Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 75

Sáng sớm hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn thì Liễu Phán Nhi đã dậy rồi. Nàng đặt chiếc xe bò trong nhà lên lưng con bò già, sau đó để dưa hấu và dưa gang lên thùng xe.

"Đại tẩu à, có Đại Tráng trông ruộng rồi, tỷ cứ ở nhà trông con là được, không cần phải đi săn thú đâu." Liễu Phán Nhi nói,"Ta đưa Đại Bảo đi bán dưa, còn có cả đại thúc và đại thẩm thôn trưởng nữa, tỷ đừng lo cho chúng ta nhé."

Liễu Phán Nhi đi đến trước chiếc giường tre của con, đưa tay vuốt ve những khôn mặt nhỏ nhắn đang say ngủ của Lý Nam, Lý Dung và Lý Tiểu Bảo.

Lưu thị gật đầu,"Yên tâm đi, ta hiểu mà. Ta không đi đâu cả, chỉ ở trong nhà thôi."

Lưu thị biết Liễu Phán Nhi lo rằng nhà Nhị Lăng Tử ỷ đông qua bắt nạt mấy đứa nhỏ, vậy nên đã đồng ý ở nhà bảo vệ chúng.

Thôn trưởng Lý và vợ ở cách vách cũng đã chuẩn bị xong bốn giỏ dưa,"Nguyên Thanh gia ơi, bên đó xong chưa? Chúng ta đi được chưa nhỉ?"

Liễu Phán Nhi dứt khoát bước ra ngoài để trả lời Chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi thôi."

Liễu Phán Nhi đẩy xe bò ở đằng trước, Lý Đại Bảo ngồi ở một bên, thôn trưởng Lý cũng đẩy xe bò theo sát đằng sau.

"Vậy mới phải chứ!" Liễu Phán Nhi cười nói,"Không cần phải cố quá đâu, lúc nào ngủ được thì cứ tranh thủ ngủ. Con đang tuổi ăn tuổi lớn, ngủ được nhiều thì sẽ cao lớn hơn.”

Thôn trưởng Lý cảm thấy con trai cả quá chân chất thật thà, ông rất lo lắng về việc dạy dỗ cháu đích tôn, vậy nên dù đi đâu cũng phải đưa cháu theo để học hỏi.

"Con ấy à, chỉ biết mạnh miệng thôi. Bây giờ hai chúng ta đều không được ngủ, đến trưa nay ta buồn ngủ, con cũng buồn ngủ thì ai đẩy xe bò được?"

Lý Đại Bảo vừa ngáp vừa lắc đầu,"Nương, ta không buồn ngủ."

Liễu Phán Nhi nói thầm với Lý Đại Bảo đang ngồi ở phía sau,"Đại Bảo, dậy sớm như thế buồn ngủ lắm đúng không? Con ngủ một lát đi, ta sẽ cố gắng đẩy xe êm một chút."

Lý Đại Bảo nghĩ lại, cảm thấy Liễu Phán Nhi nói rất đúng,"Nương, vậy con ngủ một lát nhé, đến trưa con sẽ đẩy xe bò cho người."

Trên xe bò nhà thôn trưởng Lý còn có một thiếu niên nữa, đó là cháu trai cả của họ, Mao Đản. Liễu Phán Nhi đánh thức Lý Đại Bảo đang ngủ say,Đại Bảo ơi, dậy đi con, chúng ta đến trấn Bạch Sa rồi."

Sau khi đi được mấy dặm thì họ đã tới được đường chính hẻo lánh. Trên đường, họ chỉ gặp được những người đang vác đồ trên lưng hoặc đang đẩy xe bò.

Trấn buôn bán cách họ 40 dặm đường. Họ xuất phát từ khi trời còn chưa sáng, ước chừng đi mất hơn hai tiếng mới đến được trấn Bạch Sa.

Lý Đại Bảo thiếp đi trong giọng nói dịu dàng của mẫu thân.

"Đương nhiên rồi, một huyện có tới 20,30 trấn như thế này, trấn làm sao lớn băng huyện thành được." Liễu Phán Nhi trả lời "Được rồi, mau đuổi kịp xe bò đi."

Liễu Phán Nhi cười đáp,"Ngủ hai tiếng rồi, giờ có buôn ngủ nữa không?"

Lý Đại Bảo lắc đầu,"Không buồn ngủ nữa, trấn này không lớn như huyện thành."

