Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 532

Cố Thiệu nhận được tin tức ở kinh thành, Cửu công chúa đến. Khi đó trong lòng hắn ta cũng hơi khó chịu, nhưng sâu trong trái tim, cũng có chút mong chờ. Có phải đến đây vì hắn ta không? Nhưng sau khi hắn ta sai người dọn dẹp lại phủ mà hoàng đế ban thưởng ở Kim Lăng, thì Cửu công chúa cũng không ở lại phủ này. Mà lại ở trong phủ của Lý Nguyên Thanh. Mặc dù có Lý phu nhân ở đó, nhưng trong lòng Cố Thiệu cũng không vui. Phủ đệ hoàng đế ban thưởng được sửa mới lại hết, nhưng lại lãng phí, cũng tốn rất nhiều bạc. Bây giờ trong lòng của Cố Thiệu hơi tức giận, cho rằng mình đã lãng phí bạc để sửa lại phủ. Lại không thừa nhận, trong lòng của hắn ta đang ghen tị.

Cửu công chúa lén vén rèm xe ngựa lên, nhìn ra bên ngoài.

"Lúc nấy Cố Thiệu còn đang ở đây, bây giờ lại đi đâu rồi nhỉ?"

Liễu Phán Nhi nhanh chóng dỗ dành: "Thanh trọng, thận trọng, Cố đại nhân có chút việc, nhưng mà ta nghe nói vì muốn nghênh đón muội, nên Cố Thiệu đã sai người tu sửa lại phủ mà hoàng đế ban thưởng rồi."

"Sửa trong sửa ngoài, tốn rất nhiều bạc, nhưng điều quan trọng nhất, là hắn ta tự ra tay đó."

Nghe nói như thế, Cửu công chúa không ngừng chớp mắt:

"Chứ không phải Cố Thiệu đang làm việc theo ý của hoàng huynh à?"

Nàng ta đến Kim Lăng, chắc chắn hoàng huynh sẽ nói với Cố Thiệu.

Mà mục đích của nàng ta, Cố Thiệu cũng biết. Liễu Phán Nhi cười, ánh mắt ý vị thâm trường, cười thần bí.

Công chúa từ trong cung đến, từ trên xuống dưới đều xem trọng, đã có người chuyên phụ trách phủ của công chúa rồi, chỉ cân Cố Thiệu nói một câu mà thôi, không cần hắn ta phải đi qua đi lại. "Không chỉ như thế thôi đâu, mà còn tự bản thân mình kiểm tra lại bản vẽ và các vật liệu, muội cho rằng tổng đốc của vùng Giang Nam rất rảnh rỗi à?"

"Điều nên làm thì làm, không nên làm cũng phải làm, hơn nữa còn tận tâm tận lữ như thế, đương nhiên không phải hoàn thành lời dặn dò của bệ hạ."

Ánh mắt của công chúa sáng lên, chỉ vào bản thân của mình.

"Phán Nhi tỷ tỷ, ý của tỷ nói là Cố đại nhân làm chuyện này vì muội phải không?”

Liễu Phán Nhi suy nghĩ một chút, gật đầu:

"Đúng là như thế, đừng có gấp gáp, cần phải tìm hiểu kĩ càng đã."

Trong lòng Cửu công chúa nhảy nhót, lo lắng hỏi:

"Nên thăm dò như thế nào?"

Liễu Phán Nhi cười, an ủi Cửu công chúa: "Ở phủ chỉ huy sứ vài ngày đã, rồi mới vào phủ."

Chuyến đến phủ của hoàng đế ngự ban, để xem phản ứng của Cố đại nhân.

Phải cho Cửu công chúa ở trong phủ, để đảm bảo an toàn cho Cửu công chúa.

Do gần đây Lý Nguyên Thanh chuẩn bị làm một số chuyện lớn, nên những việc khác phải xếp đằng sau, nhất là việc riêng tư của công chúa.

Cửu công chúa nhíu mày: "Nhưng muội muốn ở cùng một chỗ với tỷ, đến phủ hoàng đế ban thưởng ở, thì chúng ta phải tách nhau ra, mặc dù cũng ở trong thành, nhưng gặp mặt cũng rất khó."

Liễu Phán Nhi cười cười: "Muội không cần lo lắng, tỷ sẽ đến thăm muội thường xuyên, hơn nữa muội cứ ở mãi trong phủ chỉ huy sức, bây giờ Cố đại nhân đang không thích Lý gia."

"Cho dù muội muốn gặp Cố Thiệu vài lần, thì cũng không nên để Cố đại nhân đến phủ của chỉ huy sứ."

Nghe nói như thế, Cửu công chúa cảm thấy rất đúng.

"Muội nghe lời tỷ, ở đây vài ngày, rồi muội sẽ dọn qua đó."

"Bây giờ phu thê hai người gặp nhau, muội thân mật với nhau, nên muội không quấy rầy tỷ và Lý chỉ huy sứ nữa."

Liễu Phán Nhi đỏ mặt, nhéo cánh tay của Cửu công chúa, nhỏ giọng trách mắng. "Muội dám cười tỷ, tỷ chờ sau khi muội thành thân, tỷ sẽ cười lại muội."

Cửu công chúa không thèm để ý, còn không ngừng khiêu khích nàng.

"Nếu như muội có thể được như ý nguyện, thì tỷ không cần cười muội đâu, mỗi ngày muội đều đi khoe khoang khắp nơi." Đúng lúc này, Cố Thiệu quay đầu nhìn lại. Cửu công chúa đang vén rèm xe ngựa lên, nhìn thấy Cố Thiệu đang cười.

"Mấy tháng không gặp, Cố đại nhân vẫn giống như xưa."

