Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 496

Ngày mai sẽ đến giao thừal Giăng đèn kết hoa, dán câu đối, đốt pháo. Toàn bộ trấn Cát Tường được bao phủ trong bầu không khí vui vẻ của năm mới. Trong không khí, còn có mùi thuốc s.ú.n.g nổ pháo, đuổi tật bệnh và nghèo khó đi, giữ lại bình an và khỏe mạnh. Cơm tất niên rất phong phú, cả một nhà ngồi ăn với nhau. Trong phòng đốt rất nhiều nến, chiếu sáng phòng ốc, cũng chiếu sáng đôi mắt của mỗi người. Năm mới hạnh phúc là điều mà tất cả mọi người mong đợi. Liễu Phán Nhi giơ ly lên, nàng và mấy đứa nhỏ uống mật ong còn Lý Nguyên Thanh và Lưu thị uống rượu. "Năm nay chúng ta thu hoạch lớn, kiếm được rất nhiều bạc, cũng nhận được rất nhiều sự giúp đỡ, thế lực của chúng ta càng lúc càng lớn, càng ngày càng có tiên."

“Hơn nữa năm nay còn tìm được cha ruột của A Dung, cũng tìm được người thân của A Dung. Điều càng khiến ta cảm thấy vui vẻ là A Dung đồng ý ở lại với chúng ta.

"Tóm lại một năm này, có chuyện xấu, nhưng lại có nhiều chuyện tốt hơn. Đây là thành quả sau một năm cố gắng của tất cả chúng ta, vì thành quả năm nay, chúng ta cạn một chén."

Nói xong, tất cả mọi người giơ ly lên, chạm vào nhau, uống cạn.

Lý Nguyên Thanh cũng cười cười: "Trước đó đều là nương của mấy đứa lo liệu việc nhà, từ nay về sau, ta cũng ở nhà. Cho dù có khó khăn gì thì ta cũng sẽ giải quyết." Lời này giống như gậy thần giữ biển, làm cho tất cả mọi người đều thoải mái.

Ở Lưu trong lòng thị, Liễu Phán Nhi đã quá cực khổ để gìn giữ cái nhà này, cũng đến lúc phải để cho nam nhân gánh vác. Có Lý Nguyên Thanh ở bên cạnh, Liễu Phán Nhi cũng có thể nhẹ nhõm hơn một chút.

Người vừa buông thả lỏng thì lại dễ dàng mang thai.

Vừa nghĩ đến chuyện này, thật trùng hợp, Liễu Phán Nhi vừa gắp miếng cá, ăn một miếng, lập tức cảm thấy thịt cá rất tanh, khế nhíu mày: "Có phải là hương vị của con cá này bị thay đổi không?"

Lưu thị gắp một miếng, nếm thử một miếng, mặt lộ vẻ không hiểu.

"Thịt kho tàu rất ngọt, mùi vị không tệ, vẫn giống như bình thường, là món lúc trước muội thích ăn nhất. Bây giờ muội... A, Phán Nhi, khẩu vị của muội thay đổi bất ngờ, có phải là mang thai rồi không? Tỷ nói với muội này, mang thai chính là như vậy. Bình thường thích ăn, nhưng sau khi mang thai thì khẩu vị sẽ bị thay đổi." Lưu thị vừa nói thì ánh mắt mọi người đều nhìn lại.

Lý Nguyên Thanh nắm c.h.ặ.t t.a.y Liễu Phán Nhi, tha thiết nhìn Liễu Phán Nhi: "Thật sao?"

Liễu Phán Nhi vẫn luôn chú ý vào tháng này, đã bị chậm hơn một tuần.

"Còn chưa xác định, đại phu Tiểu Thành trở về huyện thành qua tết, qua mấy ngày chờ đại phu Tiểu Thành quay lại thì xem một chút."

Bởi vì rất thích ăn cá, cho nên nàng không nghĩ là mang thai.

Lý Nguyên Thanh liền đứng dậy: "Không được, bây giờ ta sẽ đi mời đại phu.”

"Mau đi mời, không thể trì hoãn." Lưu thị cũng nhanh chóng thúc giục, cũng không còn quan tâm đến chuyện ăn cơm tất niên.

Liễu Phán Nhi dở khóc dở cười, nhanh chóng ngăn lại.

"Được rồi, mang thai mà thôi, có gì mà ngạc nhiên. Nếu như mang thai thì nó cũng đã ở trong bụng. Mấy ngày nay, ta sẽ cẩn thận một chút, không đi ra ngoài. Nếu không mang thai thì cũng chỉ bị tiêu chảy. Đừng có gấp, cứ ở nhà chờ. Gần sang năm mới, đừng huy động nhân lực." Lý Đại Bảo lộ vẻ nghiêm túc: "Nương, thật sự không cần mời đại phu sao?"

