thôn không quá thông minh nhưng họ biết bán cho xưởng dầu cặn của nhà Liễu Phán Nhi nhất định có giá hơn bán cải dầu cho xưởng ép dầu khác.

Lý Dung phụ trách quản lý xưởng ép dầu, tuy xưởng ép dầu vẫn chưa xây xong nhưng cô bé đã làm đủ cách tuyên truyên. Không chỉ người trong thôn Cát Tường biết đến xưởng ép dầu mà cả những thôn bên cạnh cũng chú ý đến, hi vọng có thể mua được dầu rẻ mà chất lượng tốt.

Mỗi ngày Lý Đại Bảo đều cùng thợ mộc Vương và thợ rèn Chu xây xưởng ép dầu, cần dùng cối xay, lại cùng thợ mộc Lý làm một cái cối xay.

Làm từng bước theo bản vẽ của Liễu Phán Nhi. Dù sao cũng là lần đầu tiên xây nên tốc độ không được nhanh, trong thời gian ngắn không thể làm xong.

Thường xuyên có người tới gần quan sát, không hiểu tại sao phải xây ở nơi có dòng nước chảy xiết như vậy, không lẽ không sợ bị ngập lụt sao?

Liễu Phán Nhi nhìn những hạt giống đang được ngâm, nghĩ tới Lý Nguyên Thanh.

Sáng sớm Liễu Phán Nhi đến xem thử, khi ăn cơm tối lại hỏi Lý Dung và Lý Đại Bảo. Thời gian còn lại, nàng phải đôn đốc người làm cày ruộng, bón phân.

Ngoài ra, sau khi hạt khô ráo thì trộn với một ít bột vôi tôi chín hoặc tro rơm rồi mang đi trồng, cách này có thể ngăn cản bệnh than và bệnh kết vảy.

Ngâm hạt trong nước sạch bốn, năm tiếng, sau đó dùng một phần trăm dung dịch đồng sunfat ngâm trong vòng năm phút, sau khi lấy hạt ra rửa với nước sạch thì mang đi gieo hoặc tăng tốc độ nảy mầm, hoặc nhúng vào một phần trăm vôi sống và axit trước khi trông.

Liễu Phán Nhi lấy những hạt ớt đã được cất cẩn thận ra ngâm.

Làm trước những việc này thì có thể hạn chế tối đa khả năng ớt mang bệnh.

Mọi người chờ đợi trong nghi hoặc một xưởng ép dầu không cần sức người sức vật. Bên trong còn có cả hạt giống dưa gang và dưa hấu.

Đường Vân Sơn chọn Ngưu Đại Sơn võ công cao cường lại thông minh lanh lợi đi Tây Bắc đưa tin.

Liễu Phán Nhi không chỉ chuẩn bị y phục cho Lý Nguyên Thanh mà còn gửi mấy cân hạt giống ớt, viết cả cách trồng và cách nấu mỡ dê cay.

Sau khi từ Đường Vân Sơn đến trấn Cát Tường, những binh sĩ đã giải ngũ trong danh sách của Lý Nguyên Thanh cũng lần lượt kéo đến.

Ngoài thư của nàng thì còn có thư của Quách nương tử viết cho huynh trưởng của nàng ấy.

Có những hạt giống này thì đã có thể trông trọt ở Tây Bắc rồi.

Đấn lúc đó, Lý Nguyên Thanh ở Tây Bắc có thể ăn ớt và những món ăn làm từ ớt.

Liễu Phán Nhi không biết có thể trồng được hay không, thử thì sẽ biết.

Tiện đường gửi đi luôn.

Sau khi Chu Thúy Hoa, thôn trưởng Lý và Lý Đại Sơn ăn tối xong, đi dạo đến.

Dường như Liễu Phán Nhi đã ngâm hết số hạt giống ớt còn lại để ươm trông trên đất canh tác phì nhiêu.

Vì vậy, Liễu Phán Nhi đã kịp thời điều chỉnh, chuẩn bị trông nhiều ớt hơn nữa.

Ngược lại, dưa gang và dưa hấu không thích hợp để vận chuyển đường dài, cho nên chỉ có thể bán ở địa phương. Trồng nhiều mà bán không được giá, không kiếm được tiền, không có lãi.

Người trong thôn muốn trồng ớt thì có thể đến mua mầm ớt.

Ớt phơi khô dễ dàng bảo quản, có thể cất trữ rất lâu, có thể bán với giá cao hơn, vận chuyển đến nơi xa hơn.

Cửa nhà Liễu Phán Nhi rộng rãi nhất, rất nhiều người thích đến đây nói chuyện.

Chu Thúy Hoa hỏi: "Vợ Nguyên Thanh à, bây giờ hạt cải dầu trong ruộng đã lần lượt được thu hoạch xong rồi. Trên mảnh đất cạn này, chúng ta trông khoai lang hay ớt đây?"

Thôn trưởng Lý bổ sung: "Phải rồi, còn có cả dưa hấu và dưa gang đó, năm ngoái nhà con bán cũng rất tốt. Bây giờ, đất ở trong thôn ngày càng nhiều, muốn trồng thứ bán được nhiều tiên hơn. Chúng ta đều muốn đến bàn với con."

