Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 579

Vụ lúa thứ hai ở thôn Cát Tường, lúa đã tríu bông tràn ngập sắc vàng, sắp sửa có thể thu hoạch. Những ngày này, Lưu thị vô cùng bận rộn, mỏi mắt mong chờ lúa nhanh chín, sau khi thu hoạch, phơi khô rồi bán cho quan phủ là nàng ấy đã có thể đi Kim Lăng. Tuy Liễu Phán Nhi nuôi nhiều con nhưng dù sao cũng chưa từng sinh con bao giờ. Lưu Thị rất không yên tâm. Vừa nóng vội thì mép miệng đã nổi mụn rộp. Chu Thúy Hoa nhìn thấy dáng vẻ bận rộn của Lưu thị, cười hỏi: "Ngươi đang nhớ Liễu Phán Nhi đúng không?" "Phán Nhi lần đầu mang thai sinh con, tuy bên cạnh muội ấy có ma ma, nhưng ta vẫn không yên tâm." Chu Thúy Hoa nghĩ một hồi, sau đó nói: “Hay là ngươi đi đi? Lúa nhà ngươi, ta và thôn trưởng đại thúc của ngươi thu hoạch giúp, cân xong sẽ giao cho quan phủ?" Lưu thị nghe thấy thế, hơi do dự, lắc đầu cười khổ.

"Thím à, chúng ta không phải không tin tưởng ngươi, mà là Phán Nhi đã dặn ta nhất định phải giao lúa cho quan phủ sau đó mới có thể đi Kim Lăng."

"Chuyện này, nếu ta làm không tốt, khi đến Kim Lăng Phán Nhi sẽ trách ta. Đợi đến khi thu hoạch ta sẽ nhờ trưởng thôn, thím và các chàng trai khỏe mạnh đến giúp nhà ta."

"Đợi giải quyết xong lương thực là ta có thể đi rồi, đến lúc đó, chuyện trong nhà và trên trấn còn cần thím giúp đỡ trông coi."

Chu Thúy Hoa nghe thấy vậy cũng không tức giận.

Chuyện lương thực là chuyện lớn, quả thật không thể làm qua loa đươc.

Không chỉ bên nhà Liễu Phán Nhi mà ngay cả nhà bọn họ muốn thu gạo, cũng chỉ có thể lén giữ lại một hai túi, toàn bộ số còn lại đều phải bán cho quan phủ.

Đó đều là lúa năng suất cao, đưa đến chỗ khác có thể khiến dân chúng nơi khác nâng cao đời sống, có thể tốt lên từng ngày, đây cũng là một loại công đức.

Lại nói, qua vài ngày.

Tất cả hạt lúa trong vùng đã chín, Lưu Thị gọi thanh niên trai tráng trong làng đến giúp đỡ.

Người đến đều là người trong thôn, còn có những người từng xuất ngũ đến nhờ cậy Lý Nguyên Thanh.

Nhất là nhà của Đường Đại Trụ, toàn bộ bốn người đều qua đây giúp đỡ.

Trong thôn có hơn một trăm người đến hỗ trợ.

Dùng ba ngày đã gặt hết thóc trên hơn một trăm năm mươi mẫu ruộng lúa, toàn bộ đều tuốt lấy hạt rồi phơi nắng.

Thời tiết rất tốt, nhiêu ngày liền trời đều rất đẹp, hơi nước trong hạt thóc bị bốc hơi hết thành hạt thóc khô.

Người của quan phủ tự mình tới lấy hạt giống, cân trước mặt tất cả mọi người rồi đưa bạc cho Lưu Thị.

Đợi người trong nhà thu xếp thật tốt xong Lưu Thị mới chuẩn bị lễ vật, việc quản lý trong nhà và xưởng nhuộm với cửa hàng tơ lụa đều giao cho quản gia.

Nàng ấy mang theo Lý Phương cùng đi đến Kim Lăng.

Chính là như vậy, không nhanh không chậm đi đến được Kim Lăng thì Liễu Phán Nhi đã sinh đứa bé ra rồi.

