Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 425

Cậu đã tiêu rất nhiêu tiền để nhiên cứu chế tạo ra những thứ này, tất cả đều do trong nhà trả tiền, tiêu rất nhiều tiền. Nếu có thể bán được thì lại càng kiếm được nhiều tiên hơn và có thế tiến hành nghiên cứu tốt hơn.

Khi ăn cơm trưa, Liễu Phán Nhi và Lý Dung kể cho mọi người vê chuyến đi nhận người nhà lần này.

Lưu thị, A Lệ và Lý Đại Bảo, Lý Tiểu Bảo ở nhà đều rất ngạc nhiên. Cứ tưởng chuyến đi này là một chuyến buôn bán, không ngờ lại là chuyến đi nhận người thân.

Lý Đại Bảo nhìn mẫu thân mình, sau đó nhìn Tê phu nhân và Kim Lăng Hầu, cuối cùng ánh mắt cậu dừng lại trên người Lý Dung: “A Dung, đừng sau này có gặp chuyện gì cũng không cần sợ, trong nhà còn có ca ca, ta sẽ chống lưng cho muội."

"Vâng, cảm ơn ca ca." Lý Dung cười gật đầu, nhưng trong lòng rất vui vẻ.

Lý Đại Bảo nhìn Liễu Phán Nhi hỏi: "Nương, các người định đi Tề gia ở kinh thành sao?”

Liễu Phán Nhi gật đầu, cười nói: "Đúng vậy, bà ngoại của A Dung tuổi cũng đã cao, không thể đi tàu xe xa được. Người vẫn luôn nhớ về A Dung, nghĩ về A Dung. Bây giờ A Dung đã biết nên đi thăm lão nhân gia. Lần này ta trở về, là muốn xem thu hoạch một chút, mặt khác muốn dẫn con và Tiểu Bảo cùng đi kinh thành."

Hai mắt Lý Tiểu Bảo sáng lên: "Lần này con cũng có thể đi theo sao?"

Nghe được mẫu thân khẳng định suy nghĩ, Lý Đại Bảo tin tưởng vào mẫu thân mình, giống như cậu đã đưa ra một quyết định trọng đại.

Trong mắt Lý Tiểu Bảo lộ ra vẻ vui mừng: "Thật tốt quá, con cũng có thể đi xa nhà, cảm ơn nương."

Thái độ của nàng không chỉ thể hiện cho bọn trẻ xem mà còn cả Tề phu nhân và Kim Lăng Hầu xem. Cho dù A Dung nhận lại phụ thân thì sao chứ? Cho dù là nhà ngoại A Dung thì sao chứ?

Liễu Phán Nhi gật đầu, nghiêm túc: "Đương nhiên rồi, ngay cả khi ta phải cầu kiến Bệ hạ, ta cũng không do dự."

Lý Đại Bảo nghe vậy cũng không vui mà hơi nhíu mày, cuối cùng ngẩng đầu hỏi: "Nương, lần này tới kinh thành nhất định có thể mang A Dung trở về đúng không?"

Hiện tại bọn họ đều là người thân, sau này sẽ thường xuyên qua lại, có thể đến ở một thời gian nhưng nhất định không thể ở lại đó. Bởi vì A Dung không thích, mà cũng vì nàng luyến tiếc.

"Đi chứ, A Nam cũng đi, Đại Bảo cũng đi." Vốn dĩ trước đây Liễu Phán Nhi cảm thấy bọn nhỏ còn nhỏ, đường đi không an toàn cho nên không muốn mang bọn hắn đi ra ngoài, nhưng lần này Lý Nam đi theo, chỉ cần bé nghe lời, cẩn thận là được rồi.

Từ sau khi nàng trọng sinh và trở thành mẹ kế của những đứa trẻ này, Lý Đại Bảo luôn coi mình là đại ca và cố gắng hết sức để bảo vệ những đệ đệ muội muội dưới mình.

"Bệ hạ đã chú ý, chúng ta càng phải nghiêm túc xem xét, nhất định không để có chuyện gì được. Nương đi theo A Dung, dẫn A Nam và Tiểu Bảo cùng đi kinh thành làm chuyện đại sự. Con là trưởng tử trong nhà, phụ thân lại không ở nhà nên con sẽ gánh vác gia đình. Con phải để nhà chúng ta sống tốt, để ý chuyện làm ăn trong nhà."

Ban đầu Liễu Phán Nhi rất khó hiểu, nhưng bây giờ sau khi nghe những lời của Lý Đại Bảo nói, nàng đã cảm động.

"Nếu nương có thể mang A Dung trở về thì con yên tâm rồi. Hai vụ lúa nhà chúng ta đang tiến hàng thử nghiệm, mặc dù vụ lúa đầu tiên đã được thu hoạch và sản lượng rất khả quan nhưng vụ thứ hai đặc biệt quan trọng, có liên quan đến lúa hai vụ có thành công hay không.

Bây giờ khi trong nhà có việc phải làm, cậu lại chủ động nhận gánh vác gánh nặng trong nhà.

Trong lòng Liễu Phán Nhi, công việc đồng áng có thể giao cho người ở trong nhà, giao cho Tiểu Hoa tỷ cũng có thể hoàn thành.

Nhưng Lý Đại Bảo không phải như vậy, cậu biết mọi thứ trong nhà đều là ân sủng mà Bệ hạ ban, đến từ việc phụ thân chiến đấu trên chiến trường.

