Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 53

Cho dù trong lòng người trong thôn không vui vẻ, nhưng người ta có trâu đó, cứ ương ngạnh như thế đó.

Lý Nhị Lăng Tử ngượng ngùng nói: "Vậy cũng không được, không có trâu được vào việc chúng ta ra tay khai khẩn, một ngày cũng không khai khẩn được nhiều như vậy."

Nghe vậy, Liễu Phán Nhi vẫn viết những thứ này ở trên tấm ván gỗ.

Sau khi Liễu Phán Nhi trở về, Lưu thị nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tam đệ muội, nên như vậy, ta cảm thấy hiện tại người trong thôn sống yên ổn quá vì vậy bắt đầu có tâm tư riêng."

Liễu Phán Nhi cười cười: "Người như vậy, bản tính như thế. Đại tẩu, tẩu đừng vội. Hai chúng ta phối hợp, mang theo đứa nhỏ cũng có thể khai khẩn."

Lưu thị gật đầu: "Đúng vậy, đã nói với thôn trưởng như vậy rồi, chúng ta có trâu, lấy bạc ra mua một cái cày sắt. Khỏi phải lo việc đi quan tâm bọn họ. Người ta còn không cảm kích kìa, thậm chí được một tấc lại muốn tiến một thước."

Liễu Phán Nhi gật đầu, cười nói: "Đúng vậy, đại tẩu, trước kia ta nghĩ là điêu đương nhiên. Chờ khai khẩn kết thúc, tẩu mang theo đứa nhỏ tiếp tục khai khẩn, trồng khoai lang đỏ, khoai tây chúng ta kiếm được, nói không chừng có thu hoạch ngoài ý muốn đó.

Ta ấy à, sẽ nhìn khắp nơi, xem có đất nào thích hợp để đốt gạch không. Nếu có, chúng ta đốt gạch xây nhà, làm căn phòng lớn cho tẩu, mỗi người một phòng."

"Cảm ơn thẩm thẩm”

Liễu Phán Nhi lắc đầu, cười cười: "Không biết, nhưng xem người khác đốt rồi, cũng biết đốt như thế nào. Đốt thử xem, lỡ như thành thì sao? Chúng ta có thể ở nhà ngói."

Liễu Phán Nhi cười cười, sờ đầu nữ nhi: "A Dung giỏi quá, may mà có con chăm sóc đệ đệ muội muội, ta mới có thể yên tâm làm việc bên ngoài. Đại Bảo cũng vậy, đều có thể giúp đỡ ta. A Nam và Tiểu Bảo cũng ngoan ngoãn thật đó, A Lệ A Phương cũng biết làm việc. Chờ làm xong ta và các con làm đồ ngon ăn nhé."

Lý Dung khen ngợi: "Nương, người yên tâm, con sẽ chăm sóc cho A Nam và Tiểu Bảo."

Mặt mày Lưu thị hớn hở: "Được, tam đệ muội, muội thông minh, muội cảm thấy được thì muội cứ thử đi. Nếu như đốt được ngói, người trong thôn chúng ta sẽ đều đến mua. "Cảm ơn nương."

Lưu thị sửng sốt: "Tam đệ muội, muội còn biết đốt gạch à?"

Người thôn Lý gia khí thế ngất trời khai khẩn, không ai dám lười biếng, sợ thôn trưởng Lý bỏ không làm nữa.

Cũng may mỗi ngày Lý Đại Bảo và đứa nhỏ đều đi bắt cá. Hiện tại ăn canh cá và cá nướng là nhiều nhất.

Tuy rằng ăn không ngon lắm, nhưng cũng là món ăn mặn, không ai chê cả.

Tuy rằng Liễu Phán Nhi và Lưu thị muốn đi săn, cải thiện thức ăn cho bọn nhỏ, nhưng bởi vì phải khai khẩn mỗi ngày nên không có thời gian.

Mỗi ngày Lý Đại Bảo cắt cỏ non nhất cho trâu ăn, có đôi khi Liễu Phán Nhi còn trộm mười mấy quả trứng cút cho trâu già ăn.

Trông thư một chút, sau này cũng dễ quản lý, điều này cũng được thôn trưởng Lý tán đồng.

Mỗi ngày đi sớm về trễ mọi người rất mệt, con trâu cũng mệt mỏi.