Lý Đại Bảo lập tức mở mắt ra nhìn xung quanh,"Nương à, con đã ngủ bao lâu rồi? Sao mà nhanh thế?"

"Ta biết rồi, thưa mẫu thân." Lý Đại Bảo nghe lời đáp lại, vì đã trải qua một lần chạy nạn nên cậu nhóc biết mình không thể cách xe bò hay người lớn quá xa được, để tránh bị lạc.

Liễu Phán Nhi thấy một người nông dân già đang nhặt một giỏ rau xanh, có lẽ ông ấy định đi bán rau, bèn chào hỏi với giọng địa phương,"Vị đại thúc này, ngài chuẩn bị lên trấn để bán rau ạ?"

Ông cụ ấy mỉm cười, thấy Liễu Phán Nhi đang đẩy xe bò thì trả lời "Đúng vậy, nhà ta ăn không hết số rau này, ta mang đi bán kiếm ít tiền mua kẹo cho mấy đứa cháu. Dưa của ngươi vàng óng thế kia, trông cũng ngon miệng lắm!"

Liễu Phán Nhi cười nói,"Dưa này nhà ta tự trồng, đợi lúc nào tìm được chỗ bán thì ta mời ngài ăn nhé.

"Khách sáo quái" Ông cụ xua tay, nhưng mùi dưa này đúng là thơm hơn dưa nhà ông cụ trông thật.

"Bày sạp ở trên trấn có quy tắc gì không ạ?" Liễu Phán Nhi hỏi thăm cẩn thận, lỡ có thu sưu thuế hay phí bảo hộ gì thì cũng không biết phải nộp bao nhiêu?

Cụ ông cười đáp,"Ngươi hỏi đúng người rồi, bán rau hay bán dưa thì cũng cùng một chỗ, không được chọn chỗ lung tung. Nếu bán ở chỗ khác, bị người ta phát hiện thì sẽ bị phạt rất nhiều tiên. Kiểu sạp nhỏ như ta thì chỉ cần hai văn tiền mà thôi. Ngươi có xe bò, có lẽ sẽ tốn bốn văn tiên. Nếu như bò đi nặng mà ngươi không tự dọn sạch sẽ thì phải nộp thêm hai văn tiên nữa."

Nghe vậy, Liễu Phán Nhi trợn tròn mắt, há hốc miệng, hóa ra trên trấn còn có quy tắc như thế. Tuy vậy, Liễu Phán Nhi cảm thấy quy tắc này cũng rất hợp lý.

Bảo vệ môi trường là trách nhiệm của mỗi người.

Nếu nàng không muốn dọn phân bò thì nộp thêm hai văn tiên để người khác dọn, vừa có lời vừa hợp lý.

"Cảm ơn ngài rất nhiều, vậy bày sạp thì có thu phí bảo hộ không?" Liễu Phán Nhi hỏi,"Có phải nộp tiên gì khác không?”

Cụ ông xua tay, Không cần, không cần gì cả! Cứ đi theo ta là được."

Ngược lại, thôn trưởng Lý và Chu Thúy Hoa đứng đăng sau lại cảm thấy bán hai văn tiền cũng được. Bốn giỏ dưa ước chừng có hơn trăm trái, có thể bán được hai trăm văn tiền. Một cân gạo bây giờ có giá mười văn tiền, vậy là có thể mua được 20 cân gạo.

Cụ ông thường xuyên tới đây bán rau, cực kỳ hiểu biết thị trường ở đây,"Khách sáo quá rồi, các ngươi còn chưa bán mà, sao ta lấy dưa của các ngươi được. Bây giờ thì cũng có người bán dưa đấy, ăn dưa vào mùa hè có thể giải nhiệt, nhưng người ta không bán theo cân mà bán theo trái. Một trái dưa ngon có thể bán được tới hai đồng tiền. Dưa nhà ngươi trông cũng ngon đấy, ngươi có thể bán đắt một chút."

Liễu Phán Nhi hơi lo lắng về việc bán dưa ngày hôm nay, có lẽ mấy giỏ dưa này sẽ chẳng kiếm được bao nhiêu tiền.

Hai văn tiên một trái dưa cũng khá rẻ.

Liễu Phán Nhi cười,"Đây là lần đầu chúng ta tới đây, chưa hiểu biết nhiều, sau này còn cần ngài chỉ bảo thêm. Đây chỉ là chút thành ý của chúng ta thôi, sau này chúng ta còn có thể bán rau và dưa cạnh nhau mà." Tuy tâm trạng của nàng có hơi trâm xuống, nhưng nàng cũng không thể hiện ra bên ngoài, không thể để tâm trạng của nàng làm ảnh hưởng đến người xung quanh được.

