Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 444

Ánh mắt của Tề tam phu nhân sáng lên, gật gật đầu,"Liễu muội muội, sự khéo léo của muội thật sự khiến người khác kinh ngạc. Như vậy quả thực rất tốt, không mặc nữa, thì có thể tháo rời thành sợi rồi ban thưởng cho hạ nhân, thì không có gì cần cấm kị nữa rồi."

Trong khi Liễu Phán Nhi và Tề tam phu nhân đang đùa giỡn thì cửu công chúa đã đi tới cửa.

Liễu Phán Nhi rất kinh ngạc,"Sao cửu công chúa lại tới đây thế này?"

Tê tam phu nhân nghĩ ngợi,"Có phải là vì chuyện len sợi hay không?”

Liễu Phán Nhi mỉm cười,"Chúng ta cùng đi xem sao."

Cửu công chúa đang thỉnh an Tề lão phu nhân, ngôn từ pha trò.

Liễu Phán Nhi tiến lên hành lễ"Cửu công chúa vạn phúc kim an, không biết công chúa đại giá quang lâm, còn xin thứ lỗi."

Cửu công chúa nghe thấy lời nói khách sáo của Liễu Phán Nhi, cười khúc khích"Thực ra mục đích hôm nay ta tới đây rất đơn giản, ta muốn mua một trăm cân len sợi, nhưng mỗi lần phái người đi mua, đều không mua được, nên chỉ đành tìm đến tận cửa thôi."

Bởi vậy có thể thấy được, việc kinh doanh len sợi lời lãi đến mức khiến người khác sinh lòng ghen †I.

"Đa tạ, ta không lấy không đồ của ngươi đâu, giá cả cứ tính theo giá thường ngay ngươi bán ra." Cửu công chúa rất dễ thương lượng, tuy rằng giá len sợi khá đắt, nhưng vẫn chưa đến mức nàng ấy không mua nổi. Hoàn toàn không đến mức không trả được tiền, để lại ấn tượng xấu với người khác.

Cửu công chúa đến vội vã, rời đi cũng vội vàng, để lại 600 lượng bạc, liền vội vã rời đi.

Cửu công chúa mỉm cười,"Đơn giản thôi, ngày mai ta phái người đến lấy là được, không cần Đức Thụy phu nhân và tê Tam phu nhân phải lo lắng."

Liễu Phán Nhi đồng ý,"Hôm nay len sợi đã bán hết mất rồi, ngày mai nhất định sẽ giữ lại cho ngài một trăm cân. Chỉ là phải có thể đưa cho công chúa bằng cách nào?"

Một cân len sợi trị giá sáu lượng bạc, một trăm cân là 600 lượng bạc.

Liễu Phán Nhi khẽ cười,"Cửu công chúa có ơn lớn với thần phụ, nếu ngài muốn, trực tiếp phái người tới báo một tiếng, thân phụ sẽ chuẩn bị ổn thỏa cho ngài." Nếu gia tăng sản lượng, thì càng kiếm được nhiều hơn nữa.

Tê lão phu nhân khó hiểu liếc mắt nhìn đại nhi tức một cái, đừng nói là con dâu cả, mà đến bà cũng ghen tị đến đỏ cả mắt.

Một ngày kiếm được 600 lượng bạc, vậy một tháng là một vạn 8000 lượng bạc, một năm có mười hai tháng, đây là hơn hai mươi vạn lượng bạc đấy.

Tê đại phu nhân thấy len sợi đáng giá như vậy, cũng ghen tị đỏ mắt, nhưng tam đệ muội đã tham gia một phần, nàng không thể lại tiếp tục yêu cầu thêm một phần nữa được, để tránh bà bà nói nàng có kiến thức hạn hẹp.

Cố Thiệu trước hết bàn bạc qua với Liễu Phán Nhi, đã suy tính đến các ưu và nhược điểm. Trong cuộc thảo luận, lời nhận xét và biện pháp hắn ta ra đề xuất khiến Chu Bình đế và các triều thân khác cảm thấy trước mắt sáng ngời.

