Đại Xà Vương, Thỉnh Bò Đi

Chương 107

Ngày mai chính là đại điển sắc phong Xà hậu của Thụy tuyết quốc, từ khi lên ngôi tới nay Dạ Mị chưa lập hậu nên sự kiện này hiển nhiên trở thành tâm điểm chú ý toàn quốc, mà vì sự kiện lập Hậu này mà Tử Tinh cung mở rộng cửa để dân chúng có thể tiến vào xem đại lễ sắc phong, dù chỉ là đứng từ phía xa quan sát cũng đủ làm dân trong thành hưng phấn không thôi.

Nội cung người vào kẻ ra hối hả chuẩn bị cho đại lễ, những việc nơi hậu cung Ngải Vân đều quăng lại cho Miên Miên xử lý, nàng ta tất nhiên có mục đích của mình, một là muốn khích tướng Miên Miên, hai chính là để nàng bận đến nỗi không thể làm được gì có hại cho nàng ta rồi. Có điều nàng ta không ngờ là Miên Miên rất tình nguyện bận rộn theo chủ ý của nàng ta.

Đương nhiên, Miên Miên quản lý và sắp xếp mọi chuyện vô cùng tốt, tốt đến độ tất cả các phi tử đều cho rằng nàng với Đổng phi đã bỏ thù mà trở thành hảo tỷ muội. Bởi vì đại lễ sắc phong này mà các phi tử trong cung bận rộn qua lại, các nàng thật sự không vui đấy nhưng cũng không thể khác được, Đổng phi lên làm Xà hậu nếu các nàng không đi tặng lễ vật thì cuộc sống sau này nhất định khốn khổ đủ bề, cho nên những ngày này Hiền hiên người tới kẻ đi vô số lượt.

Mà ngoài nàng ta ra thì người vui vẻ nhất vẫn là Thái hậu, mọi tâm huyết của nàng ta rốt cuộc đã để Vân nhi lên làm Xà hậu rồi bà ta vui nhưng vẫn không quên nhắc nhở Miên Miên phải tránh xa Dạ Mị kẻo hắn lại động tâm tư. Miên Miên ba ngày liền bị nàng ta triệu kiến nhắc nhở không được để Dạ Mị qua đêm ở chỗ mình thì chỉ gật đầu cười đáp ứng, nàng còn không hiểu rõ ý định của lão yêu bà này sao? Bất quá thì cũng tốt, chỉ có Dạ Mị không đến thì kế hoạch của nàng mới dễ thực hiện hơn.

“Nương nương, ngày mai chính là đại điển sắc phong rồi!” Vô Tình nhìn Tử Tinh cung bên ngoài trang hoàng rực rỡ không khỏi cảm thán, đêm nay nội cung sẽ tooe chức yến hội, tuy không lớn nhưng cũng là chúc mừng cho Ngải Vân, đợi đại điển ngày mai sắc phong xong thì cả nước sẽ mở yến hội ăn mừng sau.

"Đúng vậy ạ, Tử Tinh cung chỉ sợ đã lâu lắm rồi không được náo nhiệt như vậy nha!” Miên Miên cười nói.

Vô Tình nghe vậy không khỏi thở dài, Miên Miên chỉ nói nắm chắc phần thắng nhưng lại không làm gì cả khiến cho nàng thật sự lo lắng, nếu để Đổng phi làm Xà hậu rồi thì Miên Miên sẽ khó sống yên ổn chốn hậu cung rồi.

“Tử Tử vẫn không chịu ăn cơm sao?” Miên Miên nhìn về phía Vô Tình hỏi.

“Đúng vậy a, hắn vẫn còn rất tức giận a!” từ khi Tử Tử biết nàng đồng ý để cho Ngải Vân lên làm Hậu thì tức giận đến nỗi không muốn nói chuyện, cũng không muốn ăn cơm.

“Được rồi, ngươi mau đi chuẩn bị một ít thức ăn, ta sẽ đi nói chuyện với hắn!” nói rồi cười cười đi vào trong nội viện.