Lưu Thị nhìn thấy đứa bé mới sinh được vài ngày có da thịt mêm mại nên vô cùng yêu thích.

"Phán Nhi, sau này đứa bé này của muội nhất định sẽ rất xinh đẹp."

Lý Nam ở bên cạnh cũng vội vàng nói: "Đại bá Tiểu Hoa, muội muội lớn lên sẽ giống con, rất giống con đó."

Lưu Thị nhìn Lý Nam, lại nhìn đứa bé nằm trong lòng mình, thật ra cũng không giống lắm.

Có điều đứa trẻ này háo hức như vậy nên nàng ấy cũng nói theo lời của con bé:

"Ôi này đừng nói chứ, thật sự có chút giống đó. Đây là ai nuôi đứa bé thì nó liền giống người đó. Nhất định là mỗi ngày A Nam đều đến thăm muội muội, giúp nương của con chăm sóc muội muội."

Lý Nam gật đầu liên tục: "Đúng ạ, chính là như vậy, bởi vì con thường xuyên tới chăm sóc muội muội nên muội muội lớn lên sẽ giống con."

"Đúng rồi, vẫn luôn gọi là muội muội, Nguyên Thanh đặt tên cho đứa bé này là gì vậy?"

Liễu Phán Nhi cười cười: "Tên gọi là Lý Vị, tên ở nhà vẫn chưa đặt, mấy đứa trẻ còn đang tranh luận đấy."

Lưu Thị kinh ngạc: "Tên ở nhà thì có gì để tranh luận? Cái nào dễ nghe thì chọn cái đó, không phải sao?" Liễu Phán Nhi nhếch miệng cười: "Mấu chốt là bọn họ đều cảm thấy tên ở nhà do mình đặt rất dễ nghe nên không ai nhường ai." "Đại Bảo đặt tên cho muội muội là Hương Hương, Lý Dung đặt tên cho muội muội là Viên Viên, Tiểu Bảo gọi là Đường Bao, Lý Nam dùng năm tuổi gọi là Niên Niên, ngay cả A Lệ cũng muốn đặt tên cho đứa bé là Đoàn Tử!" "Nhiều cái tên như vậy lại đều cảm thấy tên của mình đặt rất đẹp, không ai nhường ai nên đến bây giờ vẫn chưa quyết định được." Nghe thấy việc đặt tên ở nhà là chuyện thú vị như vậy, Lưu Thị nghĩ ngợi: "Ta cũng muốn đặt một cái tên, gọi là Cát Tường thì sao?"

"Cát Tường thôn Cát Tường trấn của chúng ta là do một tay muội gây dựng, nơi đó là gốc rễ của chúng ta."

Liễu Phán Nhi sửng sốt: "Cái tên này cũng không tôi."

Lưu Thị cười trả lời: "Vốn không tồi chút nào, tên này không phải ai cũng có thể gọi được. Chỉ có đứa bé mà Phán Nhi muội muội sinh ra mới có tư cách này, người khác chưa chắc đã có thể dùng được cái tên này."

Lúc này Lý Nguyên Thanh tiến vào, đồng ý cười: "Cái tên này không tồi, gọi là Cát Tường đi."

Mọi người đều rất thích ngụ ý vô cùng tốt của cái tên này.

Đối với mọi người mà nói thì thôn Cát Tường, trấn Cát Tường đều không giống như vậy, là nơi đặc biệt nhất ở trong lòng. Vì vậy đứa bé Lý Vi còn có tên ở nhà là "Cát Tường".

Có Lưu Thị hỗ trợ chăm sóc đứa bé nên Liễu Phán Nhi quả thực bớt lo lắng đi không ít.

Ban ngày có Lưu Thị ở bên cạnh chăm sóc đứa bé, còn có thể nói chuyện với nàng, ở cữ cũng không nhàm chán như vậy nữa.

Buổi tối Lý Nguyên Thanh về nhà hỗ trợ nên Liễu Phán Nhi cũng rất thoải mái. Duy chỉ có điêu không thể tắm rửa khiến cho Liễu Phán Nhi cảm thấy vô cùng khó chịu.