Mọi người bàn bạc với nhau, có tán thành, cũng có người phản đối.

Nhưng trước khi mọi chuyện được giải quyết, mọi người có thể thảo luận thỏa thích. Nói đúng hay nói sai đều không có ảnh hưởng gì to tát.

Sau khi Liễu Phán Nhi vào cung, trình bày rằng lông cừu và len sợi có mối liên hệ rất tốt với các bộ lạc du mục ở xung quanh Đại Chu, Chu Bình đế liên cho gọi các đại thần tâm phúc tới, đặc biệt là người của hộ bộ.

Lời Liễu Phán Nhi nói chỉ là sách lược đại khái, nhưng lời Cố Thiệu nói lại là thao tác tỉ mỉ. Kèm theo đó là những kết quả mà từng thao tác mang lại.

Trải qua bảy ngày thảo luận, Chu Bình đế quyết định thử một lần.

Năm nay những chuyện như này đều giao cho Cố Thiệu, phụ tá còn lại là nhi tử của Tống ngự sử, tiểu Tống đại nhân, là người khá có năng lực ở hộ bộ.

Tiểu Tống đại nhân đi theo Cố Thiệu cùng đến xưởng chế tạo len sợi của quan gia, bên trong xưởng công nhân đang dệt lông, xe chỉ, trên mặt mỗi người đều dùng vải che đu.

"Cố đại nhân, những người này đều che khăn trên mặt, hô hấp vẫn có thể thông thuận được sao?" Tiểu Tống đại nhân tò mò hỏi, như này chắc hẳn không hề thoải mái.

Cố Thiệu khẽ cười,"ÐĐó là yêu cầu của Đức Thụy phu nhân, bởi vì lông cừu rất bẩn mà còn bụi bặm, không che mũi miệng lại, sẽ hít hết mấy đồ dơ bẩn xuống phổi, rất- dễ sinh bệnh. Trước hết cần che mũi và miệng lại, khả năng sẽ không thoải mái, nhưng lại có thể bảo vệ sức khỏe. Tiểu Tống đại nhân, ngài nói xem sức khỏe quan trọng, hay là thoải mái vẫn quan trọng hơn đây?”

Tiểu Tống đại nhân trả lời không chút do dự: "Đương nhiên là sức khỏe quan trọng, khỏe mạnh là chuyện lâu dài cả đời; còn thoải mái chỉ là nhất thời, không khỏe mạnh, thì sao có thể thoải mái được đây?"

Cố Thiệu gật gật đầu, cười khúc khích trả lời: "Tiểu Tống đại nhân nói rất chính xác, những công nhân này buổi sáng làm việc hai canh giờ, buổi chiều lại làm tiếp hai canh giờ, có thể giải lao sớm một chút, nên trong thời gian làm việc không thỏa mái, nhưng đến lúc nghỉ ngơi là có thể thoải mái rồi."

Sau khi Đức Thụy phu nhân hoàn thiện bản vẽ, Cố Thiệu liền bắt đầu phân phó đông đảo thợ thủ công, nhanh chóng chế tạo máy dệt sợi và máy kéo sợi, cho nên có thể hoàn thành trước khi hết mùa đông, kiến bộn tiền vê cho triều đình.

Chỉ là, kinh doanh kiểu này, về sau hàng năm đều có, vì vậy chỉ cần giải quyết ổn thỏa trong năm đầu tiên là được.

Dưới sự giám sát của Cố Thiệu và Tiểu Tống đại nhân, trước khi mùa đông đến, mỗi ngày sản xuất được ba trăm cân len sợi để tung ra thị trường. Số lượng len sợi này được đích thân Cố Thiệu và Tiểu Tống đại nhân sai người vận chuyển đến Giang Nam.

Tuy rằng Giang Nam không lạnh như phương bắc, nhưng cái lạnh của phương Nam là lạnh buốt, độ ẩm cao, dường như có thể lạnh đến nỗi xuyên thấu vào tận xương tủy. Vũ khí giữ ấm sắc bén như len sợi, đương nhiên sẽ rất được hoan nghênh.

