Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 461

Ông cụ Chu vội vàng phản bác, nửa thật nửa giả nói một chút.

"Đương nhiên là ta cũng một lòng với nàng, Triệu Lão Lại là người thích cờ bạc, lôi kéo ta đi đánh bạc! Nhưng mà bây giờ ta đang có một cuộc sống rất tốt, nhi tử cũng đã thành gia lập nghiệp, cũng sắp có cả cháu cho nên ta cũng không muốn đi theo hắn." Tam quả phụ nghe nói như thế thì trong lòng cũng hơi hồi hộp một chút, bán tín bán nghi.

Tâm phòng bị của ông cụ Chu rất mạnh, bây giờ dễ dàng nói cho bà ta, Tam quả phụ cũng không tin.

Nếu như không phải đánh bạc thì chuyện đó sẽ còn đáng sợ hơn cả chuyện đánh bạc.

Chuyện gì đáng sợ hơn đánh bạc mà lại liên quan đến cờ b.ạ.c chứ?

Tam quả phụ suy nghĩ, sau đó bị dọa đến mức run lẩy bẩy.

Bà ta đã nghĩ ra.

Hoặc là mở sòng bạc, hoặc là cho vay nặng lãi, hoặc là côn đồ ở trong sòng bạc.

Tam quả phụ nhắc nhở: "Chàng bị bệnh, hoặc làm ăn thua lỗ thì ta tình nguyện ở bên chàng, cho dù có ăn trấu thì ta cũng không chê. Nhưng nếu chàng đi đánh bạc thì ta nhất định sẽ không sống cùng tên đánh bạc. Chàng nhớ rõ cho ta, ta nói lời giữ lời."

Vừa nghĩ tới Lưu Phán Nhi có lệnh nghiêm ngặt không cho người của thôn Cát Tường trấn Cát Tường đánh bạc thì Tam quả phụ tức giận.

Ông cụ Chu sợ chuyện này nhất: "Ta hiểu rõ, ta hiểu được, nàng yên tâm, ta biết nên làm cái gì.

Nét mặt của Tam quả phụ không đổi, tập trung ý chí, đồng thời cũng nói với ông cụ Chu: "Vậy là tốt rồi, đánh bạc, mười lần đánh cược thì chín lần thua. Chúng ta cũng phải trải qua nhất nhiều vất vả thì mới có được sản nghiệp như bây giờ, cũng không thể làm ẩu. Chàng cũng biết Liễu Phán Nhi rất hung ác, nàng không cho phép đánh bạc thì chắc chắn không thể đánh bạc. Có nhiều người lợi hại đến nhờ vả như vậy, ở dưới tay người này cũng có rất nhiêu người, nếu chàng đánh bạc rồi bị bắt được thì không chỉ bị đánh gần c.h.ế.t mà còn bị đuổi ra khỏi trấn Cát Tường."

Ông cụ Chu thấy thế thì vội vàng giải thích: "Nàng đừng sợ, ta sẽ không đi đánh bạc. Tất cả bạc của nhà chúng ta đều đang ở chỗ của nàng. Trong tay của ta cũng chỉ có một chút, nếu Triệu Lão Lại không lấy được chỗ tốt từ ta thì cũng sẽ tự rời đi." "Chàng cần phải nhớ kỹ cho ta, nhất định không được đánh bạc."

Dù sao cũng không phải là công việc tốt, một khi bị bắt được thì không chỉ bị đánh cho tàn phế mà thậm chí còn có thể bị đánh chết.

Lão cũng không chuẩn bị mở sòng bạc ở đây trong thời gian dài, chỉ cân kiếm được một đến hai vạn lượng bạc thì sẽ dời đi, cho nên lão cảm thấy không quá nguy hiểm.

Triệu Lão Lại vẫn luôn ở trên trấn Cát Tường mấy ngày, đi mấy vòng ở thôn Cát Tường, trấn Cát Tường, thật sự cảm thấy thôn này giàu có. Người đi làm mai, giăng đèn kết hoa, vô cùng ồn ào.