"Không cần, mấy người nên nghe lời, đừng chọc ta tức giận, cũng không có chuyện gì cả." Liễu Phán Nhi cười khẽ, cẩn thận quan sát mấy đứa bé.

Lý Đại Bảo thở phào: "Nương yên tâm, con sẽ trông coi đệ đệ muội muội. Tuyệt đối không để bọn họ nghịch ngợm quấy rối."

Lý Nam chạy đến trước mặt mẫu thân, ngửa đầu, hỏi: "Nương, lúc nào đệ đệ muội muội di ra chơi với con?”

Liễu Phán Nhi sờ sờ đầu Lý Nam: "Còn phải tám, chín tháng mới sinh, đợi đến lúc một tuổi thì mới có thể chơi với con."

Lý Nam tách ngón tay ra, tính một cái, nhíu nhíu mày: "Trời ạ, còn phải đợi hai năm, lâu như vậy sao?” "Chuyện này..." Liễu Phán Nhi dở khóc dở cười: "Yên tâm, rất nhanh, đến lúc đó A Nam sẽ là đại tỷ tỷ, nhất định sẽ giúp nương chăm đệ đệ muội muội." Lý Nam đắc ý, ngẩng đầu ưỡn ngực: "Đó là chuyện đương nhiên, con là tỷ tỷ." Lý Tiểu Bảo cười cười: "Nương, con sẽ dạy đệ đệ muội muội nói chuyện viết chữ." Lý Dung nghĩ nghĩ: "Vậy con sẽ làm quần áo cho đệ đệ muội muội." Lý Phương Lý Lệ cũng không cam chịu đứng sau: "Còn có con, con nhất định sẽ để đệ đệ muội muội ăn mặc thật đẹp."... Mặc dù còn chưa chắc chắn, nhưng đệ đệ muội muội còn chưa ra đời đã trở thành chủ đề của bữa cơm đoàn viên hôm nay. Buổi tối, Lý Nguyên Thanh cẩn thận từng li từng tí, mặc dù tâm viên ý mã, nhưng hôm nay hắn cũng không dám làm loạn. Liễu Phán Nhi đưa tay vuốt lưng của hắn: “Thân yêu...

"Đừng nghịch!" Lý Nguyên Thanh ôm Liễu Phán Nhi, ôm lấy tay chân làm loạn bốn phía của nàng: "Mau ngủ không cho phép nghịch!"

"Hừ!" Liễu Phán Nhi ảo não: "Trước đó đều là chàng làm loạn ta."

Lý Nguyên Thanh hôn lên trán của nàng một chút: "Trước đó còn chưa biết nàng mang thai, bây giờ phải cẩn thận."

"Đêm qua còn...

"Được rồi, mau ngủ." Lý Nguyên Thanh lâm bầm: "Không phải hôm qua còn chưa biết sao? Chờ qua mấy ngày, đại phu Tiểu Thành đến, kiểm tra xong thì nói tiếp." Sau một năm xa cách, cuối cùng cũng gặp nhau.

Tối hôm nào cũng như keo sơn, nhưng mà gấp rút lên đường cũng rất mệt mỏi. Lý Nguyên Thanh rất kiềm chế dọc đường đi, không muốn để Phán Nhi mệt nhọc. Sau một hồi làm loạn, Liễu Phán Nhi ngáp lên, buồn ngủ.

Lý Nguyên Thanh thấy Liễu Phán Nhi ngủ thì đặt tay lên bụng của Liễu Phán Nhị, lòng bàn tay hơi nóng, trong lòng cảm thấy kích động.

Cuối cùng thì hắn cũng có con của mình. Nửa đêm gió lạnh gào thét, bên ngoài đã có tuyết rơi.

Sáng sớm hôm sau, trên mặt đất đã xuất hiện một lớp tuyết dày chưa quá cổ chân. Vốn là Liễu Phán Nhi còn muốn ra ngoài, nhưng lại bị Lưu thị ngăn lại, ngay cả ăn cơm cũng được Miêu Nhi tỷ mang vào trong phòng.

Nếu như không phải Liễu Phán Nhi kiên quyết phản đối thì có lẽ là đại tiểu tiện cũng được giải quyết ở trong phòng.

Bọn nhỏ chúc tết dập đầu với nàng, nhận được hồng bao. Bọn nhỏ ra ngoài chúc tết, cũng không ở ngoài lâu mà quay về sớm với Liễu Phán Nhi.