Tất cả mọi thứ đều khó có được nên cậu muốn trân trọng, muốn bảo vệ nó.

Mặc dù kinh thành tốt, Lý Đại Bảo cũng khao khát tới đó, nhưng cậu sẽ không đi vào lúc này.

"Đại Bảo, thật ra trong nhà chúng ta có rất nhiều người đáng tin cậy, con đi cùng ta cũng không sao." Liễu Phán Nhi nhẹ giọng an ủi, nàng luôn cảm thấy Lý Đại Bảo quá hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức khiến nàng cảm thấy đau lòng.

Cuối cùng Lý Đại Bảo vẫn lắc đầu: "Nương, con không đi đâu, sau này có cơ hội con cũng có thể đi. Gian hàng nhà chúng ta lớn như vậy, nhất định phải có người phụ trách. Người dẫn A Nam và Tiểu Bảo đi, cùng A Dung đến kinh thành. Con không muốn gì khác, chỉ cần đưa A Dung về nhà là được rồi."

Lý Tiểu Bảo cảm thấy đau lòng cho đại ca, nghĩ một lúc: "Nương, con cũng không đi, con sẽ ở nhà với đại ca. Dù sao, sau này con cũng muốn học và đi thi khoa cử, Một ngày nào đó sẽ tới kinh thành. Kinh thành ở ngay đó, bây giờ đi hay mười năm sau đi thì vẫn là một chỗ, không chạy đi đâu được."

Tê phu nhân không nói gì, nhưng cẩn thận lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Đức Thụy phu nhân và bọn trẻ, trong lòng vô cùng sốc.

Có phải những đứa trẻ nhà nông đều hiểu chuyện và thông minh như vậy?

Kim Lăng Hầu nhìn Lý Đại Bảo, rồi nhìn Lý Tiểu Bảo, cả hai đều tốt, nếu là con hắn thì tốt rồi.

Lưu huyện lệnh rất hài lòng với việc trồng lúa hai vụ, còn cử hai nông dân đến hỗ trợ nhà Đức Thụy phu nhân trồng lúa vụ hai.

Lý Nam muốn đến kinh thành, nhìn hai ca ca: "Đại Bảo ca, Tiểu Bảo ca, trước đây muội đến Kim Lăng và Dương Châu đã mua rất nhiều quà cho các ngươi. Đợi khi muội đến kinh thành lại mua nhiều hơn cho các ngươi."

Liễu Phán Nhi tôn trọng trách nhiệm huynh trưởng của Lý Đại Bảo, khi nhìn thấy Lý Nguyên Thanh, nàng nhất định phải khen ngợi Đại Bảo với Lý Nguyên Thanh.

Cuối cùng, quyết định Lý Đại Bảo ở lại.

"Được rồi, cảm ơn A Nam” Lý Đại Bảo cười to vỗ đầu đệ đệ: "Tiểu Bảo, đệ ở nhà thì cũng đọc sách đi học, cũng không giúp được gì cho ta. Nếu đệ muốn đi thì cứ đi theo nương đến kinh thành. Biết thêm nhiều kiến thức, trở vê động lực học tập lại càng mạnh mẽ hơn. Tương lai Tiểu Bảo lên kinh thành thi, đại ca dẫn ngươi đi kinh thành thị, cũng giống như đi đến đó rồi."

Lưu huyện lệnh biết Liễu Phán Nhi đã trở lại nên đặc biệt tới chào hỏi.

Không được, chờ tới kinh thành, hắn ta lập tức nạp thêm hai thiếp, sinh con trai càng sớm càng tốt.

"Ta đã cho người thu hoạch những bông lúa chín sớm ở nhà rôi. Nhà chúng ta, còn có thôn trưởng và Đại Sơn thúc cộng lại, chỉ thu được một túi, đều cất rồi."

Ở lại hai ngày, giao việc rõ ràng, đám người Liễu Phán Nhi cũng bắt đầu lên đường.

Trước khi rời đi, Lưu thị vừa thu dọn quần áo mới cho Liễu Phán Nhi, Lý Dung, Lý Nam và Lý Tiểu Bảo, vừa giải thích cho bọn họ.

Liễu Phán Nhi đã viết ra tất cả những điểm cần chú ý, nói với Lý Đại Bảo và Lý Đại Sơn. Đặc biệt là thời gian bón phân và lượng nước cần tưới.

Khi Lưu thị nghĩ Liễu Phán Nhi sẽ rời đi một lần nữa, nàng ấy cảm thấy rất buồn. Nhưng chuyện của A Dung quan trọng hơn, hy vọng có thể giải quyết càng sớm càng tốt, cố gắng về nhà trước Tết.

"Đúng rồi, Nguyên Thanh gửi thư về, để ta mang nó đến cho muội. Khi đến kinh thành, chắc muội sẽ ở lại Tê gia với A Dung một thời gian, cũng chưa về luôn được, cho nên sau khi đến kinh thành thì nhớ gửi thư về cho chúng ta."

"Lần này A Phương và A Lệ sẽ không đi kinh thành cùng muội, mà ở nhà mở rộng xưởng nhuộm vải nhà chúng ta, chuyện làm ăn đã thương lượng xong, bước tiếp theo chính là mở rộng sản xuất, mở rộng chuyện làm ăn."

Liễu Phán Nhi nghe giọng nói nhẹ nhàng của Tiểu Hoa tỷ, cảm thấy trong lòng bình yên, nơi thoải mái nhất là ở nhà.
Bình Luận (0)
Comment