Ngoại trừ có nhiêu người tuần tra hơn, đáng sợ hơn thì cũng không có gì khác.

Ông cụ Chu nghe thấy lời này của Tam quả thì không chỉ không tức giận mà còn cảm thấy mối quan hệ vợ chồng nửa đường này rất có tình nghĩa: "Được, ta đã biết, tuyệt đối không đi đánh bạc."

Nếu như ông ta không cùng Triệu Lão Lại mở sòng bạc thì chỉ sợ là Triệu Lão Lại sẽ lấy mạng của ông ta.

Cuối cùng Triệu Lão Lại nổi giận, bí mật tìm được ông cụ Chu: "Chu lão đệ, đã chuẩn bị xong chỗ mở sòng bạc, chuẩn bị mở cửa. Chu lão đệ, ngươi qua đây giúp đỡ chút."

Ông cụ Chu nhìn thấy Triệu Lão Lại vuốt vuốt con d.a.o trong tay thì bị dọa đến mức lưng phát lạnh, chảy mồ hôi trán.

Triệu Lão Lại lại đến tìm ông cụ Chu một chuyến, nhưng ông cụ Chu vẫn không đáp lời.

Bởi vì ông ta biết chuyện Triệu Lão Lại mở sòng bạc, vì để không tiết lộ tin tức, một là sẽ làm một trận, hai là sẽ g.i.ế.c người diệt khẩu.

Triệu Lão Lại đã làm không ít chuyện như vậy.

Ông cụ Chu lau lau mồ hôi trên trán, tiếp đó cười cười: "Triệu Lão Lại ca, chúc mừng phát tài! Chỉ là..."

Triệu Lão Lại dùng sức vung con d.a.o găm trên tay lên bàn: Làm, hay không làm? Trả lời một câu chắc chắn cho ta, ta còn phải đi làm chuyện tiếp theo."

Ông cụ Chu bị dọa run rẩy, sắc mặt đỏ lên: "Làm, làm, ta và Triệu Lão Lại ca sẽ phát tài.

Triệu Lão Lại nghe nói như thế thì lúc này mới cười: "Ha ha, đúng vậy! Quán rượu kia của ngươi là nơi có đông khách. Chuyện này sẽ giao cho ngươi, ngươi chỉ phụ trách dẫn người đến. Còn lại thì không phải lo lắng về những chuyện khác."

Ông cụ Chu không còn lựa chọn khác, cuối cùng gật đầu một cái: "Được, Triệu Lão Lại ca nói thế nào thì ta sẽ làm thế đó."

Triệu Lão Lại vỗ vỗ bả vai ông cụ Chu, nở nụ cười vô hại: "Như vậy mới đúng!"

Triệu Lão Lại không kiêng nể gì cả, nghênh ngang rời đi.

Ông cụ Chu cúi đầu, ánh mắt phẫn hận, sau này cũng sẽ bị Triệu Lão Lại uy h.i.ế.p sao?

Nếu cứ để bị người ta uy h.i.ế.p đi vào con đường xấu, cuối cùng sau khi mọi chuyện bị bại lộ thì sẽ bị đuổi ra khỏi trấn Cát Tường, hoặc mất mạng, còn không bằng cải tà quy chính ngay từ đầu.

Lúc này ông cụ Chu lúc này mới nhận ra có chuyện gì đó, hỏi bà cụ đang bán thức ăn: Có chuyện gì vậy?”

"Lý tướng quân khó lường, Đức Thụy phu nhân của chúng ta cũng tài giỏi. Trai tài gái sắc, ông trời tác hợp.”...

"Đúng vậy, đây chính là quan lớn! Có thể quản lý mấy vạn người đấy! Lần này phần mộ Lý gia bốc khói xanh, vậy mà lại có một nhân vật không tâm thường như vậy."

Bà cụ vừa nói chuyện vừa chọn đồ ăn giúp người mua: "Vừa rồi Đức Thụy phu nhân phái người tới thông báo, sau năm ngày sẽ trở vê. Lần này Lý tướng quân cũng quay về, còn thăng chức, là quan tam phẩm, là người quản lý tất cả binh lính ở Giang Nam bên này.