Trong nhà có rất nhiều đồ chơi nhỏ, cũng không cảm thấy vô vị.

Lý Nguyên Thanh và Thôn trưởng Lý cùng nhau đến nhà Lý Thất gia gia, thăm hỏi Lý Thất gia gia.

"Thất đệ, ta và Nguyên Thanh đến chúc tết." Thôn trưởng Lý đi vào, sau khi đi vào thì lên tiếng chào hỏi.

Lý Nguyên Thanh là vãn bối, cũng giống như những người khác, đều phải quỳ xuống dập đầu.

Lý Thất gia gia thấy thôn trưởng Lý và Lý Nguyên Thanh tới thì vẫy vẫy tay: "Đứng lên đi."

Đại phu Tiểu Thành không tệ, mặc dù ông ta trúng gió, nhưng vẫn được trị liệu kịp thời, bây giờ đã có thể nói chuyện, chỉ là nửa người vẫn còn cảm thấy tê dại.

"Thất thúc, ngài giữ sức khỏe, đại phu Tiểu Thành nói, chỉ cần điều trị thật tốt." Lý Nguyên Thanh ngồi ở bên giường Lý Thất gia gia: "Ta sẽ cung cấp tiên thuốc men, ngài cứ yên tâm uống thuốc."

Lý Thất gia gia cũng hiểu, biết tốt xấu, vỗ vỗ cánh tay Lý Nguyên Thanh.

"Nguyên Thanh, Thất thúc biết ngươi có ý tốt, nhưng trong nhà có tiên mua thuốc. Ta bị Lục Lang chọc cho tức giận đến, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều. Ban đầu ta cảm thấy ngươi ra tay quá nặng, sợ ngươi đả thương Lục Lang. Nhưng mà sau khi nằm trên giường một thời gian dài thì ta cũng hiểu ra"

"Người này thiếu dạy dỗ, cho nên phải dạy lại. Đến ba mươi thì ta mới có được đứa con trai này, cho nên vẫn luôn rất yêu thương hắn. Tuy nói bình thường cũng dạy dỗ nhưng mà ta thực sự không xuống tay được trong chuyện lần này."

"Cho dù có làm ta tức c.h.ế.t thì ta cũng không nỡ. Đánh bạc chính là động không đáy, đánh cược nghiện rồi sẽ khó thoát ra. Ngươi ra tay nặng là đúng, cũng là vì muốn tốt cho Lục Lang, cũng chỉ muốn tốt cho cái nhà này."

Lý Nguyên Thanh trầm giọng nói: "Thất thúc, người không trách ta là được rồi."

Lý Thất gia gia lắc đầu: "Không trách, thật sự không trách. Ngươi nhìn mấy kẻ liều mạng trong nhóm đánh bạc kia xem, không một ai có kết cục tốt."

"Đánh bạc, cửa nát nhà tan, thê ly tử tán, ta còn bị Lục Lang làm tức chết. Bây giờ vừa phát hiện liền trừng phạt, còn có thể khiến Lục Lang lạc đường biết quay lại." Không chỉ có Lý Thất gia gia nghĩ như vậy mà những người khác cũng như thế. Càng ngày càng có nhiều người mua nhà ở trên thị trấn, cư trú ở trên trấn.

Lý Nguyên Thanh không cần tự mình đến những dòng họ khác.

Thôn trưởng Lý vỗ vỗ bả vai Lý Nguyên Thanh, an ủi Lý Nguyên Thanh, cảm thấy Lý Nguyên Thanh quá phúc hậu.

"Nguyên Thanh, đừng áy náy, ngươi làm rất tốt. Nếu không dạy dỗ cẩn thận thì những người này sẽ bị phế. Đến lúc đó hại toàn gia đình, đó mới là chuyện thảm!"

Lý Nguyên Thanh, kiên định nói: "Ta không áy náy, cũng tuyệt đối không qua loa. Dù sao cũng là người cùng một tộc, nếu người khác gặp phải khó khăn, ta mà giúp được thì ta sẽ giúp. Qua tết nguyên tiêu, ta sẽ bắt đầu chuẩn bị xưởng đóng tàu. Thôn trưởng đại thúc, người thử hỏi xem có ai trong thôn đồng ý tham gia không? Có thể học tay nghề, còn có tiền công."

Thôn trưởng Lý gãi đầu, ngượng ngùng cười cười: "Có lẽ là sẽ không có nhiều người đi. Trong thôn trông trọt, một năm cũng kiếm được không ít tiền. Nếu có thể ở gần nhà thì bọn họ cũng không muốn vất vả đi xa."