Vốn dĩ Liễu Phán Nhi muốn tìm trưởng thôn Lý để bàn bạc, bây giờ mọi người chủ động nhắc tới, đúng với ý nguyện: "Ruộng cạn nhà ta đang có, ta chuẩn bị dùng để trông ớt hết. Đợi thu hoạch hương liệu xong lại trông dưa hấu và dưa gang. Năm ngoái, tuy dưa hấu và dưa gang ra rất nhiều quả nhưng không thích hợp vận chuyển đường dài, cùng lắm chỉ đến được Tâm Dương Phủ. Nhưng ớt thì khác, phơi khô có thể bảo quản rất lâu, hơn nữa trong lúc vận chuyển chỉ cần chống ẩm ướt là được, không cần lo va chạm."

Lý Đại Sơn cười ha ha nói: "Nhà ta cũng trông ớt, năm ngoái bán ba mươi đồng nửa cân. Đây chỉ mới bán ở huyện Thôi Dương, những nơi khác giá còn đắt hơn, thuận tiện vận chuyển, trông nhiều cũng không lo hư hỏng giữa đường."

Liễu Phán Nhi cười, người dân trong thôn muốn kiếm lãi, lãi nhiều càng tốt: "Ta đề xuất như thế, hạt giống ớt trong nhà đều đã mang đi ươm mầm rồi. Một thời gian nữa sẽ có thể đem đi trông. Còn dưa hấu và dưa gang cũng có thể trông một ít ở trước sau nhà để ăn. Sản lượng ớt từ một nghìn đến một nghìn năm trăm cân, không nhiều bằng dưa hấu và dưa gang. Dù sao cái gì cũng có ưu nhược điểm, các người tự quyết định đi."

Mọi người nghĩ năm ngoái ớt có thể bán được ba mươi đồng nửa cân, vận chuyển thuận tiện, rất nhiêu người chọn trồng ớt trên đất cạn giống Liễu Phán Nhi.

Cho dù không có đất trồng dưa hấu và dưa gang thì trồng ở trước sau nhà để mọi người trong nhà ăn.

Cuối cùng, Liễu Phán Nhi cười tít mắt nói với mọi người: "Mầm ớt này là do nhà ta gieo, hơn nữa cũng là giống nhà ta, cho nên một đồng một cây, một mẫu ruộng chắc cần ba nghìn cây. Muốn mua thì mau đăng ký chỗ ta, dựa theo đăng ký để phát mầm ớt theo thứ tự, đến trước nhận trước."

Tuy mọi người không nghĩ đến việc nhận được mầm ớt miễn phí, dù sao cũng là của hiếm, nhận tay không cũng kỳ cục.

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Liễu Phán Nhi, đợi nàng trả lời.

Bây giờ phần lớn bạc của mọi người đều dùng để xây nhà, xây cửa hàng, làm gì còn tiên mua giống ớt chứ? Vốn dĩ người khác đang tức giận, cảm thấy Lý ngốc rất quá đáng, giá mầm ớt như vậy mà thấy không cao. Nhưng sau khi nghe xong, bọn họ cũng rất quan tâm tới giá bán ớt sau này.

Lý ngốc vỗ đùi: "Vợ Nguyên Thanh à, giá này hợp lý, Lý ngốc ta chấp nhận giá này. Chỉ có điều ta hơi lo lắng, chúng ta trồng ớt rồi sau đó còn có thể bán ba mươi đồng nửa cân không?”

Cho dù mọi người biết giá ớt đắt nhưng lúc này cũng không trồng nổi.

Nếu có thể bán được ba mươi đồng nửa cân thì cho dù sản lượng một mẫu chỉ có năm trăm cân cũng có thể kiếm được ba mươi lạng bạc. So sánh như vậy thì một mẫu đất chỉ tốn ba lạng bạc mua mầm ớt cũng không nhiều.

Nhưng một đồng một cây, một mẫu đất cần ba nghìn cây là ba lạng bạc một mẫu. Trong nhà có mười mẫu đất cạn mua mầm ớt hết thì cần ba mươi lạng bạc.

Liễu Phán Nhi nghĩ ngợi một hồi, cười nhẹ: "Năm nay trồng ớt nhiều, ta không thể bảo đảm sẽ bán được giá ba mươi đồng năm lạng như năm ngoái, nhưng ta có thể đảm bảo hai mươi đồng năm lạng. Nếu thấp hơn giá đó, ta sẽ mua với lại với giá hai mươi đồng năm lạng. Ta hứa như vậy, mọi người có thể yên tâm chưa?"

Lý ngốc nói chuyện có vẻ thô kệch nhưng rất vui mừng, nghe thấy thế tươi cười hớn hở: "Vậy thì tốt quá, Lý ngốc ta đăng ký đầu tiên. Ta muốn mầm ớt gieo hai mươi mẫu đất. Nhưng bây giờ nhà ta không có tiền, tiền đều dùng để xây nhà và cửa hàng hết rồi. Ta có thể viết giấy vay nợ cho ngươi, đợi đến khi ta bán ớt sẽ trả lại cho ngươi không thiếu một đồng, cả gốc lẫn lãi."
Bình Luận (0)
Comment