Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 509

Càng lấy được nhiều bạc từ chỗ Kawamoto Jiro thì sau này hắn ta càng có nhiều của cải hơn. Cố Tấn có thể làm giàu hay không? Thì phải xem hắn ta có thể lấy được bao nhiêu bạc từ chỗ Kawamoto Jirol Cố Tấn có vẻ mặt chất phác, lộ vẻ tán đồng nhìn về phía Kawamoto.Jiro. "Kawamoto huynh, ngươi thực sự là người tốt! Hơn nữa còn vô cùng thông minh, thế mà lại nghĩ ra biện pháp này." "Ta sẽ chuẩn bị cho Lý Lệ một số bạc lớn, có thể đặt mua của hồi môn tử tế." "Hơn nữa tam thúc của nàng cũng là chỉ huy sứ đạo Giang Nam, nhất định sẽ có người đồng ý cưới nàng." Kawamoto Jiro hơi sững sờ, hắn muốn để hai nhà làm lớn chuyện, đương nhiên không hi vọng chuyện này sẽ kết thúc chỉ bằng một chút tiền.

"Có thể đưa tiền, nhưng mà không thể đưa quá nhiều, ngươi cũng phải chừa lại cho mình một chút! Dù sao chúng ta cũng chỉ tiêu rất nhiêu ở Kim Lăng!"

Cố Tấn nghĩ nghĩ: "Ngươi nói rất đúng, đến lúc đó cứ hành sự tùy theo hoàn cảnh."

"Nếu như cô nương Lý gia náo loạn quá lớn thì ta sẽ cho thêm ít tiền. Nếu như không làm náo loạn quá lớn thì ta sẽ cho ít đi một chút."

"Không nên chậm trễ chuyện này, nếu cứ ngồi ở đây khóc thì cũng không làm gì được, còn không bằng bây giờ lập tức đi tới trấn Cát Tường."

Sau khi nói xong, Cố Tấn quỳ gối trước mộ phần phụ mẫu, lại dập đầu mấy cái. Lên xe ngựa, Kawamoto.Jiro nhìn về phía Cố Tấn.

"Cố huynh, chúng ta thật sự làm như vậy sao?"

Cố Tấn gật đầu, chững chạc đàng hoàng. Miếng thịt mỡ đã đưa đến miệng, làm sao Cố Tấn lại không cắn một miếng chứ?

"Đương nhiên, chủ ý này do ngươi nghĩ cho ta. Ta cũng cảm thấy không tệ, nhân dịp hôm nay có dũng khí, chúng ta cùng đi hoàn thành."

Kawamoto Jiro ngượng ngùng cười cười: "Cũng được, nhưng ngươi không thể nói với tam thúc ngươi là ta nghĩ ra chủ ý này cho ngươi.

"Ngươi biết, ta là người nước Nhật, nếu như bị tam thúc ngươi biết, dựa vào quyền thế của hắn thì hắn có thể trực tiếp đuổi ta ra khỏi Đại Chu, đây cũng chỉ là chuyện một câu nói."

Cố Tấn gật đầu, vỗ vỗ bả vai Kawamoto diro, cười cười.

"Yên tâm, ai làm nấy chịu. Ta tuyệt đối sẽ không khai ngươi ra, nếu tam thúc đánh ta thì hắn cũng không dám đánh c.h.ế.t ta." Kawamoto Jiro cẩn thận từng li từng tí nhắc nhở: "Cố huynh, đó cũng không phải tam thúc ruột của ngươi, lỡ như hắn thật sự tức giận thì sao?”

Cố Tấn lắc đầu, khoát tay áo, không để bụng.

"Một chi này cũng chỉ còn lại tam thúc ta. Những chi khác của Cố gia thì quá xa." "Hơn nữa, ta thi đậu cử nhân, mặc dù không bằng tam thúc ta, nhưng cũng không tệ. Dựa vào sự cố gắng bây giờ của ta, chắc chắn sau này ta có thể thi đậu.

“Cho dù tam thúc có tức giận thì cũng sẽ không quá nghiêm trọng. Ta còn có tăng bá tổ mẫu, nàng đã nuôi ta lớn, cũng sẽ không trơ mắt thấy tam thúc ta đánh c.h.ế.t ta."

Nghe thấy Cố Tấn nói như vậy thì Kawamoto Jiro thở phào.

Vậy thì tốt rồi!

Đợi chút nữa làm lớn lên là được.

Lúc này, Liễu Phán Nhi đã nhận được tin, sai người ta gọi Lý Lệ đến. "Liễu di, người gọi ta đến có việc gì sao?" Lý Lệ cười híp mắt, tâm trạng vui vẻ. Lưu thị lộ vẻ khẩn trương: "Có phải là Cố Tấn muốn tới không?"

Liễu Phán Nhi gật đầu một cái, an ủi Lưu thị cùng Lý Lệ.

"Đợi chút nữa Cố Tấn tới thì sẽ nói với A Lệ rằng hắn không đồng ý mối hôn sự này."

"A Lệ, ngươi nên đánh thì cứ đánh, cần mắng cứ mắng! Càng làm lớn thì càng tốt."

Lưu thị do dự: “Như vậy có gây ra chuyện xấu gì không? Dù sao tương lai hai người cũng phải thành thân, chẳng phải sẽ rất lúng túng sao?”

Lý Lệ cười trộm: "Nương, đừng sợ. Dù sao thì hai nhà cũng bàn bạc xong chuyện này, Cố Tấn cũng hiểu rõ tình hình."

"Bây giờ thật ra con cũng không sợ Cố Tấn gây ảnh hưởng gì mà chỉ sợ nếu Cố Tấn chọc con khóc thì hắn còn có thể bình yên vô sự rời khỏi trấn Cát Tường không?”