“Tử Tử, ăn cơm đi!” Miên Miên đến bên giường nhìn hắn quay mặt vào trong cười nói.

“Đúng vậy a, Tử Tử, cô cô làm cho ngươi thật nhiều món ăn ngon này, đều là những món ngươi ưa thích nha!” Vô Tình ở bên dụ dỗ.

“Không ăn!” Tử Tử hừ lạnh nói.

"Tử Tử..." Miên Miên khẽ vuốt lưng hắn cười nói: “Tiểu mỹ nam, ngươi đừng nóng giận được không? Được rồi, ta cho ngươi biết, ta tuyệt đối không để người ác độc như nàng ta chiếm được tiện nghi đâu!”

Tử Tử nghe vậy thân hình nhỏ nhắn hơi giật giật nhưng như trước vẫn không chịu quay đầu lại.

“Tử Tử, ngươi cũng không thể ngã xuống nha, nữ nhân xấu kia ngày mai sẽ sắc phong rồi, chúng ta cần nắm lấy cơ hội để không bị bỏ rơi a!” nói rồi nhịn cười nói tiếp: “Được rồi, nhi tử đã không chịu giúp thì tranh đấu làm gì nữa a, vẫn cứ là để người xấu ức hiếp ta a!” nói rồi thở dài chuẩn bị đứng dậy.

"Chờ một chút!" Tử Tử đột ngột quay đầu nắm lấy tay nàng nghi hoặc hỏi: “Thật vậy sao?”

“Đó là đương nhiên, mẹ của ngươi hao tổn bao nhiêu công sức để tiến cung sao có thể nhận thua dễ dàng như vậy này? Chỉ là vị trí Xà hậu đó ta cũng không thật sự quan tâm, nàng muốn thì cứ cho nàng đi, đợi lúc nàng ta đắc ý nhất thì đem nàng kéo xuống, ngươi nói, cảm giác này có thoải mái hay không a?” Miên Miên giảo hoạt cười nói.

“Mẹ, ngươi thật là rất có tâm kế a!” Tử Tử vội vàng ngồi dậy nhìn nàng nói: “Ta còn tưởng là lão gia hỏa kia không đồng ý cho ngươi làm Xà hậu chứ, nếu là hắn dám không đồng ý thì ta cả đời này không nhìn hắn nữa!”

“Như thế nào lại vậy được, phụ hoàng ngươi có hỏi qua ý kiến của ta a. Tử Tử, lễ sắc phong ngày mai ngươi nhất định phải ngoan a, bởi vì ngày mai sẽ có chuyện quạn trọng phát sinh, mẹ còn phải trông cậy vào ngươi giúp chúng ta chiến thắng kìa. Như thế nào, có lòng tin không?” Miên Miên giảo hoạt nhìn hắn hỏi.

Tử Tử nghe vậy liền dùng tay làm tư thế đứng nghiêm chào cờ nói: “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”

“Tốt, ngươi trước ăn cơm đi a, sau đó mẹ sẽ nói cho ngươi biết phải làm thế nào!” Miên Miên nhìn hắn rồi đi về phía một bàn đầy thức ăn.

Tử Tử thấy vậy liền vội vàng từ trên giường bò xuống rồi nhào tới bàn ăn cầm lấy đũa ăn lấy ăn để, Vô Tình thấy hắn vội vã như vậy không khỏi nhắc nhở: “Tử Tử, ngươi ăn chậm một chút kẻo nghẹn a!”

“Trù nghệ của A Tình cô cô càng ngày càng cao a, ăn rất ngon!” Tử Tử ăn như hổ đói nói.

Vô Tình vội chạy đi rót chén nước đưa đến trước mặt hắn sủng nịch nói: “Chậm một chút, chậm một chút a!”. Miên Miên ở bên nhìn một màn này mà không khỏi giương lên nụ cười thỏa mãn, chỉ là vui không được bao lâu thì nỗi phiền muộn lại kéo tới. Ngày mai, ngày mai sẽ là một hồi tranh đấu ác liệt, nàng biết rõ làm như vậy sẽ khiến Thái hậu không bao giờ tha thứ cho nàng, thế nhưng, nàng không thể buông tha cho Ngải Vân được, sẽ không!