Dọc theo đường đi nghe thấy đám người khen ngợi Lưu Phán Nhi cùng Lý Nguyên Thanh thì ông cụ Chu bỗng nghĩ ra gì đó.

Đúng vào lúc này, ông cụ Chu đi tới đường chính, nhìn thấy mọi người trên thị trấn vui cười hớn hở, rất âm ï.

Cho dù quan hệ không tốt thì cũng không thể gạt bỏ mối quan hệ m.á.u mủ được.

Nếu như có thể lập công chuộc tội thì có lẽ vẫn còn có một con đường sống.

Cho dù nói thế nào thì con dâu của ông ta cũng là muội muội ruột của Lý Nguyên Thanh.

Mặc dù trước đó ông ta đã làm chuyện sai trái, nhưng mà bây giờ đã cải tà quy chính.

Chu lão tam nghe nói như thế thì hơi sững sờ: "Lúc trước con nghe nói quan hệ của Anh Nương cùng tam ca tam tẩu của mình không tốt, cho dù bây giờ chúng ta chuẩn bị quà thì cũng chưa chắc nhận được chỗ tốt nào."

Sau khi nghĩ kỹ về lợi và hại, ông cụ Chu quyết định muốn chuyển bại thành thắng, chuyển nguy thành an, cho nên bây giờ phải tính toán thật kỹ.

Ông cụ Chu nhẹ nhõm trở về, nhìn tam nhi tử đang bận việc nói: "Tam ca và tam tẩu của Anh Nương sắp trở về, bây giờ sắp đến tết, con lên huyện thành mua chút quà đến gửi qua đó."

Tất cả những quan lớn như vậy thì sẽ quản lý mối quan hệ người thân xung quanh, thậm chí còn phái người theo dõi.

Ông cụ Chu nghe thấy con trai nói vậy thì trừng mắt liếc nhìn, cảm thấy đầu của nhi tử chỉ chứa đất.

"Trước kia Anh Nương còn nhỏ, bị cha mẹ không đáng tin cậy xúi giục cho nên mới gây mâu thuẫn với tam ca tam tẩu. Bây giờ đã đến nhà chúng ta thì nàng chính là con dâu của Chu gia."

"Một năm qua rất ngoan, còn rất chịu khó nghe lời. Đức Thụy phu nhân rất thích người an phận, chỉ cân chúng ta thức thời nghe lời thì họ cũng sẽ cho chúng ta chỗ tốt ngoài mặt. Đừng không nỡ xài tiền, đợi chút nữa đến chỗ ta cầm 100 lạng bạc, không nên tiết kiệm khi đi sắm lễ tết."

Chu lão tam nghe nói như thế thì cảm thấy cha nói rất đúng, dù sao thì cũng phải thường xuyên qua lại với người quen.

Bình thường hắn ta cùng Đức Thụy phu nhân làm ăn, cũng rất hài hòa, không có mâu thuẫn. Đức Thụy phu nhân đồng ý bỏ tiền mua đồ tốt, chỉ cần chất lượng hàng của hắn ta tốt thì Đức Thụy phu nhân sẽ không giảm giá tiền.

Chu lão tam gật đầu một cái: "Cha, người yên tâm. Con nhất định sẽ mua một phần lễ tết thật lớn đến."

Ông cụ Chu giao phó, muốn lấy lòng một nhà Liễu Phán Nhi cùng Lý Nguyên Thanh, thông qua quyền thế của bọn họ để đối phó với Triệu Lão Lại.

"Nhà họ của họ có nhiều trẻ con, dù là con trai hay con gái thì cũng đừng cắt giảm."

Chu lão tam gật đầu đáp lời: "Vâng, cha, con nhớ rồi."

Trong lúc Chu lão tam đi nhập hàng thì đặc biệt chọn một cửa hàng tốt, mua một chút quà ở trong huyện thành, chuẩn bị để vợ mình đi tặng tam ca và tam tẩu.

