Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 585

Lễ vật quý trọng như vậy, dĩ nhiên đứa nhỏ sẽ không dùng được, Liễu Phán Nhi sẽ thay đứa nhỏ nhận lấy.

Chờ sau khi tiễn Tề lão phu nhân xong, Liễu Phán Nhi lập tức nằm trên giường không muốn động đậy chút nào nữa.

Lưu thị thấy thế thì bưng một ly trà lại đây: "Uống một ngụm trà nghỉ ngơi một chút đi."

Liễu Phán Nhi nhận lấy, uống mấy ngụm trà, cuối cùng thì miệng lưỡi cũng hết khô.

DTV

"Ôi, ngày hôm nay lời ta nói còn nhiều hơn so với cả năm cộng lại đấy. Mấu chốt là những lời đó ta cũng không muốn nói, nhưng bắt buộc phải ngồi nói ra."

Lưu thị cười cười: "Xã giao thôi mà, không phải là như vậy sao? Thật ra mọi người đều đang khách khí xã giao, dù không thích, nhưng cũng phải làm." "Tới đây nào, ta nói với muội một ít chuyện có thể sẽ khiến muội cảm thấy hứng thú đó, nghe xong là khoẻ lại liền!" Nghe vậy, Liễu Phán Nhi chớp mắt, ra vẻ nghi ngờ: "Tiểu Hoa tỷ, chuyện gì vậy? Hôm nay chắc không xảy ra việc gì lớn chứ?"

Lưu thị tới bên cạnh Liễu Phán Nhi, nhỏ giọng nói với Liễu Phán Nhi: "Hôm nay lúc ta nói chuyện với Tê lão phu nhân nghe được chút chuyện, không biết muội có nghe thấy chưa?"

Liễu Phán Nhi sửng sốt, ngờ vực nói: "Tiểu Hoa tỷ, tỷ nghe được cái gì? Hôm nay đầu óc ta hoạt động nhiều nên hiện tại không nghĩ ra được. Tẩu nghe được gì thì nói thẳng."

Lưu thị cũng không thừa nước đục thả câu: "Ta nghe Tề lão phu nhân vẫn luôn khen Đại Bảo, có phải là vừa ý Đại Bảo nhà chúng ta không?”

"A?" Liêu Phán Nhi sửng sốt: "Vừa ý Đại Bảo nhà chúng ta?" Lúc này, Liễu Phán Nhi nghĩ tới lời của Te lão phu nhân lúc nãy hình như nhắc đến Lý Đại Bảo với Tê Thục Viện khá nhiều lần.

Lưu thị gật đầu: "Đúng, Tê lão phu nhân còn một chất nữ Tề Thục Viện là biểu tỷ của A Dung, mẫu thân nàng ấy cũng có quan hệ tốt với muội, hơn nữa bộ dạng Thục Viện có chút giống với A Dung, rất đẹp.

"Dáng vẻ Đại Bảo nhà chúng ta cường tráng hơn nữa thông minh như vậy, làm ra nhiều đồ vật tinh xảo như vậy, là một đứa nhỏ tốt. Tê lão phu nhân muốn cùng với cô nương trong nhà xem hôn sự, có thể nhìn trúng Đại Bảo cũng rất bình thường!" Liễu Phán Nhi bỗng tỉnh ngộ, rốt cục đã hiểu được.

"Ai, vẫn nghĩ đứa nhỏ vẫn còn nhỏ không có nghĩ nhiều. Không nghĩ tới Đại Bảo nhà chúng ta cũng đã tới tuổi có thể xem mắt rồi."

Lưu thị gật đầu: "Đúng vậy, đứa nhỏ đã lớn. Tê cô nương kia mọi thứ đều tốt chỉ là hơn Đại Bảo nhà chúng ta hai tuổi một chút, gần ba tuổi."

"Dân gian dù có câu nữ lớn hơn ba tuổi như giống như ôm vàng nhưng nữ tử tuổi lớn hơn nam tử, chưa hẳn có thể nói chuyện với nhau."

"Tuy Đại Bảo còn nhỏ nhưng Tề lão phu nhân có tâm tư này, muội cũng nên nghĩ xem hỏi Đại Bảo một chút."

"Nếu Đại Bảo bằng lòng lập tức định hôn sự, hai nhà có thể an tâm chờ đứa nhỏ trưởng thành, có thể thành thân sinh hài tử"

Liễu Phán Nhi nhức đầu, người ở thời đại này đều nghĩ như vậy hải

"Ta không phủ nhận Thục Viện là cô nương tốt nhưng Đại Bảo vẫn còn nhỏ, có khi cái gì cũng chưa hiểu."

"Ta tuỳ tiện quyết định cho cậu nhóc, nhỡ đâu sau này không thích, đó chẳng phải hại cô nương nhà người ta sao?”

Hiện tại nữ tử khó khăn, Liễu Phán Nhi hy vọng có thể thập toàn thập mỹ. Luu thi phan bac: "Chinh la vi Dai Bao không biết nên muội mới phải nói cho cậu nhóc biết, nữ tử như thế nào mới là tốt."

"Chính là vì đứa nhỏ hiểu biết ít cho nên mới cần trưởng bối cùng xem. Đứa nhỏ có được hay không, người lớn nghe ngóng nhiều chút chung quy cũng có thể biết thêm được một phần."

"Nếu cái gì cũng không nói với đứa nhỏ, đứa nhỏ làm bậy bên ngoài, muội cũng không nghĩ cô nương nhà nào đứng đắn lại đi dạo bên ngoài để gặp nam nhân?” "Cho dù gặp, trong tình huống không có phụ mẫu huynh trưởng ở bên người cũng không thể nói chuyện với nam tử khác!"

