Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 43

Lý Đại Bảo vội vàng dùng tay áo lau nước mắt, nhịn sự đau lòng xuống, lắc lắc đầu: "Không cần đâu ạ, nương. Con không mệt, con khóc là bởi vì con nhớ Cẩu Đản, con thân với hắn ta lắm. Trước kia con đói bụng, hắn ta còn cho con bột bắp của hắn ta.

Buổi tối ngày hôm đó, hắn ta chạy trốn cùng cha mẹ, cả nhà bọn họ không trở về, hiện tại không rõ sống chết, khả năng đời này của con cũng không được gặp bạn tốt này nữa rồi. Con rất đau lòng, cực kỳ nhớ hắn ta."

Đây là đứa nhỏ trọng tình trọng nghĩa, bởi vì đồng bọn nhỏ lạc đường mà cực kỳ khổ SỞ.

Liễu Phán Nhi sờ sờ đầu của Lý Đại Bảo, dịu dàng an ủi: "Đại Bảo, ta biết hiện tại con rất khổ sở, chúng ta cầu nguyện thần tiên phù hộ cho cả nhà Cẩu Đản và thôn dân của chúng ta ở trong lòng nhé. Chúng ta phải tỉnh táo, sống thật tốt, tương lai may mắn được gặp mặt Cẩu Đản, cũng có thể trợ giúp cho bọn họ."

Lý Đại Bảo thấy khổ sở trong lòng, dưới sự an ủi của Liễu Phán Nhi, cậu bé dân dần bình tĩnh trở lại: "Nương, con nhớ kỹ rồi. Tới phương Nam, chúng ta có thể sống ở phương Nam sao? Con không muốn chạy nạn nữa, quá nguy hiểm, cực kỳ sợ hãi c.h.ế.t trên đường chạy nạn. Nếu có thể định cư ở phương Nam, chúng ta không cần chạy nạn nữa rồi."

Lý Dung cũng đỏ cả mắt, tiểu tỷ muội của cô bé bị dã thú cắn xé chết, hai ngày này tâm trạng của cô bé vẫn luôn rất nặng nề: "Nương, con cũng không muốn chạy nạn nữa. Cho dù lần này chúng ta chạy nạn không chết, nhưng lân sau thì sao, nói không chừng cũng phải chết."

Mẹ con ba người Lưu thị đầy nỗi buồn trong lòng, ánh mắt mờ mịt, cảm thấy như đang trôi nổi, không nơi nương tựa.

Liễu Phán Nhi thấy mọi người bi quan khổ sở, cổ vũ mọi người, nàng chỉ gật đầu cười nói: "Yên tâm đi, đầu óc ta thông minh, ta nhất định có thể nghĩ được cách. Tin tưởng ta."

"A Dung tin tưởng nương, sẽ học tập bản lĩnh cùng nương."

Lưu thị nghĩ đến Liễu Phán Nhi chế tác những lá cây Kim Bì kẹp đất cứng đó vậy mà thật sự đánh lui được thổ phỉ, cảm thấy đúng thật Liễu Phán Nhi rất thông minh.

"Con, A Lệ cũng có thể hỗ trợ."

"Tam thẩm, còn có con." Lưu thị lau khô nước mắt, nhìn về phía Liễu Phán Nhi: "Trời không tuyệt đường người, tam đệ muội, muội là người thông minh, sau này có gì dặn dò, muội cứ việc nói. Ta không thông minh, nhưng có sức lực lớn."

"Nương, con là trưởng tử nhà mình, con nhất định sẽ cố gắng lớn lên, đội trời đạp đất"

Dọc đường đi này, Liễu Phán Nhi thành tâm phúc của mọi người.

"Học ạ, chúng con học." Mấy đứa nhỏ tranh nhau nói, đến cả Lý Lệ và Lý Phương cũng lớn tiếng nói.

Liễu Phán Nhi nhoẻn miệng cười: "Nếu đã tin tưởng ta, ta sẽ dạy các con. Trên đường không thể học tập viết chữ, nhưng có thể học số học. Tới đây, ta dạy các con chín bảng cửu chương, cùng ta ngâm nga được không?"

Lý Đại Bảo và Lý Dung đều biết thực hiện phép tính cộng trừ đơn giản, ngay cả Lý Tiểu Bảo và Lý Nam cũng biết cộng trừ trong phạm vi mười.

Lý Tiểu Bảo và Lý Nam cũng sôi nổi nói, người bọn họ tín nhiệm nhất chính là mẫu thân.

Nàng dạy rất nghiêm túc, bọn nhỏ cũng học nghiêm túc. Bởi vì bảng nhân chín đơn giản còn rất thú vị, cho nên học rất nhanh.

Liễu Phán Nhi thấy bọn nhỏ hiếu học thì cực kỳ vui vẻ: "Tới đây, ta dạy các con, một nhân một bằng một, một nhân hai bằng hai, hai nhân hai bằng bốn, một nhân ba bằng ba, hai nhân ba bằng sáu, ba nhân ba bằng chín..."

Giọng nói Liễu Phán Nhi nhẹ nhàng, giọng nói bọn nhỏ thanh thúy.

Tam thẩm rất lợi hại, các nàng bị cha và tổ phụ mẫu vứt bỏ. Nếu các nàng lợi hại giống tam thẩm vậy, tương lai cũng có thể bảo vệ mẫu thân.

Trong quá trình lên đường nặng nề nhàm chán, trong lòng mọi người cảm thấy rất khổ sở vì mất đi nhiêu thôn dân.