Liễu Phán Nhi lấy một trái dưa hấu và một trái dưa gang trên xe bò xuống đặt vào giỏ rau của ông cụ,"Cảm ơn ngài đã nói cho ta biết, ta tặng ngài hai trái dưa này ăn cho ngọt miệng nhé. Trên trấn này cũng có bán dưa đúng không, bao tiên một cân vậy ạ?”

Liễu Phán Nhi lấy hai văn tiên ra đưa cho Lý Đại Bảo/"Đại Bảo, con qua bên kia mua một trái dưa về đây, ta thử xem vị thế nào."

Họ tới khá sớm. Nhờ đi theo sau ông cụ kia mà họ cũng được bày sạp bên cạnh ông cụ, chiếm được một vị trí đẹp.

Liễu Phán Nhi đỗ xe bò lại, thấy trong chợ có hai nhà cũng đang bán dưa. Dưa của họ màu xanh biếc, trái cũng không to như dưa nhà nàng, còn hương vị thì không nhìn thấy bằng mắt thường được.

Mọi người đi đến chợ phía Đông, đây là nơi chuyên bán rau củ quả.

Lý Đại Bảo nhận lấy hai văn tiên, đi vài bước qua sạp dưa bên kia rồi ngắm nghía. Cậu thấy chỉ có một loại dưa nên đã dùng hết hai văn tiền mua luôn một trái lớn về.

Dù Lý Đại Bảo đã chọn trái dưa lớn nhất để mua nhưng vẫn nhỏ hơn dưa nhà mình,"Nương, người xem này, dưa này cũng có mùi thơm nhưng không thơm bằng dưa nhà mình đâu!"

Liễu Phán Nhi lấy một con d.a.o ra lau chùi sạch sẽ rồi bổ trái dưa thành năm miếng, chia cho Lý Đại Bảo, thôn trưởng Lý, Chu Thúy Hoa và Mao Đản,"Mọi người ăn thử xem hương vị thế nào?”

Liễu Phán Nhi cầm miếng dưa còn lại lên ăn, dưa khá ngọt nhưng hơi bột, không tính là ngon được.

Chu Thúy Hoa thử một miếng rồi cười nói,"Dưa này không ngon bằng dưa nhà chúng ta, dưa của chúng ta lớn gần gấp rưỡi dưa này, ta thấy bán hai văn tiền thì lỗ quá."

Thôn trưởng Lý cũng gật đầu,/"Đúng, bán hai văn tiền thì lỗ lắm. Nguyên Thanh gia này, ngươi cảm thấy bán bao nhiêu thì được?"

Liễu Phán Nhi nghĩ một lúc rồi trả lời,Năm văn tiền."

"Hả?" Thôn trưởng Lý và Chu Thúy Hoa đều ngỡ ngàng, hai người lắc đầu bật cười, sợ rằng không bán được,"Nguyên Thanh gia à, năm văn tiền một trái thì đắt quá."

Tuy rằng Lý Đại Bảo cảm thấy cái giá mà Liễu Phán Nhi vừa nói khá đắt, nhưng cậu bé nghĩ rằng nên ủng hộ nàng,"Dưa của chúng ta vừa to, lại vừa thơm ngon nữa cơ mà.

Liễu Phán Nhi gật đầu giải thích,Đúng vây, thúc, thím à, chúng ta cứ bán thử xem sao. Người khác chưa từng ăn dưa nhà chúng ta, không biết nó ngon như thế nào. Thế này nhé, ta sẽ bổ cả dưa hấu và dưa gang của chúng ta ra cho mọi người nếm thử, để họ thấy ngon thì hãng mua, cho dù giá có hơi đắt nhưng có lẽ họ vẫn sẽ mua thôi. Chúng ta thử xem sao nhé."

Thôn trưởng Lý ngẫm nghĩ,"Đừng ra giá năm văn tiền một trái, ra giá bốn văn tiền đi. Trấn này cũng không lớn, không phải huyện thành đông đúc, lỡ như bán không hết thì chúng ta còn phải mang về đấy."

Hơn nữa, nàng còn muốn dùng tiền bán dưa để mua lương thực, mua vải và đồ may vá nữa.

