Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 413

Liễu Phán Nhi nhìn xung quanh, không hổ là gánh hát đứng đầu Kim Lăng, bàn ghế bên trong đều được làm bằng gỗ thượng hạng. Không chỉ vậy, cả trà và điểm tâm đều là hàng tuyển.

Các nàng vừa ngồi xuống, Trương phu nhân đã dẫn Trương Nhã Thư và nha hoàn bước vào.

Suốt cả đường đi, Trương phu nhân và nữ nhi vẫn luôn thảo luận về Lý Dung, không ngờ con bé lại là đại tiểu thư Kim Lăng Hầu phủ. Mặc dù Kim Lăng Hầu không đáng tin, hơn nữa cũng không làm được gì ra hồn nhưng dù sao vẫn còn tước vị và sản nghiệp, không thể khinh thường.

Lúc nhìn thấy Lý Dung, nụ cười của Trương phu nhân và Trương Thư Nhã càng nhiệt tình hơn.

"Liễu muội muội, A Dung, không ngờ hai người lại có quan hệ như thế với Tề phu nhân, chúc mừng." Sau khi Trương phu nhân ngồi xuống, chân thành chúc phúc Lý Dung, đồng thời cũng có thể do Tề phu nhân tìm thấy Lý Dung nên rất vui vẻ.

Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Đều là duyên phận, là do trời định"

Tê phu nhân cũng cười, nói: "Đúng vậy, đều là duyên phận. Nhưng lần này may mà có Thư Nhã cô nương của chúng ta, phát hiện A Dung với Thục Viên trông giống nhau nên chúng ta mới để ý. Sau này ta phải tặng một phần hậu lễ cho Thư Nhã mới được.

Quà tặng này, Ngô phu nhân không từ chối: "Thư Nhã, còn không mau cảm ơn Tề phu nhân?”

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Hổ dữ không ăn thịt con, tất nhiên Lưu thị đáng hận, nhưng đối với hai nữ nhi kia mà nói, vẫn có thể xem là từ mẫu."

Trương phu nhân nhớ tới thiệp mời từ Kim Lăng Hầu phủ, hỏi: "Tê phu nhân, Kim Lăng Hầu phủ gửi thiệp mời cho Trương gia, nói đã tìm thấy đại tiểu thư của Kim Lăng Hầu phủ rồi, là dưỡng nữ tử của Đức Thuy phu nhân. Ngày kia sẽ mở yến tiệc tại nhà, nghênh đón A Dung về nhà, nhận tổ quy tông. Người có biết chuyện này không?”

Tê phu nhân cười nói: "Đa tạ."

Trương phu nhân cũng nghĩ thế, cho dù Kim Lăng Hầu không đáng tin, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo dù sao cũng là Hầu tước, nếu A Dung đã nhận Tề gia thì không thể không nhận Kim Lăng Hầu phủ: "Vậy ngày mai chúng ta nhất định phải đi, chống lưng cho A Dung. Tề phu nhân gật đầu: "Đã biết rồi. Cho dù bọn ta có tức giận thì cũng không thể cản trở tương lai của A Dung được."

Nhân lúc kịch vẫn chưa bắt đầu, Trương phu nhân thấp giọng nói với Tê phu nhân và Liễu Phán Nhi: "Vương thị bị Kim Lăng Hầu bỏ rồi, đã rời khỏi Kim Lăng Hầu phủ từ sáng hôm qua, vê nhà mẹ đẻ ở Đồng Lăng. Ta nghe nói cuối cùng Vương thị cũng không mang của hồi môn về, để lại cho hai nữ nhi. Cho dù nữ nhân này xấu xa, bây giờ xem ra vẫn rất để tâm tới cốt nhục của mình."

Trương Thư Nhã mỉm cười, hành lễ với Tề phu nhân: "Đa tạ Tề phu nhân."

Tê phu nhân che miệng cười, trong lòng cảm khái: "Mặc dù Kim Lăng Hầu là người không có bản lĩnh, cũng phong lưu đa tình, nhưng ở phương diện của hồi môn của nhà gái, trước giờ chưa từng có tâm tư không đứng đắn. Năm đó sau khi A Dung mất tích, Tề gia bọn ta tới tận cửa đòi một lời giải. Kim Lăng Hầu bồi thường lễ vật để xin lỗi, tất cả đều niêm phong trong thôn trang của mẫu thân A Dung. Nếu có thể tìm thấy A Dung, mấy thứ đó đều là của A Dung. Nếu không tìm thấy thì trả về cho Tạ gia."

Lý Dung nghe thấy câu này, mắt sáng lên: "Cữu mẫu, tất cả của hồi môn của mẫu thân đều cho con hết sao? Thật ra con không dùng nhiều như vậy, cha và mẫu thân cũng chuẩn bị của hồi môn cho con rồi. Mẫu thân của con từng nói, nam nhân tốt không ăn cơm mà phân gia, nữ nhân khéo không mặc lại đồ cưới. Muốn sống tốt thì phải cố gắng nỗ lực, tự mình kiếm tiền."

Liễu Phán Nhi cảm thấy vui vẻ yên tâm đối với nữ nhi nhớ lời nàng dạy, đồng thời bây giờ thân phận và địa vị của Lý Dung đã thay đổi, nàng cũng muốn thay đổi cách dạy Lý Dung cho thoả đáng hơn.

