Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 477

Trong lòng Vương thị hận chồng, cũng lo lắng cho cha chồng: "Đại phu, ngài nhất định phải chữa cho công công của ta, chồng ta đánh bạc, trộm bạc trong nhà, cho nên cha chồng của ta mới thành ra

như vậy."

Vốn là Lý Thất nãi nãi khó chịu, nghe thấy con dâu nói như vậy thì lập tức bùng nổ cơn giận: "Ngươi ngậm miệng lại, sao lại không nói sớm? Bây giờ mới nói! Ta còn tưởng rằng ngày nào Lục Lang cũng dậy muộn là do buổi tối bận sinh con. Con ngươi thì tốt rôi, hắn đi đánh bạc, vậy mà ngươi còn giấu diếm. Không phải là ngươi cũng bị hắn lừa hết bạc trong tay chứ?" Vương thị gật đầu nghẹn ngào: "Con không cho, hắn liền đánh con, nếu như con nói ra thì hắn sẽ đánh con cho nên con không dám nói.”

Đại phu Tiểu Thành mặc kệ việc nhà của bọn họ, lại châm cứu cho Lý Thất gia gia, cũng tăng thêm liều lượng trong những gói thuốc ban đầu.

Đưa Lý Thất gia gia đang hôn mê đưa về nhà, Lý Thất nãi nãi nói với Vương thị: "Ngươi ở nhà nấu thuốc, ta đi xem một chút, ta cũng chỉ có một đứa con trai, bất kể như thế nào thì cũng phải cứu được Lục Lang ra.

Lúc trước Lục Lang có hai huynh trưởng, nhưng đều không thể sống được, cho nên nghe người ta khuyên, lấy tên cho đứa thứ ba là Lục Lang, như vậy thì những kẻ câu hồn cũng không thể câu hồn của Lý Tam Lang, cũng có thể giữ được tính mạng.

Cho dù chuyện này có phải là thật hay không, Lý Lục Lang là đứa con thứ ba có thể sống tiếp, cơ thể còn vô cùng cường tráng, cũng thông minh, đây vẫn luôn là điều khiến hai vợ chồng bọn họ tự hào. Chỉ có một nhi tử để bọn họ tự hào, bây giờ lại đi đánh bạc, ngộ nhập lạc lối, phụ lại mong đợi. Đợi đến khi Lý Thất nãi nãi đến chỗ kia thì mọi người đã vây ba tầng trong ba tầng ngoài.

Bà ta nghe được loáng thoáng, tất cả người tham dự đánh bạc là người của thôn Lý Gia sẽ phải đến mỏ đá cải tạo 3 năm. Nếu có vay nặng lãi thì sẽ tăng thêm một năm lao động cải tạo.

Mấy người Lý Lục Lang nghe nói như thế thì lập tức sợ choáng váng.

"Tam ca, van ngươi, buông tha cho ta lần này đi, ta cũng không còn dám đánh bạc.” Lý Lục Lang sợ, không ngừng quỳ trên mặt đất cầu khẩn.

Những người khác cũng như thế, bị dọa đến tè ra quần, căn bản là mỏ đá không phải chỗ dành cho con người.

Lý Thất nãi nãi chen vào, nhìn thấy nhi tử đáng thương như vậy, thế mà lại quỳ trước Lý Nguyên Thanh, cũng không ngừng cầu khẩn.

"Nguyên Thanh, van cầu ngươi buông tha cho Lục Lang. Hồi nhỏ quan hệ của các ngươi rất tốt, vẫn luôn theo sau ngươi chơi đùa. Ngươi quên rồi sao? Hồi nhỏ khi ngươi ăn không no thì ta còn cho ngươi nắm cơm rau xanh để ăn mà. Ngươi không thể vừa làm quan thì lập tức trở mặt không quen biết."

Cũng có những người khác cầu xin cho nhi tử đánh bạc nhà mình: "Nguyên Thanh, tha cho bọn họ đi, họ biết lỗi rồi." Lý Nguyên Thanh liếc nhìn đám người, ánh mắt uy nghiêm.

"Xưa nay Lý Nguyên Thanh ta sẽ không quên ân huệ của người khác. Nhớ là sau khi ta đánh trận trở về thăm người thân, ta đã từng mua hai cân thịt tặng cho ngươi. Chẳng lẽ hai cân thịt còn chưa đủ để trả lại ân tình vài nắm cơm sao?"

Đám người nghe nói như thế thì đương nhiên cảm thấy là đã trả ân tình.

Đồ nắm không đáng tiền, được làm từ rau dại đầy đất; Hai cân thịt cũng đáng giá không ít tiền.

"Nhà ta chỉ có một đứa con trai, ngươi đưa hắn đến mỏ đá thì chính là lấy mạng của hắn. Ta và Thất thúc của ngươi vẫn còn phải trông cậy vào Lục Lang dưỡng lão cho chúng ta. Cũng không thể để mấy người đầu bạc chúng ta tiễn kẻ đầu xanh, ngươi hãy thương xót đi. Hơn nữa, đánh bạc thua bạc của nhà ta, bạc của hắn trộm cũng là của cha hắn, không thấy của người khác, không có làm phiên đến người khác."

Lão thái thái này còn kém không nói Lý Nguyên Thanh xen vào việc của người khác.