Lưu thị kinh ngạc, liền bắt đầu thương con rể tương lai: "Phán nhi, phải chú ý một chút, đừng đánh nặng." Liễu Phán Nhi lắc đầu bật cười, dở khóc dở cười, ánh mắt nhìn về phía Lưu thị tràn ngập ý cười. "Vẫn còn chưa thành thân mà nhạc mẫu đã đứng ra bảo vệ rồi. Thảo nào có người nói, mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng." Lưu thị đỏ mặt, có chút xấu hổ, cầm khăn ném vào Liễu Phán Nhi. "Nói bậy bạ gì đấy! Ta chỉ cảm thấy mấy người đàn ông của trấn chúng ta hung thần ác sát, lỡ như đánh hỏng thì vẫn là A Lệ nhà ta chịu thiệt thòi!" Lý Lệ lộ vẻ ngượng ngùng, không dám ngẩng đầu: "Nương, Liễu di, hai người bàn bạc đi, con đi ra ngoài trước. Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Đợi ở trong cửa hàng, đến lúc đó Cố Tan sẽ đi đến cửa hàng tìm ngươi. Hắn sẽ hành sự tùy theo hoàn cảnh, nếu như ngươi hốt hoảng thì ngươi cứ bụm mặt khóc."

"Còn những chuyện khác đã có tam thúc của ngươi rồi! Chúng ta sẽ kết thúc công việc, chỉ là trong khoảng thời gian này, ngươi sẽ bị người ta bàn tán."

Lý Lệ lắc đầu, cũng không thèm để ý: "Không sao cả, ta hiểu được."

Lý Lệ trở lại cửa hàng, thỉnh thoảng lại có chút thất thần.

Lý Phương thấy muội muội như thế thì che miệng cười trộm, nhìn ra bên ngoài một chút.

"Ai nha, có người ở Kim Lăng đọc sách, thanh minh trở về tế tổ, chắc hẳn là sẽ tới trấn Cát Tường của chúng ta?"

Lý Lệ nghĩ đến lát nữa Cố Tấn tới từ hôn thì lại cảm thấy chột dạ.

DTV

Nhưng mà Liễu di nói, không thể nói với người ngoài, chỉ có thể giấu diếm.

"Tỷ, tỷ nói bậy bạ gì đấy? Nếu tỷ còn nói ta, đợi chút nữa Đại Trụ ca đi qua thì ta sẽ nói là tỷ muốn ăn bánh rán hành."

Đây là sở trường của Đường nương tử, ăn cực kỳ ngon.

Lý Phương nghe nói như thế thì cũng đỏ mặt, bắt lấy cánh tay của muội muội: "Nha đầu c.h.ế.t tiệt, đừng nói lung tung." "Tỷ được nói ta mà ta không được nói tỷ sao!" Lý Lệ nhìn vê phía Lý Phương làm một cái mặt quỷ, nhíu nhíu lỗ mũi, le lưỡi. Đúng vào lúc này, Cố Tấn cùng Kawamoto Jiro tiến vào cửa hàng vải, đúng lúc nhìn thấy Lý Lệ đang nhăn mặt. Trong lòng Cố Tấn cảm thấy vui vẻ, A Lệ cô nương đoan trang hào phóng, lại còn hoạt bát đang yêu như thế.

Nhưng mà nhiệm vụ hôm nay có thể khiến A Lệ khổ sở.

Mặc dù trước đó đã nói rõ, nhưng Cố Tấn vấn lo lắng như cũ.

Bây giờ Cố Tấn hận hận trong lòng, muốn nhanh chóng xử lý Kawamoto Jiro và mấy người sau lưng hắn ta. Như vậy thì hắn ta cũng có thể quay lại làm Cố Thất Lang trước đây!

Lý Lệ cũng sững sờ, không nghĩ tới Cố Tấn tới vào lúc này, khuôn mặt ửng đỏ.

Lý Phương thấy muội muội không nói chuyện thì cô bé cười hỏi: "Cố Thất Lang, sao ngươi lại tới đây?"

Con người ấy, không thể chịu được khi nói vê mấy chuyện này.

Mới nói về Cố Tấn thì Cố Tấn liên đến.

Lý Lệ nháy mắt mấy cái với Cố Tấn, cổ vũ Cố Tấn.

Đừng sợ, cứ dựa theo kế hoạch mà tiến hành.

Giống như là được cổ vũ, Cố Tấn đi lên phía trước, trực tiếp lấy ra một tờ ngân phiếu ở trong ngực.

"Nơi này có 5000 lượng bạc, là tiền ta nhận lỗi. Ta cảm thấy một cử nhân như ta thích hồng tụ thiêm hương."

"Ta cảm thấy chúng ta không hợp, xin hãy thứ lỗi. Đây là một chút tâm ý của ta, không nên từ chối."

Lý Lệ cùng Lý Phương nghe nói như thế thì nụ cười trên mặt biến mất không thấy gì nữa.

Lý Lệ không biết nên nói gì, lập tức nhớ tới lời Liễu di, bụm mặt khóc lớn.

"0a...

Lý Phương nghe thấy tiếng khóc của muội muội thì lúc này mới khôi phục lý trí: "Cố Tấn, ngươi lặp lại lần nữa, ngươi tới làm gì 2"

Cố Tấn bị dọa đến mức lùi lại hai bước, lắp bắp, dáng vẻ sợ hãi.

"Tiểu sinh vô lễ, nhưng đúng là không muốn chậm trễ chuyện chung thân đại sự của Lý cô nương, xin hãy thứ lỗi."
Bình Luận (0)
Comment