"A Dung, lúc đó ta nói những câu này, là vì nhà chúng ta không có tiền. Dù sau đó có một chút gia nghiệp nhưng so với phú gia khác thì kém hơn rất nhiều. Cho nên, ta khích lệ con tự cường tự chủ. Nếu gia đình có thể chu cấp cho hài tử điều kiện tốt thì càng tốt. Sẽ không cần vất vả, có thể rảnh rỗi hơn, chỉ cần quản lý tốt của hồi môn của bản thân, buôn bán tốt, là có thể sống thoải mái, không mệt mỏi."

Tê phu nhân và Trương phu nhân đều không nói xen vào, bây giờ là lúc Đức Thuy phu nhân dạy nữ nhi, hơn nữa Đức Thuy phu nhân nói cũng có đạo lí.

Đây gọi là sông có khúc, người có lúc. Con người không thể bảo thủ, phải biết căn cứ vào hoàn cảnh bên ngoài, luôn luôn thay đổi linh hoạt.

Lý Dung nghĩ nghĩ, nhớ kỹ: "Mẫu thân, con nhớ rồi. Ít tiền và nhiều tiền, có sự khác biệt, nhưng không điều đó không phải là căn bản. Tất cả là do tâm cảnh, là do bản thân có thể sử dụng những tài phú, giá trị này thật tốt, để mình có thể sống vẻ vang, thoải mái hơn."

Tê phu nhân rất tán thành, gật đầu tán thưởng: "Liễu muội muội, cách nghĩ của A Dung rất đúng, đều là nhờ muội dạy tốt."

Trương phu nhân cũng đồng ý: "Đúng vậy, nữ tử chúng ta sinh ra có nhiều ràng buộc hơn so với nam tử. Phụ mẫu bảo vệ chúng ta, đưa cho của hồi môn, để sống ở nhà chồng thoải mái, dễ chịu, không cần nhìn sắc mặt của nhà chồng mà ăn cơm, có chỗ dựa vững chắc. Đến nửa đời sau, dựa theo điều kiện phụ mẫu đã cho, nắm giữ quyền chủ động, để bản thân và hài tử sống tốt hơn."

Lời của những phu nhân này, chính là những kinh nghiệm quý báu.

Ngoại trừ Lý Nam đang không ngừng ăn điểm tâm, những người khác đều nghe nghiêm túc, đồng thời ghi nhớ ở trong lòng.

Một vở diễn vô cùng đặc sắc, cả sảnh đầy tiếng hò reo khen hay, đám người liên tục khen thưởng.

Sợ nhất chính là, có người rõ ràng không thông miinh, lại tự cho là rất thông minh, không nghe người khác khuyên nhủ, khit mũi coi thường với người quả thực có kinh nghiệm quý báu. Đợi đến lúc chịu thiệt, vấp ngã, thì mới biết được đó là đúng, nhưng lúc đó đã đi đường vòng rồi, đã phải ăn khổ, chịu tội rồi.

Đợi đến lúc kịch bắt đầu, các nàng mới tạm ngừng cuộc nói chuyện.

Người như thế này, sẽ có cuộc sống tốt đẹp. Liễu Phán Nhi hi vọng hài tử của mình có chủ kiến, nhưng cũng có thể nghe lời người khác nói.

Hí khúc nghe rất êm tai, uyển chuyển. Mặc dù Liễu Phán Nhi nghe không hiểu lắm, nhưng cũng không ảnh hưởng tâm trạng thưởng thức nghệ thuật, cẩn thận lắng nghe, quan sát của nàng.

Con người phải có cách nghĩ, đồng thời cũng phải nghe lời khuyên, mới có thể ăn cơm no, ít phạm sai lâm.

Ví dụ chỗ của các nàng, Trường Nhạc Uyển là vị trí tốt nhất, rất đắt, một buổi sáng, đã có hơn trăm lượng bạc, còn phải đặt trước.

Liễu Phán Nhi làm ăn, lại còn biết tính nhẩm.

Ước chừng, một màn kịch này, chỉ riêng tiên thưởng đã hơn trăm nghìn lượng bạc, lại thêm phòng riêng và chỗ ngồi khác nhau, thì giá cả cũng khác nhau.

Tê phu nhân và Trương phu nhân đều thưởng mười lượng bạc, Liễu Phán Nhi cũng không thưởng nhiều, cho mười lượng bạc để ban thưởng.

Không chỉ muốn kiếm tiền, đồng thời còn muốn tăng thêm gia cảnh.

Từ màn kịch này, Liễu Phán Nhi cũng nhận thức được Kim Lăng được xưng là Nam đô, chắc chắn rất giàu có. Làm ăn cùng Trương phu nhân, nhất định có thể kiếm không ít. Sau khi trở về, nàng muốn mở rộng quy mô của xưởng, làm ăn cho thật tốt

So với các thế gia quý nữ như Tề phu nhân và Trương phu nhân, Liễu Phán Nhi cảm thấy nhà mình vẫn quá nông cạn.

Cuối buổi hôm nay, có lẽ toàn bộ Trường Lạc uyển có thể có trên dưới vạn lượng bạc, chẳng trách có thể nuôi nổi nhiều danh giác nhi như vậy.

Sau khi dùng bữa trưa ở lầu Thái Hoa, hẹn nhau đi Trân Bảo phường mua đồ trang sức, đến khi mặt trời lặn phía tây, Trương phu nhân mới cáo từ về nhà.
Bình Luận (0)
Comment