Liễu Phán Nhi vừa nói vừa chọn một trái dưa hấu và một trái dưa gang ngon nhất đặt lên trên thớt, nhẹ nhàng bổ ra.

Liễu Phán Nhi bổ xong dưa thì lập tức hô vang.

Người đến chợ rau ngày càng đông, Liễu Phán Nhi lớn tiếng rao hàng,"Mọi người qua đây xem dưa đi, ở đây có dưa hấu và dưa gang thượng hạng, là giống dưa ngọt cực kỳ tươi nhập từ nơi khác đến, cực kỳ tốt để giải nhiệt vào mùa hè. Tới ăn thử miễn phí, ăn thử miễn phí đi ạ."

Thịt dưa vàng óng mọng nước trông cực kỳ hấp dẫn. Dưa hấu có mùi thơm hấp dẫn hơn, còn dưa gang dù không thơm bằng dưa hấu nhưng vị lại rất ngon. Hôm nay nắng nóng, bán hết sớm thì họ có thể về nhà sớm.

Liễu Phán Nhi cảm thấy thôn trưởng nói có lý,"Vậy đi ạ, bốn văn tiền một trái, lần sau chúng ta đến huyện thành bán thì bán đắt chút cũng được."

Giọng nói của Liễu Phán Nhi lanh lảnh, chính nàng cũng nhanh nhẹn lanh lợi, vậy nên chẳng mấy chốc tiếng rao của nàng đã khiến người ta chú ý.

Quân áo nàng đang mặc trên người đều được làm từ vải bông hoặc sợi đay, không bên chút nào. Lần chạy nạn vào mùa hè đó, gần như ngày nào cũng phải giặt một lần, rất dễ hỏng.

Không ít y phục của nàng đã phải vá lại, bộ đồ nàng mặc để đi bán dưa hôm nay chính là bộ duy nhất không có mảnh vá nào.

Trong nhà không còn lương thực nữa rồi, mấy đứa nhỏ cứ phải ăn rau dại, người gây tong teo. Tuy rằng cũng có thể ăn thịt và trứng gà, nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy không có lương thực thì bụng lúc nào cũng đói.

Thôn trưởng Lý và Chu Thúy Hoa trợn tròn mắt, há hốc miệng nhìn Liễu Phán Nhi chào hàng, tỏ vẻ ngượng ngùng xấu hổ.

Lúc này, một nam nhân mập mạp mặc áo khoác lụa đi tới, hắn ta vừa mới đứng trước sạp thì đã ngửi thấy mùi dưa hấu thơm phức,"Ừm, dưa này được đấy nhỉ, thơm quá. Thật sự có thể ăn thử miễn phí ư?”

Liễu Phán Nhi cười nói, Ngài tự lấy ăn thử đi ạ, miễn phí đó, ăn không ngon thì không cân mua, nhưng nếu ăn ngon thì ngài mua nhé."

Dưa hấu nhà nàng có vỏ ngoài vàng ươm, trông cực kỳ ngon miệng, thịt dưa bên trong cũng rất mọng nước, có mùi thơm mê người.

Lúc này, họ nhìn thấy có người ghé qua hỏi thăm, bèn căng thẳng vô cùng, thậm chí trả lời cũng thấy ngại.

Nhưng Liễu Phán Nhi không để ý những chuyện đó, bán hàng mà không ăn to nói lớn, không chào mời khách hàng thì sao có thể bán hết hàng được?

Nam nhân trung niên lấy một miếng dưa hấu lên, vừa ăn thử một miếng thì mắt đã sáng lên. Mùi vị của miếng dưa đi từ miệng xuống yết hầu, nước dưa ngọt thanh, thịt dưa giòn giòn.

Bây giờ đang là buổi sáng, trời chưa nóng lắm, nhưng đến thời điểm nóng bức nhất vào giữa trưa, nếu được ăn một miếng dưa hấu ngọt ngào giòn giã, thanh mát tới tận tâm hồn như thế này thì chắc chắn sẽ rất khoan khoái.

"Dưa này đúng là ngon thật!" Nam nhân trung niên khen ngợi, ăn hết miếng dưa trong tay.

Liễu Phán Nhi cười ha hả giải thích,"Lão gia này, đây là dưa hấu, có tên là Kim Ngọc Mãn Đường. Trái này có màu vàng ươm, vừa ngon miệng lại vừa mang may mắn. Người cao sang như ngài nên ăn trái này mới phải. Nào, ngài lại nếm thử trái dưa gang vừa ngọt lại vừa giòn này đi. Bây giờ trời đang nóng như vậy, đúng là lúc để ăn dưa đấy. Dù sao thì dưa này cũng là miễn phí, không mất tiền mà."

