Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 41

"Vừa có thể báo rửa hận, mặt khác cũng có thể cho quan binh thấy cho dù dân chúng tay không tấc sắt như chúng ta cũng có thể liều mạng vì mạng sống, không màng sinh tử."

Liễu Phán Nhi sở dĩ muốn thử phản ứng của bọn quan binh là bởi vì nơi này không thích hợp cư trú.

Trải qua việc quan sát, nơi này hơn nửa tháng nữa, mùa lũ định kỳ sẽ đến, nơi cư trú hiện tại sẽ bị bao phủ, lại không thể đi vào trong rừng rậm, cho nên cần thiết tìm kiếm nơi ở mới lần nữa.

Lúc này thôn trưởng Lý cũng nhìn thấy những quan binh đó vây lại đuổi bắt chặn đường sống của những thổ phỉ đó, đây là chuyện tốt với dân chúng chạy nạn bọn họ.

Vì thế thôn trưởng Lý hô to một tiếng: "Mọi người đừng đi, những quan binh đó đang bắt giữ, b.ắ.n c.h.ế.t thổ phỉ. Chúng ta không phải thổ phỉ, không cần sợ, chúng ta giáp công cùng hai bên quan binh, g.i.ế.c c.h.ế.t những thổ phỉ không việc ác nào không làm đó, báo thù rửa hận."

Những thôn dân vốn định chạy trốn đó nghe thấy thôn trưởng Lý nói, một đám lại bò lại.

Bọn họ nhìn thấy những thổ phỉ đó bị quan binh đuổi như con thỏ, trong lòng cực kỳ hả giận, sôi nổi cầm lấy lá cây Kim Bì kẹp đất cứng, chờ đến khi những thổ phỉ đó tới gần, trực tiếp ném qua đập thẳng vào.

Đập c.h.ế.t bọn ác ôn kial

Nhưng năm nay rất nhiều dân chúng chạy nạn mất tích, dân số của Đại Chu giảm bớt. Đã không có bá tánh, ai làm ruộng? Ai đánh giặc? Ai giao thuế má? Ai phục lao dịch?

"Khâm sai đại nhân, phía trước có lưu dân công kích những thổ phỉ đó." Lưu tướng quân không dám sơ ý, cách nơi đóng quân của hắn ta không xa, có rất nhiều sơn trại thổ phỉ, trong đó nổi tiếng nhất chính là dãy Dã Lang.

Bá tánh chạy nạn vốn dĩ cũng đã rất khổ.

Hiện tại quan phủ và những thổ phỉ đó cấu kết với nhau, cướp bóc bá tánh chạy nạn, đưa đi đào quặng, quả rất điên cuồng.

Hắn ta từng thượng tấu lên triều đình, tiến hành diệt thổ phỉ, nhưng bởi vì không có quân phí nên vẫn luôn chậm chạp không có hành động. Bởi vì cứu tế tiêu tốn rất lớn, cho nên triều đình dẫn bá tánh chạy nạn về phía Nam. Dọc đường đi rất khổ, nhưng tới phương Nam là có thể ăn no, không đói chết. Chờ sau hai năm thiên tai còn có thể về đến quê nhà.

Lúc này nam tử trẻ tuổi mặc quan phục đẳng sau quan binh ngồi trên lưng ngựa, khuôn mặt lạnh lùng, chính là hắn hạ lệnh g.i.ế.c c.h.ế.t không tha những thổ phi.

Người hiểu biết, người thông minh dĩ nhiên có thể nhìn thấy sự liên quan trong đó, hận những thổ phỉ đó thì càng hận quan phủ hơn.

Chỉ có trong lòng tức giận phát tiết được rồi thì những bá tánh chạy nạn đó mới có thể lại tin tưởng quan phủ lần nữa.

Dù sao thì quan phủ trước đó đã đặt giá thuyền cao ở cửa Đại Độ, ép cho dân chúng này không thể qua sông, chỉ có thể ở xung quanh cửa Đại Độ, sau đó những thổ phỉ đó nhân cơ hội cướp bóc bá tánh.

Khâm sai Cố Thiệu nhìn những bá tánh phẫn nộ đó, hạ lệnh: "Lưu tướng quân, ra lệnh cho quan binh bao quanh vây những thổ phỉ đó, không cho bọn họ chạy trốn, cũng không cần ngăn cản việc bá tính xả giận!"

- _Tha mạng!"

Phía sau còn có truy binh, phá vây không thành công, lại bị thương thêm, Vương Ma Tử thấy mình mang mấy trăm thổ phỉ đến, lúc này chỉ còn lại có mấy chục người.

Vương Ma Tử thấy chống cự cũng vô dụng, lập tức buông vũ khí, quỳ trên mặt đất: "Quan gia tha mạng, quan gia tha mạng! Tiểu nhân vốn dĩ cũng chỉ là lương dân, bị thổ phỉ của dãy Dã Lang cướp bóc, vì mạng sống mới phải làm thổ phỉ. Cầu xin quan lão gia tha cho tiểu nhân, sau này tiểu nhân nhất định hối cải để làm người mới, làm người một lần nữa."

Những thổ phỉ đó vài lần đột phá vòng vây đều không thành công, bọn họ tới gần tảng đá lớn, lại bị bá tánh chạy nạn đó dùng đất cứng đập vào. Một khi bị đập trúng, tuy rằng sẽ không chết, nhưng đau đến mức làm người ta sống không bằng chết.

“Chúng ta không dám, tha cho chúng ta đi!”...

Những thổ phỉ đó sợ mất hồn, cũng đau đến mức gan mật nứt ra, đau đớn muốn chết.