Lý Nguyên Thanh nghĩ nghĩ, gật đầu: "Nếu đều đã có nghề nghiệp thì quên đi. Thật ra đi theo Phán Nhi trông trọt thì cũng có thể trông ra thành tựu."

Thôn trưởng Lý rất tán thành: "Nguyên Thanh, lời này của ngươi rất đúng! Thôn chúng ta vẫn luôn đi theo Phán Nhi trồng trọt. Trồng được hạt thóc nào cũng được quan phủ mua với giá cao làm giống. Ta còn lén lút giữ lại một túi, sau khi xay ra thì để vợ ta nấu cháo, rất thơm”"

"Trồng ớt cũng kiếm được rất nhiều tiền, nửa đêm ta cũng có thể cười tỉnh. Hơn nữa giá của những hương liệu kia cũng rất cao. Bây giờ có rất nhiều người thuê dân bản xứ khai đất hoang để trồng trọt. Rau củ mùa hè đều thơm, ngọt, đồ ăn đầy ắp trong vườn, cuộc sống rất tốt."

Thôn trưởng Lý mang ơn với Liễu Phán Nhi, không có Liễu Phán Nhi thì sẽ không có cuộc sống tốt như vậy.

Mắt thấy sắp phải rời đi, Lý Nguyên Thanh không đi đâu nữa mà ở nhà với Liễu Phán Nhi. 9DE

Vốn là đại phu Tiểu Thành sẽ quay về vào mùng 9 tết, nhưng đến lúc đó thì vẫn không thấy hắn quay về.

Lý Nguyên Thanh tự mình đến huyện thành một chuyến, đưa đại phu Tiểu Thành đang lười biếng ở nhà đi.

Đại phu Tiểu Thành cho rằng cơ thể của Đức Thụy khó chịu cho nên còn có chút lo lắng, chờ đến lúc bắt mạch thì mới thở phào, mỉm cười: "Chúc mừng tướng quân, đây là phu nhân có hỉ."

Nghe được tin tức chính xác, Lý Nguyên Thanh cũng vui vẻ: "Làm phiên đại phu Tiểu Thành. Đây lại là lần đầu phu nhân nhà ta mang thai, có cần phải chú ý gì không? Cần uống thuốc không?"

Đại phu Tiểu Thành khoát tay: "Thân thể phu nhân rất tốt, không cần uống thuốc. Bình thường chú ý đừng trượt chân, không ăn đồ lạnh. Mặt khác, tướng quân long tỉnh hổ mãnh, còn phải tiết chế một hai. Đợi qua 3 tháng, thai nhi ổn định thì vợ chồng có thể đôn luân." Liễu Phán Nhi đỏ mặt trong nháy mắt: "Làm phiền đại phu Tiểu Thành."

Lý Nguyên Thanh tiễn đại phu Tiểu Thành rời đi, không chỉ đưa tiền xem bệnh, còn đưa tiền thưởng.

Hôm nay đại phu Tiểu Thành cũng không có việc gì, liền đi thăm một loạt mấy người bị bệnh trong thôn Cát Tường, tận tâm chăm sóc.

Còn chưa đầy 3 tháng, Liễu Phán Nhi và Lưu thị cũng không nói cho người ngoài biết, nhưng mấy phụ nhân đến nhà chơi cũng đã từng sinh con.

Thấy Liễu Phán Nhi cố ý đi chậm, hơn nữa cũng sẽ nhìn vào bụng trong lúc vô tình hay cố ý thì bọn họ liền đoán được đây là có.

Nhưng mà, mọi người cũng đều biết chưa đầy 3 tháng cho nên sẽ không nói cho người ngoài biết, cũng không có người làm rõ.

Lúc trước đã hẹn với Cố lão phu nhân sẽ đi xem hội đèn lồng vào tết Nguyên Tiêu, bây giờ Liễu Phán Nhi không thể đi, nhưng không hi vọng để bọn nhỏ thất vọng.

Liễu Phán Nhi nói với Lưu thị: "Tiểu Hoa tỷ, huyện thành có hội đèn lồng vào tết Nguyên Tiêu rất đẹp, ta đã hẹ với Cố lão phu nhân. Chắc hẳn là Cố lão phu nhân cũng đã sắp xếp xong phòng khách, tỷ dẫn bọn nhỏ đến đó chơi một chút."