Mảnh trăng treo trên cành cao, gió lạnh thổi những nhánh canh trụi lá khiến không khí bất giác lạnh lẽo hơn hẳn.

“Nương nương…” Vô Tình thanh âm run rẩy trong đêm.

“Không…không có việc gì…” Miên Miên cười cay đắng nhưng là giọng nàng lúc này cũng có chút run rẩy.

“Nương nương…” Vô Tình đứng trên bờ nhìn xuống ao nước lạnh băng mà đau lòng không thôi, mùa đông đã tới rồi, nếu như ngâm nước lạnh một đem như vậy thì sẽ chết cóng mất.

Miên Miên nhìn Vô Tình lo lắng khẽ mỉm cười trấn an: “Ta thật sự không có việc gì, ngươi đừng lo lắng. Mau đi xem Tử Tử, đừng để cho hắn đạp chăn mền ta!” Miên Miên run rẩy không ngừng nói.

“Nương nương mau lên đi, ngâm như vậy là đủ rồi!” Vô Tình nói gấp.

Miên Miên nghe vậy không trả lời mà chỉ khẽ cười rồi tiếp tục đứng trong làn nước lạnh băng, nàng biết rõ việc này rất tổn hại nhưng mà nàng cũng biết chắc rằng, muốn tổn thương đối phương thì càng là chiêu tổn hại mới càng có hữu dụng, nàng nhất định phải thắng lần này, nhất định!

Vô Tình thấy vậy chỉ có thể yên lặng đứng canh cho Miên Miên, nếu là nàng không đồng ý với bệ hạ thì đâu cần đày đọa mình đến vậy, thật không đáng mà!

Một đêm này, ngoại trừ tẩm cung của Miên Miên thì Tử Tinh cung toàn bộ náo nhiệt suốt đem, tất cả mọi người đều vì đại lễ ngày mai mà bận rộn không thể ngủ yên. Chỉ là không ai biết trong sự náo nhiệt đó lại có một người kiên định đứng trong làn nước lạnh băng gian nan mà khổ hạnh không từ bỏ. Miên Miên gắng gượng đứng vững, nàng tin chắc chỉ cần trả giá xứng đáng thì nhất định sẽ được như ý, nàng muốn chính là cái này!

--- -------Hôm sau---- ------

Trải qua một đêm ngâm mình, Miên Miên đã sớm không thể chống đỡ nổi. Khi Vô Tình đưa nàng lên thì toàn thân Miên Miên đã nóng ran, Vô Tình muốn nàng uống trà sâm cách thủy nhưng lại bị nàng cự tuyệt, nói chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được rồi. Vô Tình liền đặt nàng xuống giường thay toàn bộ quần áo ướt cho nàng, vì nàng mà chuẩn bị tất thảy mọi thứ không để bất cứ ai đụng vào.

Mới sáng sớm nhưng bên ngoài đã bắt đầu ồn ào không thôi, Thái hậu cho người đến triệu kiến Miên Miên lên tiếp khách. Phải biết rằng, ngoại trừ Đổng phi thì nàng chính là người có địa vị cao nhất chốn hậu cung, tự nhiên việc tiếp đón khách phải do nàng đi hỗ trợ rồi. Vô Tình để cho cung nữ kia về trước rồi đi vào phòng tìm Miên Miên.

“Nương nương, người như vậy cũng được sao?” nhìn sắc mặt Miên Miên trắng bệch, người nóng như lửa khiến Vô Tình lo lắng không thôi.

Miên Miên miễn cưỡng mỉm cười nói, “Không có việc gì, ngươi giúp ta trang điểm, ta nhất định không thể ngã xuống lúc này được, ngươi mang phấn tới trang điểm cho ta!” Miên Miên có chút chóng mặt nói.

Vô Tình thấy vậy rất đau lòng nhưng cũng không có cách nào khác đành phải dìu Miên Miên ngồi trên ghế rồi bắt đầu trang điểm. Vì không để người khác phát hiện ra điểm khác lạ nên nàng trang điểm rất cẩn thận cũng khiến cho Miên Miên trở nên xinh đẹp bội phần.

