Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 35

Liễu Phán Nhi nghĩ đến nàng mang theo bốn đứa trẻ, tuy rằng không phải con ruột của nàng, nhưng dọc đường này, nàng yên lặng quan tâm những đứa trẻ này, những đứa trẻ này quan tâm nàng, nhận nàng.

Nàng cũng không hy vọng bọn nhỏ rơi vào trong tay nhóm thổ phỉ, nghĩ vậy, cũng không có thời gian phiên muộn, trong cơ thể tràn ngập lực lượng, tiếp tục chế tác đất cứng có độc, bảo vệ bản thân mình, bảo vệ người mình để ý.

"Đại tẩu, chúng ta tiếp tục làm việc, trời không tuyệt đường người, ta tin tưởng chúng ta có thể tìm được một con đường sống." Sắc mặt Liễu Phán Nhi ngưng trọng, ngữ khí kiên quyết.

Lưu thị cũng nhanh chóng lau sạch sẽ nước mắt: "Đúng vậy, khóc có ích lợi gì, chúng ta phải nỗ lực."

Nói xong, hai chị em dâu tiếp tục chế tác đất cứng có độc, đồng thời trong quá trình làm việc không ngừng hiểu biết lẫn nhau, đánh giá cao cách sống của nhau.

Ban đêm, hai người Liễu Phán Nhi và Lưu thị không dám đều ngủ, các nàng thay phiên nhìn chằm chằm, canh giữ ở cửa sơn động.

Nửa đêm, lúc Liễu Phán Nhi đang ngủ gật, đột nhiên nghe thấy phía đông truyền đến tiếng khóc tiếng la, hơn nữa giọng động càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng nhiều, tức khắc sợ tới mức giật nảy mình.

"Đại tẩu, Đại Bảo, mau tỉnh lại." Liễu Phán Nhi nhanh chóng lớn tiếng kêu, đứng ở cửa sơn động, nàng nhìn thấy chút ánh lửa.

Tuy rằng trong lòng Liễu Phán Nhi thấy cảm động, nhưng lúc này không phải lúc cậy mạnh, vội vàng nói với Lý Đại Bảo: "Đại Bảo nghe lời, con và A Dung chăm sóc tốt đệ đệ muội muội chính là giúp ta rồi. Lúc ta đối phó với những thổ phỉ xấu xa đó không có cách nào bảo vệ con."

Lý Đại Bảo và bọn nhỏ cũng lục tục tỉnh lại, ánh mắt mơ hồ.

Liễu Phán Nhi cũng thúc giục: "Đại Bảo, A Dung, Tiểu Bảo và A Nam giao cho các con, nhanh chóng đưa vào trong sơn động, trốn đi, không cần ra."

Lưu thị sợ tới mức cơ thể run lên, thiếu chút nữa lại ngồi xuống dưới đất lần nữa, nghe thấy tiếng khóc của hai nữ nhi, nàng ấy lập tức ổn định cơ thể: "A Lệ, A Phương, hai con mang theo đệ đệ muội muội, trốn vào trong sơn động."

"Những thổ phỉ đó tới." Liễu Phán Nhi loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng cười to kiêu ngạo của những thổ phỉ đó, tiếng các bá tánh kêu thảm thiết.

"Nương, con giúp người." Lý Đại Bảo xông tới, trong tay câm một cây gậy gõ, lấy hết can đảm.

Lưu thị giật mình, bỏ dậy khỏi mặt đất: "Làm sao vậy?"

Ở thời điểm này, vũ khí mới là đồ vật thêm can đảm nhất.

Lý Đại Bảo vừa thấy là con d.a.o sắc bén, lập tức câm ở trong tay, trong lòng như có thêm sự tự tin, không hề sợ hãi: "Nương, người cẩn thận, con nhất định che chở đệ đệ muội muội..

Liễu Phán Nhi lấy con d.a.o lớn hơn một chút ra đưa cho Lưu thị: "Đại tẩu, d.a.o này cho tẩu, thời khắc mấu chốt có thể bảo vệ mạng sống."

Liễu Phán Nhi vừa nói, vừa lấy đồ ra khỏi chiếu, lấy ra mấy con d.a.o sắc bén từ bên trong ra đưa cho Lý Đại Bảo Lý Dung, Lý Lệ và Lệ Lương: "Đến lấy d.a.o đi, đừng làm bản thân bị thương"

Liễu Phán Nhi xách theo d.a.o chặt xương, khom lưng, tiến lên tìm hiểu tin tức.

"Đại tẩu, võ công của ta tốt hơn tẩu, ta đi trước xem." Liễu Phán Nhi nói: "Tẩu đứng ở trước cửa sơn động, giấy dầu trên mép sơn động phủ đầy đất, chính là đất cứng có độc chúng ta đã tạo ra mấy ngày qua. Nếu thổ phỉ tới gần, tẩu ném đi."

Lưu thị gật đầu: "Ta đã biết, muội đừng lo lắng, ta liều c.h.ế.t cũng sẽ che chở cho bọn nhỏ."

Lưu thị vừa rồi còn bị dọa đến mức run run, nhưng sau khi nhìn thấy con d.a.o sắc bén, thì không hề run rẩy, cầm d.a.o chặt xương, nàng ấy lập tức có đầy dũng khí.

Liễu Phán Nhi bò lên trên một cây cao, nhìn từ trên cao xuống, có thể nhìn xa hơn.