Lưu thị nghe nói như thế thì vội vàng lắc đầu: "Muoi không đi thì ta cũng không đi. Mặc dù hội đèn lồng rất đẹp, nhưng lại có nhiều người, lỡ như xảy ra chuyện thì không phải muốn mạng của ta sao!"

Liễu Phán Nhi nở nụ cười: "Nguyên Thanh cũng di theo, bên cạnh còn có nha hoàn người hầu, thị vệ. Không cần lo lắng, sẽ không xảy ra chuyện. Đúng rồi, Cố Thất Lang cũng có ở đó."

Lưu thị nghe nói như thế thì hơi do dự, nàng ấy còn muốn quan sát Cố Thất Lang thêm.

"Vậy ta sẽ dẫn nhiều người đi, A Nam và Tiểu Bảo còn quá nhỏ, lần này sẽ không đi. Ta sẽ dẫn Đại Bảo A Dung và A Phương A Lệ đi qua xem hội đèn lồng, còn ve Nguyên Thanh, hắn vẫn nên ở nhà với muội. Sau này hắn sẽ đi Kim Lăng." Liễu Phán Nhi gật đầu: "Được, nếu gặp Cố lão phu nhân thì hãy giải thích với bà ấy nguyên nhân ta không thể đến được. Nói với bà ấy, bây giờ ta rất tốt, không cần lo lắng cho ta."

Mặc dù Lý Tiểu Bảo và Lý Nam không thể đi, nhưng Liễu Phán Nhi đã đồng ý với bọn nhỏ, sẽ dạy bọn nhỏ làm bánh trôi. Hai cai tay map nho cua Ly Nam dang nắm lại, hết sức chăm chú. Đối với đồ ăn, lúc nào Lý Nam cũng vô cùng thành kính. Liễu Phán Nhi nhìn Lý Nam mập mạp, giống như một cái bánh lớn đang vật lộn với cái bánh nhỏ. Nếu có thể sinh một nữ nho giống A Nam thì cũng rất tốt.

Quay đầu nhìn lại Lý Tiểu Bảo một chút, hết sức chăm chú, xoa xoa cục bột, thế mà cũng có thể khiến cậu bé suy nghĩ. Lúc nào đôi lông mày nhỏ cũng nhăn lại, trong đầu nhỏ nghĩ rất nhiều thứ.

Dựa vào lời của Lý Dung nói, Lý Tiểu Bảo ăn cũng không ít, nhưng lại không tiêu hóa, có lẽ là do cả ngày cậu bé đều lo nghĩ lung tung, quá hao phí đầu óc.

Liễu Phán Nhi xem cái này, xem cái kia, nhìn người chồng đẹp trai ở phía đối diện, nghĩ đến đứa nhỏ ở trong bụng mình thì cảm thấy nhân sinh viên mãn.

Hội đèn lông Nguyên Tiêu.

Huyện Thôi Dương giàu có, hội đèn lồng cũng được làm rất lớn. Đây là lần đầu tiên bọn nhỏ thấy lễ hội đèn lông Nguyên Tiêu ôn ào và hoành tráng như vậy.

Cố Thất Lang lớn tuổi nhất, dẫn theo Lý Đại Bảo, Lý Lệ và Lý Phương, Lý Dung, dưới sự dẫn dắt của người hầu đi xem hội đèn lồng.

Bên cạnh cũng có thị vệ vây quanh, bảo vệ nghiêm mật.

Cố Thất Lang đã đoán đúng mấy câu có đáp án phức tạp, thắng được mấy chiếc đèn lồng đẹp.

Không chỉ có Lý Đại Bảo, Lý Phương Lý Lệ Lý Dung có, mà ngay cả A Nam và Tiểu Bảo ở nhà cũng có.

Cố Thất Lang cũng có chút tâm cơ nhỏ, những người khác đều có đèn lông được vẽ đủ loại hoa ở bên trên.

Nhưng mà chiếc đèn lồng của Lý Lệ có hình chim liền cánh, tình vợ chồng.

Lý Dung cười trộm, nhướng mày nhìn Lý Lệ ở sau Cố Thất Lang: “A Lệ tỷ, tỷ có biết hình vẽ trên chiếc đèn lông này có ý nghĩa gì không?”

Lý Phương nhỏ giọng nói ở bên tai muội muội: "Ở trên trời nguyện làm chim liền cánh, ở dưới mặt đất nguyện làm vợ chồng."

Lý Lệ đỏ mặt, nhéo tỷ tỷ muội muội một cái: Dung nói lung tung."

Cố Thất Lang nhìn qua, mắt lộ vẻ ngượng ngùng, xấu hổ cười.
Bình Luận (0)
Comment