“A Tình, ngươi không cần lo lắng, ta có thể chống đỡ được. Đúng rồi, Tử Tử đã đi rồi sao?” Miên Miên nhìn Vô Tình hỏi.

“n, sáng sớm đã được cung nữ dẫn đi rồi, nói là bệ hạ muốn dẫn Tử Tử ra mắt mọi người!” Vô Tình một bên giúp nàng chải đầu một bên nói.

Miên Miên nghe vậy khẽ gật đầu rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đúng giờ Tỵ, Miên Miên đứng dưới nắng đã có chút choáng váng nhưng nàng vẫn kiên trì cố đứng vững, nàng tự nhủ với bản thân tuyệt không thể ở lúc này té xỉu được, nhịn xuống, nhất định phải nhẫn xuống!

Dạ Mị ngồi tại ghế rồng trên đài cao, mà bên cạnh hắn lúc này là một ghế phượng chưa từng xuất hiện, cái này chắc chắn chính là bảo tọa của Xà hậu rồi.

“Nương nương, người không sao chứ?” Vô Tình vịn cánh tay nàng lo lắng hỏi.

“Không có việc gì!” Miên Miên đưa đôi mắt đẹp nhìn nàng nói, người không biết còn cho rằng nàng đang rất vui vẻ nha. Bất quá hôm nay cũng thật náo nhiệt, Thái hậu đã sớm an tọa trên ghế của mình, tất cả các tần phi cũng đã ổn định vị trí của mình. Tất cả mọi người đều đang chờ Dạ Mị dẫn Đổng phi lên ngồi ghế phượng. Phía dưới đài đã sớm sôi trào, Miên Miên phóng mắt nhìn xuống, phía dưới ít nhất cũng phải có mấy ngàn người đang đứng, hôm nay đích thực là đại lễ a.

"Bệ hạ giá lâm!" Đức công công lớn tiếng hô lên, toàn bộ người có mặt lập tức rùi xuống lớn tiếng hô vang: “Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Dạ Mị tươi cười dắt theo tiểu hài tử giống mình như đúc đi lên đài cao rồi quay xuống nhìn phía dưới cất giọng âm trầm: “Tất cả bình thân!”

“Tạ bệ hạ!” toàn bộ người có mặt lại một lần nữa hô vang rồi đứng dậy kiễn chân nhìn lên, đám đại thần cũng vậy, tuy nói bọn hắn cũng được đứng ở vị trí gần hơn dân thường nhưng là vẫn không thể thấy rõ trên đài được, thêm nữa, đám dân thường như bầy ong vỡ tổ ồn ào không thôi…

“Phụ hoàng, nhi tử đứng một bên được rồi!” Tử Tử phi thường hiểu chuyện đứng qua một bên nhìn hắn cười nói.

Dạ Mị thấy hắn cười thì có chút ấm lòng rồi dời tầm mắt lo lắng nhìn Miên Miên, Miên Miên thấy hắn nhìn mình thì liền nở nụ cười tuyệt đẹp đáp lại.

“Hoàng nhi, thời gian đã đến rồi, mau bắt đầu đi!” Thái hậu sốt ruột nói.

“Truyền Xà hậu!” Đức công công hô lớn, lời của lão vừa dứt thì toàn bộ mọi người nín thở hồi hộp chờ Đổng phi bước lên đài.

Đám đông cung nữ cúi người nâng tà áo đỏ của Ngải Vân lên, chỉ thấy quần áo nàng ta thêu chín con phượng hoàng phi thường hoa lệ, mũ trên đầu có sáu con Rồng và ba con Phượng cuốn lấy nhau, Long là tơ vàng kéo thành, Phượng được làm từ lông vũ quí hiếm, từ miệng rồng còn thấy rất nhiều trân châu quí giá, xung quanh gắn rất nhiều thủy tinh ngàn năm cùng bảo thạch quí giá, thoạt nhìn vô cùng đẹp mắt.