Lúc này Liễu Phán Nhi và đám người thôn trưởng Lý có thể thấy rõ quan binh đang giằng co với thổ phỉ, cũng có thể nghe rõ cuộc đối thoại của thổ phỉ và quan binh.

Tâm tình của thôn trưởng Lý kích động: "Chúng ta được cứu rồi, được cứu rồi!"

Liễu Phán Nhi thấy thế, không dám sơ ý, nhỏ giọng nhắc nhở: "Thôn trưởng, không nên gấp gáp, chúng ta quan sát đã."

Thôn trưởng Lý gật đầu: "Đúng vậy, quan sát đã."

Đúng lúc này, Lưu tướng quân lớn tiếng quát lớn: "Có lẽ các người đã từng là lương dân, nhưng hiện tại các người đã thành thổ phỉ, là thổ phỉ gây họa cho bá tánh, nguy hại cho quê nhà, phụng mệnh lệnh của khâm sai Cố đại nhân, g.i.ế.c không tha, b.ắ.n tên!"

Rất nhanh cung tiễn trong tay quan binh nhắm chuẩn những thổ phỉ bị vây ở đó.

"Vụt vụt vụt" trận mưa tên, những thổ phỉ đó bị bắt trúng vào người cứ giống như con nhím.

Mọi người nghe thấy lời này, hơi sửng sốt, vui mừng mà khóc, sôi nổi quỳ xuống dập đầu với Cố đại nhân: "Đa tạ ân nhân cứu mạng của Cố đại nhân, đã cho chúng ta một con đường sống."

Thôn trưởng Lý nhìn thấy những thổ phỉ đó bị b.ắ.n c.h.ế.t hoàn toàn, đỏ cả mắt: "Chúng ta được cứu rồi, thật sự được cứu rồi."

Chúng bá tánh than khóc trả lời: "Vâng, chúng ta là bá tánh chạy nạn!"

Sau khi mọi người thấy quan binh g.i.ế.c những thổ phỉ đó, thì cảm thấy quan binh không phải cùng một đám với thổ phỉ, hơn nữa Cố đại nhân này còn là khâm sai, là hoàng đế phái tới, vì thế bọn họ cảm thấy quan binh này sẽ không g.i.ế.c dân chúng.

Sau khi thổ phỉ bị b.ắ.n chết, khâm sai Cố Thiệu nhìn về phía bá tánh bò ở chỗ cao: "Phía trước chính là bá tánh chạy nạn của phủ Ngọc Dương bên kia?"

Khâm sai Cố Thiệu nhìn những bá tánh này, trong lòng đầy cảm xúc ngổn ngang: "Thổ phỉ dãy Dã Lang đã bị Lưu tướng quân quét sạch, những thổ phỉ còn lại đó cũng bị tiêu diệt toàn bộ rồi. Hiện tại các người an toàn, không cần trốn ở trong rừng rậm, mau đến cửa Đại Độ, ở đó có thuyền quan miễn phí đưa mọi người qua sông."

Liễu Phán Nhi nghe rõ, người ở giữa đám quan binh mặc quan phục chính là khâm sai Cố đại nhân, trong tay còn cầm một thanh bảo kiếm, đó chính là bảo kiếm Thượng Phương trong truyên thuyết sao?

Nơi này không ở được lâu, chúng ta ở sơn động đều là do nước sông tạo thành, sau khi tới mùa lũ định kỳ sẽ bị lũ lụt cuốn trôi.

Liễu Phán Nhi suy tư rôi nhanh chóng quyết định, ngữ khí c.h.é.m đinh chặt sắt: "Đáng tin cậy, thôn trưởng đại thúc. Người xem thổ phỉ c.h.ế.t lần này gân bốn năm trăm người, còn nhiều hơn bá tánh chạy nạn.

Nếu quan binh cấu kết với thổ phỉ cũng không có khả năng bỏ tiền vốn lớn như vậy. Chắc là người này là khâm sai thật, không phải giả, dựa vào việc hắn ta b.ắ.n c.h.ế.t thổ phỉ, đáng giá để tín nhiệm.

Thôn trưởng Lý bán tín bán nghi, trong lòng sợ hãi, nhìn về phía Liễu Phán Nhi: "Nguyên Thanh gia, ngươi hiểu biết nhiều, ngươi cảm thấy Cố đại nhân này đáng tin cậy không?”

Liễu Phán Nhi nói cũng không chậm, chỉ là tay binh lính kia quá nhanh, đã sờ vào lá cây Kim Bì rồi, lập tức đau đến mức thét chói tai.

Thôn trưởng Lý cảm thấy Liễu Phán Nhi nói có lý, quan phủ g.i.ế.c c.h.ế.t những thổ phỉ đó để thể hiện ra thành ý. Mà đúng thật nơi này không thể ở lâu, bọn họ cần nhanh chóng rời đi.

Trong lúc Liễu Phán Nhi chuẩn bị rời đi, Liễu Phán Nhi nhìn thấy quan binh phía dưới nhặt lá cây Kim Bì kẹp đất cứng trên mặt đất lên, vội vàng hô to: "Nhất định đừng đụng lá cây trên đất cứng, có độc đó."

Chúng ta nhanh chóng thu dọn đồ, đến cửa Đại Độ sớm một chút, chúng ta cũng có thể sớm qua sông hơn một chút, đến phương Nam tìm kiếm nơi thích hợp để định cư."

Binh lính xung quanh thấy thế, nhanh chóng ném đất cứng trong tay.

Lưu tướng quân cũng cực kỳ tò mò, vô cùng hiếu kì hỏi: "Xin hỏi tiểu nương tử, đó là thứ gì?"
Bình Luận (0)
Comment