Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 717

Nếu người ngoài không nể mặt Trần Quảng Nam, thì đã sớm cãi nhau với nàng ta rồi.

Người khác không thể làm gì được nàng ta, vì vậy hậu quả xấu lại do hai đứa con của nàng ta gánh hết, rồi lại rơi xuống người cháu trai cháu gái nàng ta.

Đường dài biết sức ngựa, lâu ngày biết lòng người.

Sau khi hiểu biết con người của Tôn thị, không có người trong sạch nào nguyện ý để nữ nhi làm con dâu của nàng ta cả.

Nữ nhi Me thị của tú tài Mễ, là người mà Trân Quảng Nam đã cực lực kết giao, cũng tận lực cầu thú đến đây.

Những người khác nhìn thấy Tôn thị đối xử không tốt với con dâu, nên lấy đó để cảnh giác, cho nên, đến bây giờ Trần Thanh Sơn vẫn không thể tìm được tức phụ phù hợp.

Những quyền lợi khen thưởng của Liễu Phán Nhi khiến cho người của thôn Cát Tường trấn Cát Tường đều biết được tâm quan trọng của nữ tử.

Ở trấn Cát Tường, hành vi khi dễ nữ tử và đối xử không tốt với nữ tử, sẽ chịu sự xử phạt vô cùng nghiêm khắc.

DTV

Sự ảnh hưởng như vậy là nguyên nhân chính khiến cho hoàn cảnh sống của nữ tử ở trấn Cát Tường cũng càng ngày càng tốt.

Ngày thứ hai sau khi trở vê, trưởng thôn Lý bắt đầu thu xếp cúng tổ tiên.

Năm trước trưởng thôn Lý về nhà cũ một chuyến nên đem phần mộ tổ tiên dời đến đây.

Vì vậy trưởng thôn Lý mang theo Lý Nguyên Thanh và tất cả nam nhân trưởng thành trong gia tộc bắt đầu thắp hương đốt vàng mã.

Người trong tộc họ Lý dùng cả một ngày để hoàn thành việc thờ cúng tổ tiên. Những người vốn trong Triệu gia thôn và Chu gia thôn chỉ có thể đứng ở đó hâm mộ.

Ai bảo trong gia tộc nhà họ không có một người có bản lĩnh như Lý Nguyên Thanh chứ?

Không chỉ Lý Nguyên Thanh có bản lĩnh, còn cưới được người vợ cũng rất có bản lĩnh.

Phần mộ tổ tiên nhà họ Lý đâu chỉ bốc khói nhẹ, nhất định là cháy lớn!

Cuối cùng cũng nhàn rỗi được rồi, Lý Nguyên Thanh và Liễu Phán Nhi mang theo những đứa nhỏ đi dạo quanh đồng ruộng.

Thỉnh thoảng lại chào hỏi với các thôn dân, có đôi khi còn có thể ngồi xổm bên dòng suối nhỏ rửa tay.

Lý Vi rất thích khí hậu phương Nam: "Cha mẹ, cảm giác sống ở bên này thật thoải mái, không khí hít vào đều ẩm ướt. Thời điểm này không giống như ở phương Bắc, cả ngày miệng mũi đều bị khô. Uống nước cũng không giải quyết được vấn đề." Liễu Phán Nhi sờ sờ đầu con gái mình: "Ngươi chính là sinh ra ở trong này, đương nhiên sẽ thích nơi này rồi."

Nhìn tới hoa sen đang nở bên trong hồ nước, Lý Nguyên Thanh hái hoa sen, cài lên trên đầu Lý Vi và Lý Nam.

Một nhà mấy người đi trên con đường ruộng nhỏ, tự do nhàn nhã.

Đúng lúc này Lý Đại Bảo chạy tới: "Cha mẹ, Cố gia ở bên kia mang sính lễ tặng đến cửa rồi!"

Liễu Phán Nhi nghe thấy vậy, trên mặt lộ ra nét cười: "Vậy chúng ta nhanh về nhà xem Cố gia bên kia mang đến sính lễ gì cho A Lệ thôi. Vừa hay lúc này chúng ta có thể dựa trên những sính lễ đó để chuẩn bị của hồi môn."

Lý Vi chớp chớp mắt: "Nương, có phải nữ tử trưởng thành đều phải xuất giá hay không?”

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Khi nữ tử trưởng thành và có người mình thích thì có thể xuất giá. Giống như năm đó ta gặp được cha của ngươi, ga cho cha ngươi sau đó còn có ngươi."

Lý Vi nghĩ ngợi, nhíu đôi mày lại: "Này lỡ như không gặp được người mình thích thì sao?"

Lý Nguyên Thanh ôm con gái: "Ngộ nhỡ không thích ai thì không phải lấy chồng!" Lý Vi lại nghĩ ngợi: "Vậy lỡ như gặp được nhiều người mà mình thích thì sao? Ví dụ như ta thích Đại Bảo ca, cũng thích Tiểu Bảo ca, họ đều là ca ca của ta! Vậy sau khi lớn lên ta thích thật nhiêu người, vậy có phải đều có thể gả cho bọn họ không? Có phải họ đều có thể làm phu quân của ta hay không?”

Câu hỏi của đứa bé tuy lời của trẻ em không cố ky gì nhưng vẫn khiến cho Lý Nguyên Thanh và Liễu Phán Nhi trợn mắt há mồm.

Vấn đề như vậy làm sao để trả lời?

