Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 37

Nhi tử vợ bị dọa sợ, không dám tiến trước, trơ mắt mà nhìn bóng dáng cha mẹ biến mất ở trong đêm tối, gào khóc lớn. Muốn đuổi theo, nhưng sợ cha mẹ quát giận; Muốn đi về phía trước nhưng lại sợ hãi rừng rậm đen nhánh âm trầm.

Liễu Phán Nhi nghe tiếng động ở cạnh Lý gia thôn rất sốt ruột, lo lắng Lưu thị sợ hãi mang theo trẻ con rời đi, trời quá tối, rừng rậm nguy hiểm, nhiều trẻ con khả năng sẽ bị lạc đường.

Liễu Phán Nhi không có thời gian chờ đợi, nàng nhảy từ trên cây xuống, chạy về phương hướng những thổ phỉ đó.

Nàng khom lưng, tay chân nhẹ nhàng, đi ở trong rừng rậm, tránh những bá tánh chạy nạn đang bị đám thổ phỉ đó đuổi như đuổi thỏ.

Ước chừng lúc còn khoảng bốn năm trượng, Liễu Phán Nhi thử nói ở trong lòng: "Bỏ toàn bộ cục đá ở kho hàng không gian ra."

Chuyện xảy ra tiếp theo cũng không làm Liễu Phán Nhi thất vọng.

Những viên đá lớn rơi ra từ kho hàng không gian, giống như mọc mắt, rơi trượt tiếp xuống đỉnh đầu nhóm bảy tám chục tên thổ phỉ hung thần ác sát.

Trong đêm tối, trong rừng cây rậm rạp, những viên đá lớn rơi từ trên trời xuống giống như núi lở, vang lớn âm ầm ầm rơi ở trên mặt đất.

Liễu Phán Nhi làm rất nhanh, trung bình mỗi người đều bị trúng hai lá cây Kim Bì kẹp đất cứng.

Liễu Phán Nhi không dám sơ ý, lập tức bò lên trên cây, khi nhìn thấy những thổ phỉ đó bị đá đập vào người, tuy rằng có mấy người không trực tiếp bị viên đá lớn chôn sống, nhưng cũng đập vào chân, hoặc nửa người dưới bị viên đá lớn đè lên.

"Quỷ, có quỷ á!" Mấy thổ phỉ kia sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, cho rằng bọn họ làm chuyện thương thiên hại lí, bị ông trời trừng phạt.

Còn có mấy thổ phỉ may mắn không bị đập vào, nhìn viên đá lớn thình lình xuất hiện, rơi từ trên trời xuống, trong nháy mắt đã đập c.h.ế.t bảy tám chục huynh đệ phía trước.

Những thổ phỉ đó vừa đau khổ hô to, vừa dùng sức hai tay đẩy viên đá lớn trên người.

Liễu Phán Nhi nghĩ đến trong không gian nàng có để lá cây Kim Bì kẹp đất cứng vào kho hàng không gian, lập tức lấy một rương ra, ném về phía thổ bị may mắn không bị cục đá đập vào nhưng bị dọa ngốc kia. "A a a"" Từng tiếng kêu thảm thiết vang vọng toàn bộ rừng rậm, sợ tới mức những bá tánh chạy tứ tán đó, cho rằng thổ phỉ phía sau bị điên, càng không dám dừng lại, càng thêm nhanh chóng chạy về phía trước.

Trước nay Liễu Phán Nhi không nghĩ tới viên đá lớn này, vậy mà dùng tốt như vậy, một phát đã có thể đập c.h.ế.t nhiều thổ phỉ như vậy.

"Đau, đau, đau c.h.ế.t mất." Thổ phỉ kêu cha gọi mẹ: "Cứu mạng, cứu mạng, có quỷ, có quỷ ál"

Những người đó vừa lăn vừa bò, bò về đường cũ.

Thổ phỉ bị dọa ngốc, ngay từ đầu cũng không cảm thấy bị một cục đất cứng đập vào trên người đau đến mức nào, nhưng sau vài hơi thở, phát hiện nơi bị đập vào có gai nhọn đau nhức, duỗi tay gãi càng đau hơn.

Hy vọng đại tẩu và bọn nhỏ nghe lời nàng nói, trốn ở trong sơn động, không được đi đâu, nếu không nàng thật sự không biết đi đâu tìm kiếm bọn họ.

Có người tiếp tục chạy trốn, có lá gan lớn, quay đầu lại, xem cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.

Liễu Phán Nhi thấy những người này c.h.ế.t đã chết, bị thương đã bị thương, chạy trốn đã trốn, không còn nguy hiểm, lập tức bò xuống từ trên cây chạy về.

Những dân chúng chạy trốn kia, nghe thấy tiếng khóc tiếng la của những tên thổ phi, lúc này mới phát hiện những người kia cũng không còn đuổi theo nữa, ngược lại giống như đã bị sợ hãi vậy.

Liễu Phán Nhi vừa chạy, còn vừa kêu: "Thổ phỉ bị viên đá lớn đập vào c.h.ế.t hết, đập c.h.ế.t mấy chục người..."

Vốn dĩ bá tánh chạy trốn khắp nơi, dân dân dừng bước chân trở về xem.

Liễu Phán Nhi chạy cả đường không ngừng, chạy như bay ở trong rừng cây, tuy rằng rất mệt nhưng trong lòng nàng vui mừng.

Nàng lại giải quyết nguy cơ một lân nữa.

Lưu thị và Lý Đại Bảo nhìn chằm chằm vào phương hướng thổ phỉ tới, đột nhiên nhìn thấy một bóng đen tới gần, vội vàng hô to: "Là ai?"