Lý Đại Sơn am hiểu trồng trọt, dân bản xứ trồng tám cân hạt giống trên một mẫu đất, nhưng hắn ta thấy trong thôn có thể khai khẩn nhiều ruộng, làm chủ nhiều hơn, nên mỗi mẫu đất sáu cân giống lúa.

Như vậy có thể bổ sung thể lực, khiến cho trâu già quá gầy yếu vì mệt mỏi quá sức.

Thôn trưởng Lý và Chu Thúy Hoa dù có cố gắng tiết kiệm lương thực nhưng hai mươi ngày sau đã ăn hết toàn bộ lương thực. Bọn họ tổng cộng khai khẩn được 173 mẫu đất. Giống lúa mua được đã dùng xong hết rồi.

Lý Đại Sơn cũng nghẹn ngào, gật đầu: "Chỉ cân những mẫu đất này có thể mọc thành lương thực, chúng ta là có thể an gia hoàn toàn ở chỗ này."

Nhìn hơn một trăm mẫu đất trên sườn núi, đôi mắt thôn trưởng Lý đỏ đỏ: "Đây là đất của chúng ta! Đây là đất của chúng ta đó!"

Lý Đại Sơn đã từng chạy nạn ở phương Nam, làm việc cho dân bản xứ, cho nên biết gieo trồng trên ruộng bậc thang như thế nào.

Liễu Phán Nhi mệt đến mức ngồi ở trên bờ ruộng, nhìn bốn sườn núi chung quanh đã được khai khẩn thành ruộng bậc thang. Trải qua sự tính toán đo lường của nàng ước chừng được 173 mẫu.

Vốn dĩ nàng cho rằng chỉ được 150 mẫu đã rất nhiều rồi, nhưng không nghĩ tới khát vọng ở lại của thôn dân thôn Lý gia lại mãnh liệt như thế.

"Thôn trưởng đại thúc, các người đừng cảm khái nữa, ta cảm thấy hiện tại chia ruộng cho cá nhân đi, cho người quản lý cụ thể. Nếu không rất nhiều người sẽ không nghe theo sự sắp xếp, lại làm việc gian dối, đến lúc đó lương thực trồng ra không được tốt."

Lý Đại Sơn thâm chấp nhận, liên tục gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, bản lĩnh người trong thôn chúng ta không lớn, nhưng mà bọn họ có nhiều tâm tư riêng. Chia sớm hơn một chút, sau này nhổ cỏ diệt trùng, tưới nước gì đó thì ai làm việc nhà nấy. Thôn trưởng, ngươi cũng không cần phải xen vào nhiêu như vậy, đỡ cho mình bị tức giận đến mức không ngủ yên, ăn cơm không vào."

Thôn trưởng Lý gật đầu: "Được, hôm nay chia ruộng. Đến lúc đó cùng nhau thu lương thực. Sản lượng lương thực nhà ai cao đến lúc đó sẽ khen thưởng 50 cân lương thực. Có chỗ tốt chắc mọi người sẽ đều bằng lòng. Trong nhà ai không có sức lao động nam ta sẽ chia ruộng bậc thang phía dưới, có sức lao động nam chia chỗ cao.

Trong thôn chúng ta tổng cộng có 173 mẫu đất, thôn chúng ta tổng cộng có 103 người, trong đó có tổng cộng 78 người tám tuổi trở lên, cộng với ba con trâu già tức là 81 người. Còn 22 đứa bé dưới tám tuổi, chia một nửa ruộng cho mọi người. Mà một người lớn được chia bao nhiêu đất nhỉ? Đại Sơn, người biết tính không?”

Lý Đại Sơn vò đầu: "Phức tạp thế ta tính như thế nào?"

Thôn trưởng Lý nhìn về phía Liễu Phán Nhi: "Nguyên Thanh gia, ngươi biết tính sao?"

Thôn trưởng Lý đứng ở chỗ cao: "Mọi người lại đây nào, hiện tại chúng ta chia ruộng."

Liễu Phán Nhi nhặt một nhánh cây, bắt đầu ghi biểu thức số học trên mặt đất, chỉ chốc lát sau đã tính được kết quả.

Trong khoảng thời gian này, mọi người đều cực kỳ mệt mỏi. Hiện tại sau khi rảnh rỗi có thể ngôi thì tuyệt đối không đứng. Có thể nằm thì tuyệt đối không ngồi.