Vì thế có rất nhiều thế gia đại tộc hoặc là thương nhân lớn đều nhìn trúng khối thị trường đang sôi nổi này, triệu tập các thợ thủ công giàu kinh nghiệm, tiến hành cải tạo máy dệt.

Cho dù như vậy, nhưng nguồn cung vẫn bị thiếu hụt như trước.

Nhưng từ trước tới nay chưa bao giờ thiếu người thông minh, len sợi thì đương niên là dùng lông cừu kéo ra.

Tuy nhiên Liễu Phán Nhi và Cố đại nhân vẫn luôn bảo mật tin tức, cho nên những người này cũng không dò la được gì.

Những thương nhân có khứu giác nhạy bén, cũng đã phát hiện ra ưu điểm của len sợi, sôi nổi đi thăm dò cách chế tạo như thế nào.

Lông cừu và bông có tính chất tương tự nhau, đều có thể se được thành sợi.

Ở kinh thành có giá sáu lượng bạc một cân len sợi, đến đó trực tiếp tăng lên gấp đôi, đạt mức mười hai lượng bạc một cân.

Mùa đông năm nay có những chiếc áo len sợi và áo lông, nên cũng ấm áp hơn một chút.

Mặc dù cũng có thể bắt chước được tương tự, nhưng độ dày lại không giống nhau, chất lượng cũng không được tốt.

Thực ra có một số loại chất lưỡng cũng không tồi, nhưng so ra thì vẫn kém xa về độ mềm mại, và màu sắc đẹp mắt của len sợi được mua về.

Có một số người thậm chí còn trực tiếp dùng máy kéo bông, sợi để bắt đầu se lông cừu thành sợi.

Liễu Phán Nhi cũng nhận được thư Lý Đại Bảo gửi từ nhà tới, lúa hai vụ đã được gieo trông thành công. Sản lượng của vụ lúa đầu tiên, đạt được bảy trăm năm mươi cân, sản lượng vụ thứ hai thì thấp hơn một chút, nhưng cũng thu hoạch được sáu trăm cân.

Như vậy, tại trấn Cát Tường, một mẫu ruộng lúa tốt, sau khi cày sâu cuốc bẫm, bình quấn sản lượng mỗi mẫu thu được là 1300 cân, hơn nữa ruộng lúa còn nuôi thêm cá, mỗi mẫu đất còn thu về thêm được mấy chục cân cá nhỏ và tôm nhỏ.

Phương pháp nhân giống và trồng giống lúa mới được biên soạn thành sách, và được Lưu đại nhân mang về kinh đô.

Hai quan viên phụ trách việc nông nghiệp được bệ hạ phái đi nay cũng đã trở về, và xác nhận đó hoàn toàn là sự thật.

Chu Bình đế nhận được bức tấu chương như này thì vui mừng đến mức đi qua đi lại.

Triệu Hoàng Hậu nhìn thấy bộ dạng phấn khởi của trượng phu, tràn đầy ý cười: "Chúc mừng bệ hạ, chỉ một mẫu đất là có thể nuôi sống cả một gia đình, chưa một vị đế vương nào từng làm được điều này, nhưng bệ hạ đã làm được, bệ hạ anh minh."

Chu Bình đế cười,Đều là nhờ Đức Thụy phu nhân am hiểu việc nhà nông, không ngừng cải tiến kỹ thuật, bằng không trẫm cũng không thể đạt được công lao như vậy. Năm trước trấn Cát Tường thu hoạch được sản lương nông sản cao, đem những hạt giống đó gieo trông ở những địa phương khác, cũng áp dụng thêm biện pháp bón, ủ phân của trấn Cát Tường, sản lương thu hoạch cũng rất khả quan, mỗi quý đều có thể thu được năm trăm năm mươi cân. Ở phương Nam xa xôi, còn có thể gieo trồng loại lúa ba vụ, sản lượng một năm còn cao hơn nữa."

