Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 90

Đến khi trong nồi bắt đầu tỏa ra mùi thơm nóng hổi, ánh mắt của mấy đứa nhỏ luôn hướng về phía chiếc nồi lớn.

Liễu Phán Nhi cũng mất tập trung, tạm ngưng giảng bài.

Nàng đứng lên, mở vung nồi ra, dùng sức khuấy mạnh.

Lý Lệ nhìn chiếc nồi đất đã dùng đũa dài khuấy đều giò heo và đậu nành, tiếp tục đậy lại.

Trên nắp nồi đất có một lỗ nhỏ, mùi thơm được bọc bởi khí nóng bên trong, bốc ra khỏi lỗ nhỏ.

Lúc Liễu Phán Nhi dạy bọn nhỏ đọc viết, Lưu thị mang tất cả thịt mà Liễu Phán Nhi mua cắt thành miếng nhỏ, tiếp tục bỏ vào trong nồi để rán lấy mỡ.

Miếng thịt ở trong nồi phát ra tiếng xì xèo, mùi thơm càng đậm đà hơn, phảng phất ở trong không khí.

Lưu thị dùng xẻng ấn chặt miếng thịt xuống nồi để ép mỡ trong thịt chảy ra.

Liễu Phán Nhi sắp khóc đến nơi, nó ngon hơn trong trí nhớ của nàng gấp trăm lần, không, nghìn lần, gấp mười nghìn lần!

Liễu Phán Nhi đi tới trước bếp và nồi, nhìn tóp mỡ đã được đại tẩu ép ra, đưa tay cầm lấy: "Ôi trời, nóng quát"

Bỏ vào trong miệng, tóp mỡ vẫn còn rất nóng, Liễu Phán Nhi dùng đầu lưỡi đảo đều.

Liễu Phán Nhi cười, cầm đũa lên, kẹp một miếng, nhìn mấy đứa nhỏ phía sau: "Nóng quá, ta cho các con nếm thử hương vị trước."

Lưu thị mím môi cười, Tam đệ muội bình thường chững chạc mà cũng có một mặt khác hoàn toàn: "Bên kia có đũa đấy, sẽ không bỏng tay."

Cuối cùng, khi đạt đến nhiệt độ có thể chịu được, Liễu Phán Nhi bắt đầu nhai.

Liễu Phán Nhi ngửi thấy mùi thịt, không ngừng nuốt nước miếng. Liễu Phán Nhi - người từ kiếp trước đến giờ hiếm khi ăn thịt heo, giờ phút này cảm thấy thịt heo chắc chắn là món ngon nhất trên đời này!

Lý Phương không chịu ăn, hỏi: "Các đệ đệ và muội muội đều ăn rồi à?"

Lưu thị không từ chối, nàng ấy cũng rất thèm nên ăn một miếng: "Cảm ơn tam đệ muội.

Liễu Phán Nhi đưa cho mỗi người một miếng theo thứ tự: "Mỗi người một miếng, còn lại để lát nữa làm bánh bao. A Phương về rồi, mau tới đây ăn tóp mỡ. A Lệ, đưa cho tỉ tỈ của con một miếng!"

Liễu Phán Nhi kẹp một miếng tóp mỡ đưa cho đại tẩu: "Đại tẩu, tẩu cũng nếm thử một miếng đi."

Ở quê, lần đầu tiên con bé ăn tóp mỡ, có lẽ là lúc nương rán mỡ, lén giữ lại hai miếng, cho con bé và A Lệ muội muội ăn.

Lý Phương bỏ miếng tóp mỡ vào trong miệng, ăn ngon đến híp cả mắt.

Tóp mỡ vừa mới đun xong, có lẽ đây là lần thứ hai con bé được ăn.

Liễu Phán Nhi trả lời: "Ăn rồi, con chưa ăn, mau ăn đi. Nương của con sẽ lập tức mang đi làm nhân bánh bao."

Ăn ngon thật, giống hệt với hương vị của tóp mỡ trong ký ức.

Chỉ một lúc sau, ba lồng bánh có khoảng ba mươi chín cái bánh lớn đã được xếp chỉnh tề.

Lưu thị nhào bột, bóp thành những nắm bột mì to khoảng nửa nắm tay, nghiền làm vỏ bánh bao.

Phơi khô các loại rau củ dại, cán ra, vắt khô, thái nhỏ, bỏ hành gừng và tóp mỡ vừa rán chưa vón thành cục vào, cuối cùng thêm muối, làm xong một chiếc nhân bánh hoàn chỉnh.

Bây giờ thật tuyệt, họ có thể ăn mọi thứ trong nhà mà không bị người khác nói ra nói vào.

Liễu Phán Nhi không biết làm bánh bao, nhưng nàng có thể làm sủi cảo, cho nên đã biến bánh báo thành những thứ có hình dáng giống sủi cảo. Nhà có nhiêu cô nương nên làm những việc này rất nhanh.

Thấy nữ nhi ăn tóp mỡ mà cũng có thể vui như vậy, Lưu thị không kiêm chế được hai mắt đỏ hoe, nghĩ đến trước kia khi còn ở quê thật ra thì cuộc sống cũng không quá khó khăn, có thể ăn thịt hai lần một ngày trong suốt ba ngày, nhưng cho tới bây giờ họ vẫn chưa được ăn lân nào.

Lý Đại Bảo bắt đầu đun nước hấp bánh, mong chờ bánh bao mau hấp xong.

Lúc hấp bánh bao, Lưu thị chỉ vào chậu sứ to đùng đựng nước: "Tam đệ muội, những cái đó đều là nước sạch, đặt ở ngoài để phơi nắng, muội mau tắm đi, sẽ mát mẻ hơn.