Những thổ phỉ đó như vội vàng đuổi theo con lợn con cừu, nói chuyện kiêu ngạo cuồng vọng: "Các người không phải chạy sao? Mau chạy đi! Ta muốn nhìn các người bị dã thú ăn tươi, hay là đi theo huynh đệ chúng ta?"

Một thổ phỉ khác cũng lớn tiếng nói: "Tuy rằng các huynh đệ không phải người tốt, chỉ bắt các người đi làm việc đào quặng, nhưng cũng không ăn các ngươi, lương thiện hơn những dã thú kia nhiều."

"Ngươi xem các ngươi chạy nạn cả đường ăn cỏ ăn trấu, có ý nghĩa gì chứ, tới quặng của chúng ta làm việc, còn có thể có cơm ăn, có phòng ở, làm gì phải chạy nạn chứ?”...

Vào ban đêm trong rừng rậm, những thổ phỉ đó lo lắng đám người chạy nạn chạy trốn khắp nơi, bọn họ cũng chỉ có mấy chục người, cũng không bắt được trăm ngàn người.

Vì thế bọn họ nói các loại "lời hay" lừa gạt người, làm cho những cảm xúc của bá tánh chạy nạn này bị hỏng, thành thật nghe lời sẽ cứ như cừu non đợi bị làm thịt, ngoan ngoãn ởi theo bọn họ.

Những thổ phỉ đó vừa nói, vừa không ngừng tiến về phía trước, những bá tánh chạy nạn không ngừng chạy về phía sau.

Nơi đào quặng thì có thể là nơi gì tốt chứ?

Sau khi đi vào thì phải làm đến chất.

Một quặng mỏ lớn như vậy, cân cướp nhiều người như vậy? Còn không phải bởi vì phải lao động cường độ cao, ăn không ngon ngủ không tốt, không lâu sau sẽ c.h.ế.t đi, cho nên yêu cầu số lượng người cuồn cuộn để không ngừng bỏ công việc?

Thôn trưởng Tào cũng sợ hãi, vào thế khó xử, nhưng nhìn thấy nhiều dân chúng chạy trốn về phía này, những đất cứng có độc bọn họ có ném về phía kia, cũng chỉ ném trên người dân chúng, cũng không thể ném vào trên người thổ phỉ.

Liễu Phán Nhi khó xử, hiện tại dùng những đất cứng đó ném thổ phỉ, chẳng những khoảng cách có chút xa, lại còn có khả năng làm dân chúng bị thương.

Nghĩ vậy, Liễu Phán Nhi giấu mình ở trên cây lớn.

Nàng có thể nhét đá vào thì cũng có thể lấy đá ra. Nhiều cục đá rơi từ trên trời xuống như vậy, đập c.h.ế.t những cầm thú này.

Trong lúc Liễu Phán Nhi vào thế khó xử, đột nhiên nghĩ đến kho hàng không gian, từng ở Nhất Tuyến Thiên cất rất nhiều đá lớn.

Liễu Phán Nhi ở trên cây, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy thôn trưởng Tào dẫn người lại đây tìm hiểu tin tức, nhìn thấy thổ phỉ càng ngày càng gần, rất nhiều người lựa chọn tiếp tục trốn vê phía trước, thậm chí từ bỏ đồ trong sơn động. Dân chúng có lẽ không thông minh, nhưng cũng không ngốc, không bị bắt thì bọn họ vẫn luôn trốn.

Khi thôn trưởng Tào đi qua chỗ sơn động Liễu Phán Nhi gia, hô to một tiếng: "Nguyên Thanh gia, nhanh mang đứa trẻ đi mau. Thổ phỉ ở phía sau cách đó không xa, chúng ta không thể ở chỗ này."

Chỗ này không thể tiếp tục ở được rồi!

Thôn trưởng Tào vừa đi vừa chạy, giọng nói không ngừng hốt hoảng: "Đi mau, mọi người chạy mau, thổ phỉ tới."

Sau khi thôn trưởng Tào suy tư một lát, thì nhanh chóng quyết định, dẫn dắt thôn dân tiếp tục chạy trốn.

Thôn trưởng Tào do dự: "Nhưng chỉ dựa vào những người chúng ta này liều mạng, nói không chừng người c.h.ế.t chính là chúng ta."

"Hả?" thôn trưởng Tào chấn động, hoảng sợ: "Sao nàng ấy lại to gan như thế chứ? Những thổ phỉ đó sắp đuổi tới nơi này rồi, nàng ấy còn đến phía trước."

Trong lòng Lưu thị đổ mồ hôi, ánh mắt hốt hoảng: "Thôn trưởng Tào, chúng ta chạy đi đâu chứ? Phía trước chính là nơi dã thú lui tới, đến lúc đó vẫn sẽ bị dã thú cắn chết. Không bằng chúng ta liều mạng với thổ phỉ đi? Tam đệ muội không sợ, chúng ta cũng không sợ, liều mạng với bọn họ."

Lưu thị sửng sốt, trong lòng hoảng loạn: "Thôn trưởng, tam đệ muội đi phía trước tìm hiểu tin tức, còn chưa có trở về."

Lý Đại Dũng ảo não trong lòng, sớm biết rằng phía trước có dã thú, cũng nên đi phía trước, trong lòng oán trách trước đây Liễu Phán Nhi và thôn trưởng Tào không muốn rời đi. Hiện tại thêm một con ngốc là Liễu thị, hắn ta không định ở lại chờ c.h.ế.t đâu.
Bình Luận (0)
Comment