"Nếu là người không biết phép tắc hoặc không hiểu lễ nghĩa, cứ muốn bám vào nhỡ làm ra chuyện gì không tốt cưới một nữ nhân không đứng đắn về, đến lúc đó làm sao bây giờ?” Một câu này đã dọa được Liễu Phán Nhi. Tự do yêu đương dĩ nhiên tốt nhưng rất nhiều người trẻ tuổi yêu đương rồi làm ra chuyện hồ đồ. Chỉ có sau khi trải qua mới biết được lúc trước mình ngốc cỡ nào, hối hận khi không chịu nghe lời phụ mẫu. Liễu Phán Nhi tự do yêu đương với Lý Nguyên Thanh cho nên Liễu Phán Nhi hy vọng bọn nhỏ cũng có thể tìm được người tâm đầu ý hợp. Nhưng mà ở cổ đại ngay cả nữ quyến thông gia cũng không hay qua lại với nhau, nào có cơ hội tự do yêu đương? Nam nhân bên ngoài tự do yêu đương rất có thể là nữ tử thanh lâu bên ngoài, hoặc là một số nữ tử có dã tâm.

So với như vậy thì không bằng dưới sự dẫn đường của trưởng bối cùng xem cô nương hợp ý, miễn là có hiểu biết rõ.

Liễu Phán Nhi thông suốt, lúc này cũng không phản bác nữa.

"Tiểu Hoa tỷ, nói vậy ta đã hiểu. Chút nữa ta sẽ nói với Nguyên Thanh, chúng ta hỏi Đại Bảo một chút."

"Được!" Lưu thị đồng ý: "Nên như vậy, hiểu là được rồi, định cô nương tốt sau đó đợi cho trưởng thành toàn bộ nước chảy thành sông mới yên tâm."

Buổi tối, Liễu Phán Nhi nói với Lý Nguyên Thanh về ý tứ của Tề lão phu nhân với Lưu thị, nhưng biểu hiện Lý Nguyên Thanh bình thường không có kỳ quái. Liễu Phán Nhi tò mò, chớp mắt: "Chàng... vì sao chàng không thấy kỳ lạ?"

Lý Nguyên Thanh nhún vai, cúi đầu cười nhẹ: “Này thì có gì kỳ lạ. Nhập gia tùy tục, chúng ta cũng không thể làm ngược lại với người ta."

"Nếu người khác đều cùng xem hôn sự như vậy thì chúng ta cũng như thế. Đại Bảo còn nhỏ, nhưng cậu nhóc không ngốc."

"Cậu nhóc chạy nạn cùng nàng, sau đó ở trấn Cát Tường cùng nhau thu xếp cũng là sự trợ giúp đắc lực của nàng."

"Cậu nhóc đã trưởng thành, nàng biết rõ cậu nhóc hơn người khác. Đi hỏi cậu nhóc một chút, nếu phù hợp mà Đại Bảo cũng bằng lòng thì trước tiên cứ nhận lời trước."

Liễu Phán Nhi thấy Lý Nguyên Thanh chấp nhận còn ủng hộ, lúc này mới an tâm.

Ngày hôm sau, Liễu Phán Nhi đang muốn dành chút thời gian tâm sự với Lý Đại Bảo thì thấy Lý Đại Bảo cầm sổ sách vội vã qua đây.

"Nương, nhà chúng ta phát tài rồi, người nhìn xem, lễ vật ngày hôm qua chúng ta thu được chất đầy hai gian phòng." "Cuối cùng ta cũng hiểu câu nói kia, ba năm thanh tri phủ mười vạn bông tuyết bạc là ý gì. Cho dù không tham ô nhận hối lộ, thu những lễ vật đó cũng có trị giá không ít tiên!"

Liễu Phán Nhi cầm sổ sách, sau khi nhìn kỹ, cộng lại sơ qua.

Chỉ là một tiệc đầy tháng thôi mà đã thu được khoảng mười vạn lượng bạc gì đó. Nhà nông bình thường thì mấy lượng bạc có thể sống hơn một năm.

Tuy Lý Nguyên Thanh học được kinh nghiệm từ Lan Lăng hầu bên kia, nhận những lễ vật này cũng không có vấn đề. Có điều Liễu Phán Nhi lo lắng, cho nên quyết định có quà đáp lễ.

"Đại Bảo, chén ngọc lưu ly của nhà chúng ta nung được bao nhiêu cái?"

Lý Đại Bảo nhìn bốn phía, hạ giọng nói: "Nung được khoảng năm trăm cái, đang chuẩn bị bán cho ngoại thương."

Liễu Phán Nhi nhìn qua danh sách người tặng lễ không có thiệp mời: "Những người không có thiệp mời đưa lễ, chúng ta phải trả lễ."

"Ta định trả lại mỗi nhà hai cái chén, đặt trong hộp gõ, đủ không?"

Lý Đại Bảo sửng sốt, trong lòng tính toán: "Vậy cần một trăm sáu mươi cái, đủ. Nếu không đủ thì ta lại nung thêm một ít."

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Xong đưa lại cho ta, không trả lễ, những thứ này ta cũng ngại nhận."

Dù sao về sau mà không có qua có lại, thu lễ mà không trả lễ thì không ổn.

Lý Đại Bảo gật đầu: "Vâng mẫu thân. Đợi lát nữa ta sẽ để người đưa tới và đặt thêm một trăm sáu mươi hộp gỗ nữa."

Lý Đại Bảo làm việc, Liễu Phán Nhi yên tâm.
Bình Luận (0)
Comment