Mặc dù những người khác không dám nói như thế, nhưng cũng muốn nhỉ tử, cháu

trai trong nhà được miễn phạt.

Liễu Phán Nhi đứng lên, liếc nhìn bốn phía: "Trấn Cát Tường là do bệ hạ ban thưởng cho ta, khu vực rộng mấy chục dặm xung quanh cũng do bệ hạ ban cho ta quyền xử lý. Ta đã từng quy định, không cho phép đánh bạc. Nếu đã có người đánh bạc thì nhất định phải chịu tội. Nếu như không chấp nhận, vậy cũng được, đánh ba mươi đại bản, sau đó cả gia đình phải rời khỏi thôn Cát Tường." Đám người nghe nói như thế thì lập tức trợn tròn mắt.

Lý Thất nãi nãi càng gấp đến độ đầu đầy mồ hôi: "Chúng ta đã định cư ở đây rồi, là người của huyện Thôi Dương, ngươi không thể đuổi chúng ta đi." Thôn trưởng Lý đứng ở trên tảng đá lớn, nhìn vê phía đám người, nói lớn tiếng: "Được, ta đọc cho các ngươi nghe một chút. Lý Lục Lang thua tám trăm lạng bạc, hơn nữa còn di vay nặng lãi 300 lạng bạc."

"Trong một năm, mượn một còn sáu, theo lý thuyết Lý Lục Lang mượn ba trăm lạng bạc thì một năm sẽ phải trả một ngàn tám trăm lượng bạc. Thất đệ muội, ngươi thử nói một chút, sang năm một nhà các ngươi có thể kiếm được một ngàn tám trăm lượng bạc sao?”

Lý Thất nãi nãi lập tức khóc không thành tiếng.

Năm nay ớt đắt cho nên mới bán được giá cao như vậy. Sang năm chắc chắn sẽ không bán đắt được như năm nay, cho nên nguồn thu của gia đình nhất định sẽ không cao bằng năm nay.

Thôn trưởng Lý không dừng lại, tiếp tục đọc số ngân lượng mà những người khác thua, còn có số tiên vay nặng lãi, lập tức khiến cho những người này nói không thành lời.

"Các ngươi suy nghĩ một chút, mấy đứa khốn nạn này có còn là nhi tử hiếu thảo của các người không? Căn bản là không phải, đó chính là quỷ đòi nợ. Nếu các ngươi không trừng phạt bọn họ nghiêm khắc thì sau này bọn họ sẽ tiếp tục đánh bạc, đến lúc đó bán con bán cái, còn có thể làm những chuyện càng quá đáng hơn."

Lý Bát gia gia nhìn thấy nhi tử vô dụng nhà mình thua mất ba trăm lượng bạc trong nhà, còn đi vay nặng lãi trăm lượng thì lập tức cảm thấy Thôn trưởng Lý nói rất đúng.

Cái này mẹ nó không phải nhi tử, mà là quỷ đòi nợ.

Dù sao thì ông ta cũng có nhiều con, đại nhi tử không nên thân là do ông ta không quản lý tốt, vậy thì cứ để thôn trưởng và Lý Nguyên Thanh dạy dỗ.

Lý Bát gia gia đứng lên, lúc này nói: "Thôn trưởng, nếu đại nhi tử vô dụng nhà ta đã đánh bạc thì cứ dựa theo quy định của tran Cat Tuong chung ta ma xu phat. Bon năm sau, nếu như hắn có thể quay về từ mỏ đá, có thể cải tà quy chính thì ta sẽ nhận đứa nhi tử này. Nếu như không thể cải tà quy chính thì trực tiếp trục xuất khỏi gia môn. Lý Lão Bát ta, nói được thì làm được, ta sẽ không cần con quỷ đòi nợ vô dụng."

Nói xong, Lý Bát gia gia quay người rời đi, nhìn thấy vợ và con dâu ở bên cạnh khóc sướt mướt thì lên tiếng quở mắng.

"Khóc, khóc cái gì? Loại người không nên thân, loại quỷ đòi nợ không để ý đến gia đình thì có cái gì mà đau lòng? Các ngươi lo lắng cho hắn, nhưng vào lúc hắn đánh cược, hắn có nhớ đến các ngươi không? Đánh cược đến mức đỏ mắt, còn liều mạng, tại sao chúng ta phải lo lắng cho hắn?"

Lý Bát nãi nãi nghẹn ngào, đỏ mắt: "Nhưng mà dù sao thì đó cũng là nhi tử của ta, là trưởng tử nhà của chúng ta mài!"

"Dù sao thì ta cũng không cần loại nhi tử vô dụng như vậy. Nếu các ngươi muốn thì cứ đến mỏ đá cùng hắn, các ngươi cũng đừng trở về cái nhà này." Lý Bát gia gia ôm cháu trai lớn, chỉ vào nhi tử quỳ dưới đất: "Lư Đản, nhìn thấy chưa? Đánh bạc không có kết cục tốt, nhớ kỹ. Nếu như ngươi đánh bạc thì lão tử cũng sẽ đưa ngươi vào mỏ đá. Như vậy cũng không gây tai họa cho người trong nhài"

Nói xong, Lý Bát gia gia ôm đại tôn tử rời đi.
Bình Luận (0)
Comment