Vừa nói muốn đi tắm, Lưu Thị nước mắt lưng tròng cảm thấy Liễu Phán Nhi không thương bản thân mình, đợi đến khi về già nhất định sẽ phải chịu tội.

Hiện tại nữ nhân sinh hài tử, đừng nói là nữ nhân bình thường, ngay cả những nữ nhân mang thai trong nhà quyền quý sinh hài tử cũng như vậy.

Liễu Phán Nhi không nhịn được, không thể tắm ở bên ngoài thì nàng vẫn có thể vào trong không gian tắm rửa.

Tuy không thể ngâm người trong bồn tắm nhưng có thể tắm bằng vòi hoa sen.

Sau khi tắm xong, Lý Nguyên Thanh nhanh chóng dùng máy sấy tóc.

DTV

Sau khi sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái xong, Liễu Phán Nhi có cảm giác bản thân đã nhẹ được mười cân.

Có điều sự thay đổi này không giấu được Lưu Thị.

Bộ dạng Lưu Thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Phán Nhi, muội không thương bản thân mình như vậy, sau này về già xem muội phải chịu tội thế nào đây."

Liễu Phán Nhi cười cười: "Tiểu Hoa tỷ, cả người ta vừa hôi vừa ngứa khắp người như thế, thật sự là ta không chịu nổi."

"Ta đánh nhanh thắng nhanh dùng thời gian ngắn đã hong khô tóc rồi, không có chuyện gì đâu."

Lưu Thị thở dài: "Lời hắn nói muội lại nghe, lân này không nên nghe theo nữa bằng không về sau sẽ hối hận đấy."

Liễu Phán Nhi biết ý tốt của Lưu Thị nên cũng để mặc Lưu Thị lải nhải.

Thực ra nàng cảm nhận trên người Lưu Thị được sự quan tâm giống như của mẹ và chị gái.

Không chắc chắn là đúng nhưng nhất định là thật lòng và chân thành nhất.

Ở cữ không tốt để tới thăm nhưng Tề lão phu nhân đặc biệt cho người chuẩn bị một phần lễ vật mang sang tặng.

Đợi đến khi đủ tháng lại đến tham gia tiệc đầy tháng của đứa bé.

Tuy rằng không thể đến Lý gia nhưng Tề lão phu nhân có thể mời Lý Dung dẫn theo đại ca Lý Đại Bảo của con bé và các đệ đệ muội muội cùng nhau đến làm khách của Kim Lăng Hầu phủ.

Lý Dung nghĩ đệ đệ muội muội f có cơ hội đi thăm Kim Lăng Hầu phủ nên vui vẻ đồng ý.

Vừa vào Kim Lăng Hầu phủ liền đi thỉnh an Lan Lăng Hầu Tề lão gia và Te lão phu nhân ở Kim Lăng Hầu phủ. Mấy đứa nhỏ rất lễ phép, xem ra bọn họ đã tốn không ít công sức để giáo dục bọn trẻ. Lý Đại Bảo đứng ở trước mặt mọi người, dáng người cao hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi. Te Thục Viên đứng ở cách đó không xa, tuy rằng lớn hơn Lý Đại Bảo hai tuổi rưỡi nhưng chiêu cao của nàng ấy và Lý Đại Bảo không khác nhau là mấy. Còn nhỏ tuổi mà đã có diện mạo vào cơ thể như vậy, trong tương lai Lý Tiểu Bảo tất nhiên sẽ có vóc dáng cao lớn săn chắc. Tuy không mập nhưng bàn chân bước đi khoan thai, vô cùng rắn chắc, có thể thấy được thường ngày hay tập võ. Người trẻ tuổi chăm chỉ như thế này cũng không nhiều.

Lý Đại Bảo tập võ xuất phát từ mong muốn thân thể khỏe mạnh, muốn có được bản lĩnh tự bảo vệ bản thân, cũng không trông cậy vào võ công để giành lấy công danh hay vinh hoa phú quý gì cả. Như vậy mà có thể luôn luôn kiên trì, đúng là đáng quý.