Liễu Phán Nhi nghe thấy giọng nói của Lưu thị, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Đại tẩu, là ta. Bọn nhỏ ổn chứ?"

Lưu thị vừa nghe thấy giọng nói Liễu Phán Nhi, trong lòng ngũ vị tạp trần, tam đệ muội không có bỏ các nàng chạy trốn.

Nàng ấy thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hỏi: "Tam đệ muội, những thổ phỉ đó đâu? Lúc trước nghe giọng nói không xa, sao muội lâu như vậy cũng không trở lại?"

Liễu Phán Nhi chạy vào trong sơn động, vui vẻ ra mặt, kích động trả lời: "Những thổ phỉ đó bị cục đá rơi từ trên trời xuống đập chết, chúng ta an toàn rồi."

Lý Đại Bảo lau nước mắt, cậu bé biết nương sẽ không bỏ bọn họ mà: "Nương, người trở về là tốt rôi. Rất nhiều người của thôn Lý gia chúng ta đều đi rồi, cũng không biết hiện tại còn ai ở lại."

Liễu Phán Nhi sửng sốt, chẳng qua nghĩ đến những thổ phỉ hung thần ác sát đó, nàng cũng có thể lý giải việc thôn dân sợ hãi, chỉ là già già trẻ trẻ lên đường như vậy, tất nhiên phải vứt bỏ rất nhiêu đồ vật. Cho dù những người đó không có gặp dã thú, nhưng cuộc sống sau này càng thêm gian nan.

Liễu Phán Nhi không quan tâm được những người khác, hiện tại chỉ muốn che chở bọn nhỏ: "Bên ngoài rất loạn, chúng ta trốn đi, bảo vệ bọn nhỏ trước rồi tính sau."

Lý Tiểu Bảo hâm mộ nhìn muội muội được mẫu thân ôm, ngạo kiêu nói: "A Nam ngốc nghếch, ta đã nói nương sẽ không bỏ rơi chúng ta, mà muội còn khóc."

Mấy đứa trẻ ở bên trong bởi vì sợ hãi nên hoàn toàn không ngủ được, lúc này nghe thấy giọng nói Liễu Phán Nhi thì sôi nổi đi ra.

Nếu ta muốn rời đi một mình, đã sớm tự mình đi rồi, cần gì phải chờ tới bây giờ? Nói với các con lần nữa, không cần biết là khi nào chỗ nào, các con đều phải tin tưởng ta. Nhớ kỹ chưa?”

Liễu Phán Nhi cười cười, nhẹ nhàng vỗ võ phía sau lưng nàng, nhỏ giọng trấn an: "Đã nói với các con rồi, ta sẽ không bỏ rơi các con đâu.

Lý Nam ôm chặt trong lòng Liễu Phán Nhi, gắt gao ôm cổ Liễu Phán Nhi: "Nương, người thật tốt, không có bỏ rơi chúng ta."

Lý Nam hôn lên mặt Liễu Phán Nhi, cười hì hì: "Nhớ kỹ rồi ạ, nương." Lưu thị lau nước mắt, gật đầu: "Được, trong sơn động ẩm ướt, ta gọi các nàng ấy ra đã.

thôn trưởng Lý lắc đầu cười khổ: "Ta đã đi rồi, nhưng nương của ta không đi theo chúng ta, ta không bỏ rơi lão nhân gia ấy được nên cùng thẩm tử ngươi trở về. Ta lo lắng có một mình các người dễ bị bắt nạt, nên đặc biệt đế nói với các người đến nơi của chúng ta, mọi người ở bên nhau chống lại thổ phỉ."

Đúng lúc này, giọng nói thôn trưởng Lý vang lên: "Nguyên Thanh gia, các người còn ở đây sao?"

Liễu Phán Nhi sửng sốt, kinh ngạc hỏi: "Thôn trưởng đại thúc, không phải các người đã đi rôi sao?"

Liễu Phán Nhi lại ôm một Lý Tiểu Bảo, trấn an cảm xúc khẩn trương của đứa trẻ.

Liễu Phán Nhi chỉ vào hướng thổ phỉ vừa mới đuổi tới đây, hiện tại đã đen nghịt, cũng không còn bá tánh chạy nạn chạy về phía bên này nữa.

Có mấy thổ phỉ không bị đập vào, ta dùng mấy cái lá cây Kim Bì kẹp đất cứng ném qua, những người đó đau đến mức kêu cha gọi mẹ, chạy về đường cũ, hiện tại chúng ta an toàn rồi."

Thôn trưởng Lý nghe thấy lời này, không thể tin được: "Nguyên Thanh gia, không phải ngươi gạt ta đấy chứ?"

Trong lòng Liễu Phán Nhi thấy cảm động, thôn trưởng đại thúc thật sự là người tốt mà: "Thôn trưởng đại thúc, ta vừa mới trở về từ phía Đông, những thổ phỉ đó bị những viên đá lớn rơi từ trên trời xuống đập nát thịt.

Thôn trưởng Lý không tin: "Các người ngoan ngoãn đợi ở đây, ta đi xem."

Liễu Phán Nhi cười cười: "Thôn trưởng đại thúc, ta tận mắt nhìn thấy, ngươi không tin ngươi đi xem đi. Hiện tại ta còn lâu mới sợ những thổ phỉ đó, ta lo lắng sau khi những nạn dân đó phát hiện không còn ở chỗ này, sẽ sống ở đây, chiếm mất sơn động người trong thôn trước kia ở, lấy đồ ở bên trong."
Bình Luận (0)
Comment