Lúc này giọng nói thanh thúy và tiếng cười của bọn nhỏ khiến cho tâm trạng mọi người đỡ hơn một chút.

Chu Thúy Hoa nghe thấy tò mò, đặc biệt lại đây dò hỏi: "Nguyên Thanh gia, ngươi đọc cái gì đó? Rất dễ nghe."

Hiện tại ít người biết chữ, người biết tính toán cũng ít, có lẽ bọn họ chỉ có thể tính toán trong phạm vi mười. Bọn họ căn cứ vào kinh nghiệm sinh hoạt có thể tính toán ra được, nhưng khi biến thành hai đơn vị thì không được.

Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Thím, trên đường nhàn rỗi nhàm chán, ta đang dạy mấy đứa nhỏ học số! Tương lai đứa nhỏ lớn sẽ biết tính toán."

Chu Thúy Hoa vừa nghe lời này thì khuôn mặt lộ vẻ ra vui sướng, vỗ đùi: "Ai ôi, biết tính toán, vậy chẳng phải sẽ làm ở phòng thu chi sao?"

Liễu Phán Nhi nghe thấy lời này dở khóc dở cười, giải thích: "Phòng thu chi không chỉ biết số, còn phải biết chữ biết viết chữ. Ta dạy cho đứa nhỏ cách đọc đã, chờ sau khi sắp xếp xong, ta lại dạy cho đứa nhỏ càng nhiều thứ thực tế hơn."

Nếu nàng đã ở đây, Liễu Phán Nhi tuyệt đối không chỉ muốn giải quyết vấn đề no ấm, nàng ở chỗ nào cũng chính là ngôi sao sáng nhất.

Nàng phải dùng tri thức mình học được, dạy dỗ những đứa nhỏ bên người và thôn dân, tương lai có thể tạo ra sự nghiệp.

"Nguyên Thanh gia, theo ý của ngươi nhé, ta nhớ kỹ rồi, sau này có chuyện gì thì cứ việc nói. Chỉ cần ta có thể giúp đỡ, ta nhất định sẽ giúp." Chu Thúy Hoa cũng là người hào sảng, lập tức tỏ vẻ cảm tạ.

Sau khi Chu Thúy Hoa nghe thấy Liễu Phán Nhi nói thì ánh mắt sáng lên, nhìn về phía Liễu Phán Nhi, ngữ khí lấy lòng: "Nguyên Thanh gia, ngươi dạy mấy đứa nhỏ này cũng là dạy, dạy nhiêu hơn mấy người cũng là dạy, thuận tiện dạy luôn cho mấy đứa bé nhà chúng ta được không? Đương nhiên ta sẽ không để ngươi dạy không công, ta cho ngươi lương thực, cho ngươi bạc.

Hiện tại nàng cũng không thiếu ăn uống, Liễu Phán Nhi vẫy vẫy tay: "Thím, không cần cho lương thực. Thím muốn cho đứa nhỏ lại đây học, chỉ cân đứa nhỏ muốn học lại đây thì ta đều dạy."

Chín năm dạy dục bắt buộc, chọn một vài đứa trẻ thích hợp, dạy dỗ vài đứa. Chỉ cần bọn nhỏ được học nhất định sẽ có thể thành tài. Liễu Phán Nhi vốn dĩ định dạy càng nhiều người, sau này bọn nhỏ thành tài đều có thể giúp đỡ nàng.

Vốn dĩ nhìn thấy Liễu Phán Nhi xua tay, Chu Thúy Hoa còn định nói một đống lời hay, cầu xin Liễu thị, không ngờ tới Liễu thị lại đồng ý nhanh như vậy, trong lòng cực kỳ cảm kích.

Ở hiện đại nàng là đại vương bách hóa, ở cổ đại nàng cũng có thể làm đại vương bách hóa.

Nàng ấy nhớ rõ công công là đồng sinh trong thôn, người khác mời ông ta viết thư tính toán, ông ta còn lên giọng, cao cao tại thượng. Không có chỗ tốt sẽ hoàn toàn không hỗ trợ.

Chỉ cần lại đây học, Liễu Phán Nhi đều đối xử bình đẳng, dạy từng câu mội.

Ánh mắt của Lưu thị nhìn về phía Liễu Phán Nhi càng thêm khâm phục.

Chu Thúy Hoa đưa hai tôn tử lớn hơn một chút lại đây, đi theo cùng nhau học bảng nhân chín. Những người khác trong thôn nhìn thấy có chuyện tốt như vậy, đương nhiên muốn đi theo học, vì thế bên người Liễu Phán Nhi có nhiêu đứa nhỏ vây quanh, có cả nam có cả nữ.

Vừa rồi binh lính chỉ chạm vào một chút, đã đau đến mức nhảy ngược. Nhưng Cố Thiệu vẫn chưa tin sự lợi hại của lá cây Kim Bì.

Đi theo tam đệ muội, sau này mẹ con ba người các nàng nhất định có thể sống ngày tháng tốt hơn.

Trong lúc Liễu Phán Nhi mang theo đứa nhỏ và thôn dân đi về phía cửa Đại Hộ lên đường, khâm sai đại nhân Cố Thiệu, lúc này mặt đầy vẻ khiếp sợ.

Nhưng tam đệ muội này trực tiếp dạy bọn nhỏ. Những đứa nhỏ đi theo tam đệ muội học tập, người trong thôn đều cảm kích tam đệ muội.

Khâm sai Cố Thiệu tự mình dẫn người đi vào kia nơi cây Kim Bì sinh trưởng, sai người săn một con dê thực nghiệm lần nữa.
Bình Luận (0)
Comment