Thôn trưởng Lý vui mừng quá đỗi: "Được, được, Nguyên Thanh gia, suy nghĩ của ngươi rất tốt. Thôn Lý gia chúng ta muốn trở nên nổi bật còn phải có người đọc sách. Có thể thi công danh, thi công danh đó; Không thể thi công danh cũng biết chữ biết số cũng khá tốt. Đi thôi, hiện tại chúng ta trở về chia ruộng -"

"Thôn trưởng, một người lớn được một mẫu tám, đứa nhỏ được chín phần của một người. Cuối và còn dư lại bảy mẫu rưỡi không chia cho ai cả, xem như là ruộng đất trong tộc của chúng ta. Thu hoạch xong làm phong học ở trong tộc, duy trì tổ chức học đường. Mỗi ngày ta có thể dạy miễn phí hai canh giờ, nhưng không thể để ta bỏ miễn phí tiền giấy nghiên mực!"

Hôm nay không cần ăn cơm cùng nhau, Chu Thúy Hoa cũng không cần nấu cơm cho mọi người cũng rất nhàn hạ.

Liễu Phán Nhi đương nhiên biết tính: "Biết ạ, 22 đứa trẻ dưới 8 tuổi, mỗi đứa nhỏ được chia một nửa đất của ruộng, vậy tính thành 10 người lớn. Hơn nữa lúc trước là 81, giờ là 92. Tổng cộng 173 mẫu đất, trừ đi 92, từ từ, ta tính nhẩm không được, ta phải làm cái biểu thức số học!"

Mọi người đang lười nhác nghe thấy chia ruộng thì lập tức sửng sốt, nháy mắt đã có tinh thần: "Thôn trưởng, không phải nói sau khi thu hoạch mùa một xong thì mới chia ruộng sao?”

Thôn trưởng Lý cũng không khách sáo: "Rất nhiều người có tâm tư riêng, ăn chung nồi nhưng không muốn làm việc. Cứ cảm thấy mọi người làm cùng nhau thì mình làm thiếu một chút không sao cả. Mỗi người đều nghĩ như vậy, hoa màu trong đất còn có thể sống được sao?

Hiện tại chia ruộng mọi người trồng được bao nhiêu lương thực thì đến lúc đó trả từng đó lương thực cho thôn. Ăn cơm cho mượn lương thực thì đến lúc đó mọi người cũng nộp lên trên dựa theo trông được nhiều hay ít hoa màu trên đất.

Nói cách khác, đất các người trồng được lương thực tốt, thu được nhiều lương thực thì các người được càng nhiều. Nếu các người không trồng trọt tử tế, không quý trọng lương thực nhà mình, đến lúc đó lương thực được giữ lại sẽ càng ít."

Thôn trưởng Lý nói trắng ra, mọi người lập tức hiểu!

"Thôn trưởng, đừng chia ruộng mà. Tuy rằng nhà ta không dùng thủ đoạn gian dối, nhưng không có nghĩa là nhà khác cũng sẽ không." Lý Nhị Lăng Tử không biết làm gì khác nhưng biết nói chuyện, nói rất lợi hại.

"Đúng đó, nhà của chúng ta cũng sẽ không dùng thủ đoạn gian dối, thôn trưởng, ngươi đừng nói như vậy."

"Nhà ta cần mẫn nhất, ban đêm ngủ chỉ ước có thể bò dậy làm việc, sao có thể lười biếng được chứ? Dù sao đều là ruộng mà, ruộng nhà mình và ruộng trong thôn đều giống nhau thôi."

Những người này trở mặt cứ như lật sách, nói chuyện rất thú vị, Liễu Phán Nhi nghe rất hăng say.

Lý Tiểu Bảo ngạo kiều, trợn trắng mắt, nhỏ giọng nói thâm: "Người này còn dối trá hơn người kia, tài năng trợn mắt nói dối thật lợi hại."

Lý Nam vò đầu, không rõ nguyên do: "Ca ca, có ý gì? Chẳng lẽ bọn họ không cần mẫn sao?"

Nhà hắn tổng cộng có mười ba người, tám người lớn năm đứa nhỏ, tổng cộng có thể được chia đến gần hai mươi mẫu đất đó! Chăm sóc hoa màu cẩn thận, chờ đến bốn tháng sau là có thể thu hoạch được rất nhiều lương thực.

Nghe hai đứa nhỏ đối thoại, Liễu Phán Nhi dở khóc dở cười, nhưng Lý Tiểu Bảo nói rất đúng.

Thật ra bọn họ chỉ là khách sáo mà thôi, trong nội tâm vẫn muốn chia ruộng.