"Không cần đâu, đại tẩu, ta giúp tẩu hấp bánh bao." Liễu Phán Nhi xấu hổ, dù sao cũng đã sinh sống lâu như vậy, nàng không thể cái gì cũng dựa vào đại tẩu Lưu thị.

Lưu thị cười: "Thôi được rồi, ta ở nhà toàn làm mấy việc vặt vãnh, không mệt tí nào. Nhưng mà muội không như vậy, muội là trụ cột của nhà chúng ta, cả trong lẫn ngoài đều phải dựa vào muội đấy!"

Lý Nam ôm cổ Liễu Phán Nhi, nhỏ giọng nói: "Nương vất vả quá, đại bá mẫu làm y phục cho nương, vừa hay có thể xem thử!"

"Hả?”" Liễu Phán Nhi sửng sốt, nhìn về phía Lưu thị đang nhào bột: "Đại tẩu, tẩu làm cho bọn nhỏ trước đi, ta chưa cần đâu."

Lưu thị lắc đầu, cười nói: "Muội thường xuyên ra ngoài, chẳng những bận việc đồng áng, mà còn bán dưa, xuất đầu lộ diện, ăn mặc rách rưới sẽ bị người khác coi thường. Làm cho muội trước, bọn ta làm sau. Y phục làm xong đã giặt sạch sẽ và phơi khô, đặt trên giường tre của muội. Tắm rửa xong, muội mặc thử để tẩu xem kích thước có phù hợp không?”

Người Liễu Phán Nhi dính nhơm nhớp, đúng thật là không thoải mái, hơn nữa bụng cũng hơi đau, khả năng cao là sắp tới kinh nguyệt.

Nghĩ đến bà dì của mình, Liễu Phán Nhi rất tuyệt vọng.

Trước đó mỗi lần đến kì kinh nguyệt, nàng đều dùng miếng vải đựng tro thực vật, cảm giác đó, thật là khó chịu.

Tuy nhiên bây giờ Liễu Phán Nhi không có thời gian để giải quyết vấn đề này, sau này nói sau.

Liễu Phán Nhi cầu nguyện trong lòng, không gian không có nhà vệ sinh thì có giấy vệ sinh cũng được!

Chiếc quần có màu xanh lam, hình như là quần ngố, cạp hơi to, có thể may thêm đai thắt lưng, rất là tiện lợi.

Áo màu đỏ tươi, tay lỡ, vạt áo khâu đơn giản mà đẹp mắt, tay nghề của đại tẩu Lưu thị khá ổn.

Liễu Phán Nhi dùng nước đã được phơi ấm để tắm trong lòng tốt của mọi người, thay áo màu đỏ và quần màu xanh mà đại tẩu làm.

Nếu như sau này có gỗ hoặc là sừng trâu làm thành cúc áo, có thể thay đổi kiểu quần một chút. Nàng nhớ băng vệ sinh mỏng nhẹ và khô thoáng, không bị rò rỉ ở 360 độ.

Gió bên ngoài cũng nóng, vì vậy Liễu Phán Nhi không phải lo lắng về việc bị cảm lạnh.

Vóc dáng Liễu Phán Nhi cao khoảng 1m65, người gầy nhom, mặc y phục mới vào, rộng nhưng rất thoải mái.

Chân đi một đôi guốc gỗ, Liễu Phán Nhi bước ra với mái tóc rối bù.

Bánh bao bên ngoài đã được hấp chín, Liễu Phán Nhi ngửi thấy mùi thơm. 3OS

"A Nam cũng ăn." Liễu Phán Nhi vui vẻ, cảm thấy bánh bao trong tay cũng ngon hơn.

Liễu Phán Nhi nhận lấy, bẻ một nửa, đưa cho Lý Nam một nửa: "Con còn chưa ăn thì biết cái gì?"

"Vâng, biết. Lúc vừa mới mở ra con đã biết rồi." Lý Nam cười hì hì: "Nương, người mau ăn đi.

Lý Nam cầm một cái bánh bao to nóng hổi, thấy nương đi ra, bé ôm bánh chạy tới: "Nương, ăn bánh bao. Bánh bao đại bá mẫu làm được ăn rồi, ngon lắm."

Tóp mỡ vốn thơm ngon, làm thành nhân bánh, tay nghề của đại tẩu cũng giỏi, kết hợp mấy thứ lại khiến hương vị của bánh bao rất ngon.

Lưu thị mang toàn bộ bánh bao ra để nguội rồi mới bắt đầu cầm bánh bao lên ăn cùng mọi người.

Lưu thị vừa ăn, vừa nhìn y phục trên người Liễu Phán Nhi, khẽ mau mày: "Tam đệ muội, y phục này của muội hơi rộng, lát nữa ta sẽ làm nhỏ lại cho muội."

Liễu Phán Nhi xua tay từ chối: "Đại tẩu, không cần đâu, ta cảm thấy nhỏ bé như bây giờ cũng được. Trước kia gầy là vì chạy nạn đói cả đường, ăn không ngon uống không đủ. Mặc dù sau đó chúng ta ở tại đây, nhưng ngày nào cũng làm việc khai hoang, ăn rau củ dại, thỉnh thoảng ăn một ít thịt, nhưng vẫn không béo lên được. Bây giờ tẩu nhìn xem, chúng ta ăn bánh bao nhân tóp mỡ, mì sợi và thịt, ăn uống đây đủ dĩ nhiên sẽ béo lên. Tẩu cứ đợi đấy, không chỉ có ta béo lên, mà mọi người cũng sẽ béo lên, y phục làm rộng hơn mới mặc vừa.”
Bình Luận (0)
Comment