Cố Thiệu hơi kinh ngạc, Cửu công chúa rời khỏi kinh thành, vui vẻ hoạt bát hơn rất nhiều. "Công chúa cũng như thế." Cố Thiệu nói xong lời này, liền quay đầu lại. Liễu Phán Nhi lấy từ trong rương ra một cái kính mắt, đeo lên mắt. Ôi chao, có trò hay để xem rồi. Mặt Cố đại nhân không đỏ, nhưng tai lại đỏ bừng lên. Liễu Phán Nhi dùng khuỷu tay chạm vào Cửu công chúa, nhỏ giọng nhắc nhở: “Muội nhìn đi." Cửu công chúa sửng sốt, gương mặt hơi khó hiểu: "Nhìn gì? Cố Thiệu vẫn giống như cũ, không cần dùng kính cận, muội vẫn có thể nhìn thấy." Liễu Phán Nhi ghé sát vào tai của Cửu Công Chúa, nhỏ giọng nhắc nhở.

"Nhanh nhìn lỗ tai của Cố đại nhân đi, đỏ hết rồi kìa."

Cửu công chúa sửng sốt, nhanh chóng cầm lấy kính cận trong tay của Liễu Phán Nhi, nhìn xuyên qua kính, nhìn về phía Cố Thiệu.

Nhìn chăm chú vào lỗ tai của hắn ta. "Phán Nhi tỷ, lỗ tai đỏ bừng, có ý gì đây? Hắn ta đang tức giận à?"

Liễu Phán Nhi không nghĩ như thế, liền che miệng cười trộm.

Nghe người khác nói, khi tức giận, cổ sẽ đỏ bừng, chứ chưa nghe nói tai sẽ đỏ. Còn khi ngại ngùng, lỗ tai sẽ đỏ lên, đặc biệt là nam nhân giả vờ rụt rè, khi ngại ngùng, lỗi tai sẽ đỏ lên.

Trong lòng công chúa hơi vui vẻ, nhíu mày.

"Lý tướng quân của nhà tỷ, cũng như thế à? Gương mặt của Liễu Phán Nhi nóng bừng, cảm thấy trong xe ngựa hơi ngột ngạt, làm cho nàng cảm thấy nóng. Nhưng trong lòng cũng có chút vui vẻ. Phu quân nhà nàng chỗ nào cũng đỏ lên, chứ không phải mỗi lỗ tai.

Nàng là người phụ nữ có thai? Tại sao lại háo sắc như thế.

Liễu Phán Nhi không muốn nói cho Cửu công chúa biết chuyện riêng tư của mình và Lý Nguyên Thanh, nên am ừ cho qua. Nam nhân đa số đều như thế, nhưng chỉ đối với nam nhân còn trẻ tuổi mà thôi, tình yêu chớm nở, sẽ như vậy.

Cửu công chúa lén lút nhét kính cận vào trong tay áo của mình, đây là đồ vật tốt, có thể nhìn trộm Cố Thiệu.

Nên nàng ta phải giấu.

Liễu Phán Nhi nhìn thấy động tác này của Cửu công chúa, dở khóc dở cười.

"Tử Hà muội, có phải muội định sẽ thường xuyên nhìn lén Cố đại nhân không?”

DTV

Cửu công chúa gật đầu: "Đương nhiên, dù sao bây giờ muội nên rụt rè, không nên cứ nhìn chằm chằm Cố Thiệu được."

Liễu Phán Nhi vò đầu, lâu lâu nhìn lén một lần là được.

Nếu như nhìn lén, thì cũng biến thành một kẻ cuồng nhìn lén mà thôi.

Vì thế Liễu Phán Nhi khuyên bảo: "Công chúa không nên như thế, muội nghĩ mà xem, ai cũng đều không muốn bản thân mình bị người khác nhìn chằm chằm, Cố đại nhân cũng như thế, nếu như bị phát hiện một lần thì không sao, nhiều lần thì sẽ dọa hắn ta chạy mất”

"Nếu là muội, muội có thích người khác nhìn muội chằm chằm không?"

Cửu công chúa suy nghĩ một lúc, nháy mắt ra hiệu.

"Nếu như là Cố Thiệu, muội cảm thấy muội có thể."

Liễu Phán Nhi dở khóc dở cười: "Công chúa à, lời nói này, muội nên suy nghĩ lại đi, cho dù dáng ve xinh đẹp, nhưng vẫn có khi đang hắt xì, và đang ngoáy mũi, thì muội tính sao?”

Cửu công chúa sửng sốt, vẻ mặt hơi rối rắm.

"Tỷ nói rất đúng, nếu như bị người khác nhìn chằm chằm, thật sự không tốt, nhưng mà kính cận này, muội vẫn sẽ giữ, thỉnh thoảng lại nhìn lén."

Nghe Cửu công chúa nói như thế, Liễu Phán Nhi đồng ý.

“Tuân lệnh công chúa."

Vừa đi vừa nói đùa, thì đã đến phủ chi huy sứ.

Cố Thiệu đứng trước cổng, Cửu công chúa và Đức Thụy phu nhân từ trên xe ngựa bước xuống.

Hắn ta đến gần: "Cố Mỗ bái kiến Công Chúa và Đức Thụy phu nhân.”

Cửu công chúa nhìn Cố Thiệu, nghĩ đến hình ảnh tai của Cố Thiệu đỏ bừng, sau đó đi đến trước mặt của Cố Thiệu. "Cố đại nhân miễn lễ, nghe nói Cố đại nhân đã hối thúc hạ nhân tu sửa phủ của hoàng đế ban thưởng, làm việc thật cận lực, Tử Hà rất vui vẻ, đa tạ."

Cố Thiệu ngại ngùng cười: "Đây là việc mà vi thần nên làm."
Bình Luận (0)
Comment