Những người đó vốn dĩ còn nói hăng say, nghe thấy thôn trưởng Lý nói như vậy, lập tức trợn tròn mắt.

Thôn trưởng Lý đương nhiên cũng nghe được sự "dối trá” của người trong thôn, vì thế cũng nở nụ cười trả vờ, ha hả nói: "Nếu mọi người đã không muốn chia ruộng, vậy thì không chia nữa. Là ta lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, làm mọi người chịu ấm ức rồi."

Lý Nhị Lăng Tử cười gượng, hối hận muốn chết, thôn trưởng nói chia ruộng vậy chia đi.

"Nhớ kỹ nhé, lời những người này khác hoàn toàn với gì họ nghĩ trong lòng đó." Lý Tiểu Bảo sớm hiểu rồi, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu: "Đừng tin bọn họ nói cái gì, chỉ nhìn bọn họ làm cái gì thôi!"

Lúc này đây, không cần thôn trưởng Lý nói gì, rất nhiều người đều trăm miệng một lời trả lời: "Đúng!"

Dù sao khai khẩn hai năm không cần nộp thuế, toàn bộ đều là của nhà mình, ăn không hết còn có thể có rất nhiều lợi nhuận.

Lý Nhị Lăng Tử nóng nảy, nhanh chóng cười nói: "Thôn trưởng, thật ra ngài nghĩ cũng rất đúng, sau khi ngài chia đất, mọi người ai làm đất nhà ấy, không cần tập hợp lại mỗi ngày, ngài cũng có thể nhẹ nhàng một chút. Có phải hay không nhỉ, mọi người ơi?"

Ăn no mặc ấm, không nói chơi đâu.

"Vâng, thôn trưởng đại thúc, đừng quên để lại bảy mẫu đất nhé." Liễu Phán Nhi không nhịn được nhắc nhở, đỡ phải phân đất xong có người không đồng ý.

Trong thôn không thiếu người nhỏ mọn, nhưng lúc này thôn trưởng Lý không vui rồi, bọn họ không dám chọc vào thôn trưởng nữa, dường như trăm miệng một lời: "Không ý kiến!"

"Nếu không ý kiến vậy bây giờ sẽ tính." Thôn trưởng Lý gật đầu, nhìn về phía Liễu Phán Nhi: "Nguyên Thanh gia, ngươi thống kê các nhà một chút."

Trong lòng thôn trưởng Lý cười lạnh hai tiếng, chia cũng được, đúng thật ông bớt việc hẳn: "Vậy được, nếu mọi người đều bằng lòng chia ruộng thế ta sẽ chia. Trong thôn chúng ta có sáu hộ không có sức lao động nam, leo núi thu hoạch hoa màu rất khó khăn, cho nên ta làm chủ, chia ruộng bậc thang phía dưới cho các nàng, có ý kiến gì không?”

"Ngươi tính đi, ta không quên đâu." Thôn trưởng Lý gật đầu: "Người lớn được chia mỗi người một mẫu tám ruộng, đứa nhỏ một mẫu chín, sau khi chia xong cho mọi người, còn dư lại bảy mẫu đất. Những đất này có chỗ dùng nên sẽ không chia nữa.

Lương thực được chia ở bảy mẫu đất này dùng để làm học đường, mua giấy bút mực cho đứa nhỏ, để đứa nhỏ đi theo Nguyên Thanh gia học tập biết chữ biết số học.

Dù Nguyên Thanh gia không thu tiền dạy đứa nhỏ, nhưng cũng không thể để người ta bỏ tiên giấy và bút mực đúng chứ."

"Thôn trưởng, hiện tại nhà của chúng ta không đứa nhỏ, chẳng phải là rất có hại sao?" Lý Tứ thẩm cực kỳ keo kiệt vội vàng nói, nhi tử bà ta còn chưa thành thân, hiện tại mới ổn định, muốn làm mai còn phải chờ hai ba năm nữa, tôn tử càng không có.

Thôn trưởng Lý tức giận phản bác, rất buồn bực: “Hiện tại nhi tử không có con, chẳng lẽ sau này nhi tử ngươi không sinh con à? Nếu sau này nhi tử ngươi thành thân sinh con, đứa nhỏ có muốn đi đọc sách hay không?

Nếu như hiện tại ngươi nói không đi, thế thì được, chúng ta viết chứng từ trước mặt mọi người đi. Đừng đến lúc đó khóc la muốn đi học, không công bằng với nhà người khác đâu."