Khuôn mặt của Đại Bảo chưa tới mức đẹp trai tuấn tú.

Làn da còn có phần hơi đen nhưng vầng trán đầy đặn và khuôn mặt tròn, vừa nhìn đã thấy đây là đứa trẻ đặc biệt chững chạc và thẳng thắn.

Giọng nói to mạnh mẽ, ánh mắt trong sạch, đúng là một đứa trẻ không tồi.

Lan Lăng Hầu Tề lão gia và Tê lão phu nhân nhìn thoáng qua lẫn nhau, trong mắt đều là ẩn chứa hàm ý rất vừa lòng. Chỉ bằng khí chất toát ra từ người Lý Đại Bảo đã có thể nhìn ra là người không bình thường. Te phu nhân nhìn Lý Đại Bảo không để lại dấu vết, lại liếc mắt nhìn chất nữ của mình, càng có nhiều ý nghĩ hơn.

Sau khi thỉnh an các trưởng bối, Lý Dung dẫn theo huynh đệ tỷ muội đi dạo trong vườn.

Vài người không nhịn được mà khen ngợi. "Trời ạ, trong vườn hoa vậy mà lại có một con hươu sao." Lý Nam ngạc nhiên, lần trước đến đây vẫn chưa có nó đâu.

Lý Dung cười nói: “Đó là do phụ thân ta bắt về, ta cảm thấy rất đáng yêu nên đã giữ lại nuôi trong vườn hoa.”

"Có người chuyên nuôi dưỡng chăm sóc cho nó nên không cần ta phải làm. Ta đi lấy rau và lá cây, chúng ta cùng nhau cho hươu con ăn."

Chỉ chốc lát sau người hầu mang rau và lá cây đến, mấy tiểu cô nương và Lý Tiểu Bảo cùng nhau cho hươu sao ăn.

Còn Lý Đại Bảo đứng ở bên cạnh chăm chú nhìn bọn họ, phòng trừ trường hợp hươu sao nổi điên làm họ bị thương. "Này cẩn thận một chút, đừng để hươu nổi giận."

Xem hươu sao xong, mọi người còn cùng nhau đi đến nhà thủy tạ ngắm cá chép đủ màu.

Cá chép ở chỗ này đã được nuôi nhiều năm, thật sự rất to.

Lúc cho cá ăn còn có mấy con cá chép nhảy lên.

Lý Nam hưng phấn nhất nên bị trượt chân, suýt chút nữa ngã xuống nước.

Lý Đại Bảo nhanh tay lẹ mắt đã tóm muội muội lại.

"Muội cẩn thận một chút, muội nên để ý dưới chân mình. Tuy có người hâu nhưng chưa chắc bất cứ lúc nào cũng có thể để ý đến muội. Chỉ có chính bản thân muội mới có thể hoàn toàn nắm chắc được bản thân mình. Cũng không thể không biết tự lượng sức mình mà đắc ý quên đi chú ý bản thân mình."

Lý Nam bị đại ca dạy bảo, chỉ biết cúi đầu cũng không dám giận dữ. Bởi vì vừa rồi bé con đã thực sự phạm lỗi, đại ca trách mắng cũng vì muốn tốt cho bé con thôi.

"Ta biết rồi, đại cal Khi ta ngắm cá sẽ đứng xa ra một chút."

Lý Đại Bảo cười cười sờ đầu muội muội. "Thật ra cũng không phải không có cách để đến gần, muội cầm tay ta đi."

Lý Nam nghe thấy thế thì cười ngọt ngào: "Cảm ơn đại cal"

Biểu hiện của Lý Đại Bảo thể hiện ra ngoài vừa chững chạc vừa có trách nhiệm, khiến cho Te Thục Viện có phần kinh ngạc.

Trách không được muội muội A Dung thường xuyên nhắc đến đại ca, Lý Đại Bảo chu đáo lại cẩn thận, vô cùng quan tâm đến muội muội.
Bình Luận (0)
Comment