Nam nhân trung niên thấy Liễu Phán Nhi hào phóng như thế thì bắt đầu coi trọng nàng hơn, không vì nàng ăn mặc bình thường mà coi khinh nữa. Vả lại miếng dưa hấu vừa nãy hắn ăn đúng là ngon miệng thật,"Vậy ta lại nếm thử trái dưa gang này nhé."

Nam nhân trung niên cắn hai miếng đã hết miếng dưa, đoạn rút khăn ra lau tay, Không tồi, ăn cũng rất ngon. Dưa này bán thế nào?"

Cho người ta ăn thử, để người ta thấy ngon miệng, sau đó bán hàng, đây là sở trường của Liễu Phán Nhi.

Nam nhân trung niên mỉm cười gật đầu,"Ha ha, tên trái dưa này hay đấy, Kim Ngọc Mãn Đường. Nhà chúng ta làm buôn bán, rất thích những cái tên có ý nghĩa may mắn. Nào, lấy cho ta năm trái dưa hấu và năm trái dưa gang đi. Ngươi tính xem tổng cộng bao nhiêu tiền?"

Nam nhân trung niên bất ngờ,"Dưa này đắt thết"

Nam nhân trung niên muốn mua, nhưng giá này thật sự có hơi đắt, hắn ta cũng không phải ông to bà lớn gì mà chỉ là quản gia của cửa hàng tơ lụa trong trấn thôi. Hắn ta nghĩ ngợi một lúc rồi bảo,"Tuy rằng ngươi nói cũng có lý nhưng ta vẫn thấy đắt quá, ngươi bán rẻ hơn một chút đi, ta sẽ mua nhiều hơn!"

Liễu Phán Nhi không vội vàng cũng không lề mà, bình tĩnh cười giải thích,"Đại ca à, loại dưa bình thường hai văn tiên một trái không ngon bằng dưa nhà ta, tính riêng mùi vị thì dưa nhà ta đã đắt hơn một văn rồi. Ngài nhìn lại xem, dưa hấu và dưa gang nhà ta còn to như thế này, to gấp rưỡi dưa bình thường, thế là lại đắt hơn một văn nữa. Một trái dưa vừa thơm ngon lại vừa to thế này chỉ có bốn văn tiền thôi, ngài cảm thấy có đáng không?”

Thôn trưởng Lý và Chu Thúy Hoa rất lo lắng, đúng là người ta chê đắt rồi, có lẽ không bán nổi mất.

Liễu Phán Nhi đoán người này có thể đang làm những nghề giống như quản gia, bèn suy nghĩ rồi trả lời,"Hôm nay là lần đầu tiên ta tới bán dưa, ngài cũng là khách hàng đầu tiên của chúng ta. Ta thật sự rất muốn bán cho ngài, vậy nên ta sẽ bán rẻ một chút. Một trái dưa hấu và một trái dưa gang, nếu mua riêng dưa hấu Kim Ngọc Mãn Đường thì bốn văn tiên một trái, không thể rẻ hơn được, nhưng nếu ngài mua cả dưa gang thì ta sẽ chỉ lấy của ngài 7 văn tiên thôi."

Liễu Phán Nhi cười nói, Đại ca à, dưa này bốn văn tiền một trái, đại ca lấy mấy trái?"

Lý Đại Bảo đã tính nhẩm từ lâu, nghe khách hàng cố ý hỏi thì vội vàng trả lời"Năm bảy ba lăm, tổng cộng ba mươi lăm văn tiền."

Nam nhân trung niên nghe vậy thì sáng mắt lên,"Không tồi, nhóc con thông minh thật đấy. Nào, chọn dưa đặt vào giỏ cho ta đi. Đây là ba mươi lăm văn tiên, các ngươi đếm lại đi"

Lý Đại Bảo nhận tiên, mỗi xâu tiền có mười văn, lại thêm năm văn lẻ nữa,"Đủ rồi ạ, chúc ngài làm ăn phát đạt! Ngài họ gì ạ? Sau này nếu ngài thấy dưa nhà chúng ta ngon, chúng ta tới đây rồi sẽ chọn riêng cho ngài những trái dưa vừa to vừa ngọt, đưa thẳng đến nhà ngài luôn."
Bình Luận (0)
Comment