Lý Tứ thẩm bị thôn trưởng Lý nói đến mức mặt đỏ tai hồng, lập tức rụt rụt đầu, không nói gì nữa.

Những người vốn dĩ cảm thấy không có đứa con vừa độ tuổi đi học sẽ có hại, nhưng mọi người rất nhanh đã hiểu, hiện tại không có, không có nghĩa sau này không có.

Xung quanh thôn Lý gia mới đều là núi hoang đất hoang, đi hơn tám mươi dặm mới đến huyện thành, đến trong thị trấn gân nhất cũng hơn bốn mươi dặm. Tư thục trong thôn chính là con đường duy nhất để đứa nhỏ có thể đọc sách biết chữ.

Còn nữa đã chia được rất nhiều đồng ruộng nên mọi người cũng không để bụng chuyện bé này nữa.

Liễu Phán Nhị, Lý Đại Bảo, Lý Dung, Lưu thị và hai nữ nhi của nàng, chia mỗi người một mẫu tám, mười mẫu sáu; Hai đứa nhỏ Lý Nam và Lý Tiểu Bảo, được chia một mẫu tám ruộng.

Lý Đại Sơn cũng gật đầu: "Có mắt như mù thì không được, ta đến huyện thành không quen biết đọc chữ. Nguyên Thanh gia biết chữ, đi đâu cũng có thể đọc được. Vẫn là biết chữ tốt hơn, ta tán thành."

Liễu Phán Nhi rất nhanh đã tính xong, viết số lượng điện mọi người được chia lên trên tấm ván gỗ. Sau đó thôn trưởng Lý mang theo mấy người tương đối có uy tín trong thôn bắt đầu đo ruộng.

Mặt khác, thôn trưởng Lý còn ước định với mọi người, bảy mẫu đất này do người nhà đứa trẻ học ở học đường cùng nhau quản lý. Chờ tộc học có nhiều ruộng thì sẽ tìm người xử lý. Mọi người sôi nổi tán thảnh, xem như đã quyết định được rồi.

Liễu Phán Nhi và Lưu thị quyết định hai nhà đo điền cùng nhau, sau này dễ xử lý.

Lý Đại Canh vội vàng nói: "Thôn trưởng, bảy mẫu đất cũng không nhiều lắm, ta đồng ý làm chỗ học của tộc, học chữ và số học khá tốt."

Nàng vội vàng kiếm tiên mà!

Liễu Phán Nhi và Lưu thị đều là nữ tử, hơn nữa đều là đứa nhỏ, cho nên thôn trưởng Lý chia cho các nàng ruộng bậc thang bên dưới.

Sau khi chia xong ruộng nhà mình, Liễu Phán Nhi cũng không đi theo đám người thôn trưởng Lý kia hỗ trợ cùng nhau chia ruộng nữa.

Tính tổng lại là được chia mười hai mẫu sáu.

Kết hợp sinh hoạt với tam đệ khá tốt, hai người biết tính toán, còn thoải mái sinh hoạt hơn khi sinh hoạt với trượng phu trước kia.

Liễu Phán Nhi cười cười: "Đại tẩu, tẩu chú ý an toàn là được, mang theo d.a.o chặt xương, đừng đi vào nơi quá xa. Ta đi đến bãi sông nhìn xem. Nếu những bùn đó có thể làm gạch, ta chuẩn bị làm lò gạch thử đốt xem."

"Được, vậy chúng ta phân công nhau ra làm việc." Lưu thị đồng ý, mặt mày hớn hở: "Trong nhà không có gạo chúng ta ăn đồ nắm cũng được, nhưng A Nam và Tiểu Bảo còn nhỏ, ta xem có thể bắt được con thỏ gà rừng làm chút đồ ăn hay không."

Lưu thị đi dạo quanh ngoài ruộng nhà mình một vòng, lúc ăn cơm nói với Liễu Phán Nhi: "Tam đệ muội, hạt thóc nảy mầm trong đồng ruộng không tôi đó. A Lệ, A Phương và A Dung ở lều trúc cùng nhau trông A Nam và Tiểu Bảo. Ta chuẩn bị vào trong núi nhìn xem, nói không chừng có thể bắt được gà rừng, con mồi gì đó."

Hai nữ nhi cũng dưới sự ảnh hưởng của tam đệ muội mà trở nên linh động hoạt bát.
Bình Luận (0)
Comment