Triệu Hoàng Hậu cũng thấy vui mừng thay bệ hạ, nghĩ đến những lời Liễu Phán Nhi từng nói trước đây, giá lương thực thấp sẽ gây ra tổn thất cho nhân dân: "Bệ hạ, bây giờ suy ngẫm lại những lời Đức Thụy phu nhân nói ngày trước, việc dùng lương thực của chúng ta để đổi lấy lông cừu, thịt dê, thịt bò của các quốc gia láng giềng phương Tây, thực sự rất ổn thỏa, hợp lý. Đại Chu có nhiều lương thực ăn không hết, đương nhiên sẽ làm giá lương thực bị tụt giảm. Tuy rằng dân chúng có thể ăn no bụng, nhưng cũng không thể gia tăng được thu nhập khi vụ lương thực được mùa bội thu, càng không thể mua thêm nổi một bộ quần áo."

"Hiện tại đem bán số lượng lương thực dư thừa của chúng ta đi, có thể đổi về lông cừu, thịt bò, thịt dê cùng với vài loại nhu yếu phẩm khác nữa. Không những có thể làm phong phú thêm các loại hàng hóa của Đại Chu, mà còn có thể ổn định được giá cả lương thực trong nước. Hơn nữa, việc trao đổi, buôn bán lương thực cũng là một vũ khí sắc bén trong vấn đề khống chế các nước láng giêng. Một khi chiến tranh nổ ra, thì trực tiếp ngưng bán lương thực. Nếu đã không có lương thực, thì sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn đối với một quốc gia."

Chu Bình đế càng nghe đôi mắt càng sáng lên "Hoàng Hậu nói rất đúng, việc này đích thực có thể coi là chính sách lâu dài của đất nước. Có thể dùng dê, bò để đổi về nguôn lương thực vừa chất lượng, mà giá lại rẻ của Đại Chu ta, thì bọn họ ngày càng không biết trồng trọt. Lương thực bị chúng ta kiểm soát trong tay, vậy thì bọn chúng càng không dám làm điều xăng bậy." Nhận được tin tức tốt này, Chu Bình đế và Triệu Hoàng Hậu lại ban thưởng thêm cho Liễu Phán Nhi rất nhiêu đồ vật. Chờ sau khi Lý Nguyên Thanh hồi kinh, lại cùng nhau nhận phong thưởng thăng quan tiến chức và danh hiệu cáo mệnh.

Biết tin Lý Nguyên Thanh sẽ trở về, Liễu Phán Nhi lập tức thu dọn hành lý, tạm biệt Tề lão phu nhân, ngoài ra còn chuẩn bị một phần hậu lễ.

"Mấy ngày nay, nhận được sự chăm sóc tận tình của Tề gia, trong lòng ta vô cùng biết ơn. Nay có chút lễ mọn này, xin lão phu nhân hãy nhận lấy."

"Lão phu nhân đừng nói như vậy, A Dung là tôn nữ ngoại của người, sau này mỗi năm ta sẽ phái người đưa A Dung về thăm người. Lan Lăng hầu phủ ở Lan Lăng, cách phủ Tâm Dương mấy trăm dặm, gần hơn kinh thành nhiều. Lão phu nhân và lão thái gia sau Tết sẽ vê quê, sau này đi lại sẽ thuận tiện hơn."

Thấy Tề lão phu nhân rõ ràng đồng ý rồi, Liễu Phán Nhi thở phào nhẹ nhõm, tươi cười càng chân thành hơn.

Tâ lão phu nhân tươi cười, gương mặt hiền từ, vừa vuốt đầu Lý Dung vừa nhẹ nhàng nói: ""Phán Nhi, không cần khách sáo như vậy. Hai nhà chúng ta thân thiết vì A Dung. Ta có thể thấy được ngươi thật sự yêu thương A Dung. Đứa nhỏ A Dung này cũng ỷ lại vào các ngươi. Ta có thể yên tâm để A Dung ở bên các ngươi. Từ giờ trở đi thường xuyên qua lại, đừng quên lão thái bà ta đây.
Bình Luận (0)
Comment