Trong lúc Liêu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh còn chưa nghĩ ra đáp án thích hợp, Lý Nam cười hì hì. "Cát Tường có thể đồng thời thích bọn họ, nhưng không thể cùng lúc gả cho bọn họ được, nhưng sau khi ngươi lý hôn có thể tái giá với người khác"

Liễu Phán Nhi nghe nói như vậy, trên trán nổi ba vạch đen: "Nói linh tinh cái gì vậy, dạy hư trẻ con rồi!"

Lý Nam khúc khích cười: "Kỳ thật cũng không tính là dạy hư, đời người ngắn ngủi chỉ vài chục năm, chẳng lẽ không thể thích nhiều người một chút sao?”

Liễu Phán Nhi nói lên lời ý tứ sâu xa: "Gặp một người thì yêu một người, căn bản không phải là yêu. Ngược lại giống như nhặt được hạt mè mà đánh mất quả dưa hấu. Thật sự thích một người thì ngoài người đó ra không thể là ai khác. Các ngươi còn nhỏ, chờ các ngươi trưởng thành sẽ hiểu được." "Bây giờ không phải thời điểm thích hợp để các ngươi thảo luận vấn đề này, đi xem sính lễ mang đến cho A Lệ tỷ của các ngươi thôi, trở vê chúng ta lại bàn bạc chuẩn bị của hồi môn nữa."

Lời nói của Liễu Phán Nhi thành công dời đi sự chú ý của Lý Nam.

"Của hồi môn chuẩn bị nhiều hay ít mới phù hợp ạ?" Lý Nam hỏi: "Có phải càng nhiều càng tốt hay không?”

Liễu Phán Nhi vừa đi vừa giải thích cho con gái ở bên cạnh: "Hôn sự chú trọng nhất việc môn đăng hộ đối, nói cách khắc là gia cảnh của hai người không nên khác biệt nhiều. Trong điều kiện kinh tế cho phép, nhà trai tặng sính lễ, nhà gái sẽ dựa trên sính lễ vốn có để gửi thêm hai phần nữa, nhiều hơn cũng được coi như cửa hồi môn cộng thêm sính lễ, mang hết về nhà trai."

Lý Vi xòe ngón tay ra tính toán: "Nhà trai tặng sính lễ đến đây, nhà gái còn phải chuẩn bị của hồi môn nhiều hơn so với sính lễ, sau đó đưa hết về nhà trai, vậy không phải nhà gái chịu thiệt sao?"

Lý Nam gật đầu: "Đúng vậy, con gái theo về nhà khác, sính lễ cũng mang về theo, hơn nữa còn mang theo của hồi môn của nhà mẹ đẻ theo nữa. Ai, trước kia bà nội mắng ta và A Dung tỷ là hàng lỗ vốn xem ra cũng không phải là giả chút nào. Quay vòng một hồi nhà mẹ đẻ chẳng lời được chút nào, còn lỗ của hồi môn và con gái nữa."

Lý Vi gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn còn rất nghiêm túc: "Chính xác là phải chịu thiệt! Nương, ta lớn lên không muốn lập gia đình, ta muốn lấy phu quân về."

Liễu Phán Nhi bị sửa cho hồ đồ luôn! Ngược lại Lý Nguyên Thanh lại muôn vàn xúc động: “Nói như vậy thật đúng là như vậy. Sinh con gái, gả con gái đi, quá mệt." Lý Nam an ủi Lý Nguyên Thanh: "Phụ thân, người đừng đau lòng, trong tương lai ta đi kén rẻ, nhất định không làm hàng lỗ vốn đâu."

Lý Vi gật đầu: "Ừ, ta cũng không làm hàng lỗ vốn”

Liễu Phán Nhi thấy tư tưởng bắt đầu lệch lạc, vội nói: "Kỳ thật sau khi sính lễ và của hồi môn mang vê nhà trai cũng không phải để cho nhà trai dùng, mà là tài sản riêng của nhà gái. Nhà chồng không có tư cách xử lý mấy thứ đó, chỉ có con gái mới có thể nắm mấy thứ đó trong tay. Nếu như là nữ tử có năng lực, có thể tự lo cho mình cả đời không cần lo nghĩ chuyện ăn uống. Không thể dùng ý nghĩ lỗ vốn đơn giản để tính toán được, rất tùy tiện.

Lý Nam suy nghĩ, sau đó nói: "Vẫn là nữ tử phải mạnh mẽ một chút, nếu yếu đuối thì dù mấy thứ đó là tiền của mình thì cũng sẽ bị tham ô mất. Nếu không khi xảy ra chuyện đó chỉ có cách vứt mặt mũi mà làm ầm lên một trận, không thì chỉ có cách nén giận."

Liễu Phán Nhi nhân cơ hội khích lệ: "Đúng, cho nên nữ tử phải thông minh một chút, mạnh mẽ một chút cũng không sai. Tiên này không chỉ dùng cho mình, trong tương lai còn có thể cho đứa bé của mình. Ngươi suy nghĩ ký lại xem, quản lý của hồi môn là của mình. Sau đó là chuyện ăn uống là của nhà chồng, nhà trai còn phải chịu trách nhiệm ăn, mặc, đi lại, trong tương lai đứa bé của ngươi còn có thể kế thừa gia sản của nhà trai. Nghĩ như vậy, có phải còn thấy thiệt thòi chỗ nào nữa không?”
Bình Luận (0)
Comment