Không chỉ tặng cho sáu người trong nhà Liễu Phán Nhi mà còn mua cho cả ba mẹ con Lưu Thị. Dựa theo quan hệ thân sơ, Lý Anh Nương cùng Liễu Phán Nhi là người một nhà, mối quan hệ với 3 người mẹ con Lưu thị cũng tương tự.

Nếu đã đến chỗ người thân thì không thể nặng bên này nhẹ bên kia.

Lúc này nghe thấy vợ nói như vậy, Chu lão tam vội vàng cam đoan: "Yên tâm, ta không đánh bạc, ta cũng sẽ để ý cha, tuyệt đối không để cha đánh bạc. Còn về Triệu Lão Lại, nhìn có vẻ không dễ chọc. Nàng đừng nói ra bên ngoài, còn những chuyện khác đã có ta."

Lý Anh Nương rụt cổ một cái: "Hay là tự chàng đi đi? Lúc trước ta đối xử với đại tẩu và hai cháu gái không tốt, ta mà đến thì sợ là họ sẽ không nhận."

"Được rồi, nếu chúng ta tặng quà trong một năm không được, vậy thì năm nào chúng ta cũng tặng quà vào ngày lễ, chắc là họ có thể nhìn thấy tâm ý của ta." Lý Anh Nương nhẹ nói, nhìn vê phía phu quân: "Phu quân, ta nghe nương nói, Triệu Lão Lại bảo công công đi đánh bạc, chàng phải để ý một chút, đừng đi đánh bạc hại người. Nhà chúng ta mở quán rượu cùng cửa hàng tạp hóa, cuộc sống đã rất tốt. Chàng cũng không thể dính vào bài bạc, coi như là vì ta cùng đứa nhỏ trong bụng."

Lúc trước Lý Anh Nương vì tư lợi, suýt nữa thì bị cha mẹ ruột bán vào trong thanh lâu, sau khi nàng ta hiểu chuyện thì cũng trở thành người khoan hậu, vô cùng trân trọng cuộc sống bây giờ.

Chu lão tam nghe nói như thế thì cười khổ trong lòng: "Vậy được, ta đưa qua, chỉ cần tận tâm là được. Trước đó nàng còn nhỏ tuổi bị cha mẹ xúi giục. Ta tin là đại tẩu cùng tam tẩu sẽ không giận nàng lâu, nàng cũng không nên tự trách."

Từ nhỏ Chu lão tam đã làm mấy công việc lặt vặt, bây giờ mở tiệm tạp hóa, cũng kiếm từng văn tiên một, rất chân thật, đến bây giờ cũng chưa từng nghĩ bản thân sẽ giàu trong một đêm.

Chu lão tam trở về, cất kỹ đồ rồi căn dặn Lý Anh Nương: "Anh Nương, đây là đồ mà cha mẹ để ta đi mua. Lát nữa ăn cơm xong thì chúng ta cùng mang đi."

Dù sao thì nhiêu lắm là mọi người cũng chỉ đến huyện thành, một đường chạy nạn, chỉ muốn sống sót, cũng không biết gì nhiều.

Sau khi cửa hàng không còn khách, để Lý Anh Nương trông cửa hàng, Chu lão tam đi tới quán rượu bên cạnh.

Mấy ngày nay Triệu Lão Lại thường xuyên lắc lư trên đường, ra tay xa xỉ, bộ dáng như người rất có tiên, nói chuyện ở trong quán rượu, có rất nhiêu người vây quanh, nghe lão kể về tình huống bên ngoài.

Chu lão tam có thể cam đoan bản thân không đánh bạc, nhưng không thể cam đoan cha ruột không đánh bạc.

Triệu Lão Lại vào Nam ra Bắc, kiến thức rộng rãi, nói qua ba phần, bảy phần c.h.é.m gió, vô cùng cố gắng, khiến cho đám người nghe cảm thấy hứng thú.

Nhất là khi kể đến một hiệp khách đánh bạc, chưa từng thua, thắng được rất nhiều tiền có vợ hiền, thiếp đảm, cẩm y ngọc thực, cho dù là quan thì cũng phải nịnh bợ, điều này càng khiến bọn họ lay động.
Bình Luận (0)
Comment