Nhìn Ngải Vân như vậy Miên Miên không tự giác nở nụ cười, nàng ta hôm nay đúng là đẹp đẽ cao sang a!

Thái hậu ở một bên đã sớm cười lớn, bà ta chờ đợi ngày này đã lâu lắm rồi, hôm nay rốt cuộc cũng được như nguyện.

Ngải Vân cùng các cung nữ nâng váy đi vô cùng chậm, nàng ta ngẩng cao đầu nhìn vạn người xung quanh, thấy rõ sự ghen tị lẫn hâm mộ trong mắt họ mà không nhịn được nụ cười đắc ý. Đối với nàng thì hôm nay chính là một ngày tốt đẹp a, thần dân Thủy thành cùng với dân chúng các thành khác đều đang quan sát nàng, nàng hôm nay đã là nữ nhân dưới một người trên cả vạn người, tôn qui vô cùng.

Ngải Vân cứ như vậy vừa hưng phấn vừa đắc ý cười được các cung nữ đỡ đến trước mặt Dạ Mị. Trang phục của nàng hôm nay phi thường kinh diễm, đẹp không sao tả được, nhìn thấy nam nhân anh tuấn mê người trước mặt mà tâm Ngải Vân không kìm được nhảy loạn. Hôm nay qua đi, nam nhân này sẽ chính thức thuộc về nàng, nàng là vợ của hắn, những nữ nhân còn lại chỉ là tiểu thiếp, nàng cuối cùng đã có thể chiếm lấy hắn cả đời này rồi!

“Bệ hạ dẫn Xà hậu tiến nhập Bảo tọa, cả đời tương thân tương ái!” Đức công công lần nữa hô lên, đây chính là khâu cuối cùng rồi, chỉ cần Dạ Mị nắm tay nàng ta ngồi lên ghế Hậu thì từ nay về sau nàng ta chính là Nữ nhân chí cao vô thượng!

Ngải Vân kích động vội vàng đưa tay ra, giờ phút này lòng của nàng thật sự vô cùng kích động, trước con mắt của vạn người, Dạ Mị nhẹ nắm lấy tay Ngải Vân mang theo một thân phận khác ngồi trên ghế Phượng.

Dạ Mị hơi nhíu mày nhìn qua Miên Miên, nữ nhân này mới là người hắn muốn lập làm Hậu, thế nhưng hắn thật là thân bất do kỷ mà.

Miên Miên thấy hắn cau mày nhìn mình thì liền nở nụ cười sáng lạn nhìn hắn, kỳ thật ánh mắt nàng đã bắt đầu mơ hồ, tại sao nàng lại cười? Là vì Vô Tình đang kéo nhẹ vạt áo nàng nên nàng cười theo phản xạ.

Dạ Mị thở dài rồi cũng chậm rãi đưa tay ra, mọi người thấy vậy bắt đầu kiễng chân lên coi khoảnh khắc quan trọng nhất này.

“Nương nương…Nương nương …” ngay tại lúc tay Dạ Mị chuẩn bị nắm lấy tay Ngải Vân thì Miên Miên té xuống, Vô Tình khẩn trương lớn tiếng kêu lên.

Dạ Mị thấy vậy nhanh chóng quay người bế Miên Miên đang hôn mê lên, bàn tay vừa chạm vào người nàng không khỏi run lên, “Như thế nào lại nóng như vậy?”

“Ô ô, nô tỳ không biết…” Vô Tình thút thít nỉ non bên cạnh, nàng cái gì cũng không thể hiện ra ngoài.

Thái hậu thấy tình thế diễn tiến không đúng vội vàng đứng dậy nói: “Ngươi đâu, truyền ngự y! Hoàng nhi, giao nàng cho ngự y đi!”

Dạ Mị làm như không nghe thấy Thái hậu nói gì mà trực tiếp ôm lấy Miên Miên đang hôn mê bất tỉnh hướng Tử Vân các đi tới. Dạ Mị bỏ đi khiến phía dưới được một phen sôi trào, người người nghị luận xôn xao, Ngải Vân thì ngây người đứng đấy, nàng ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

“Đừng cãi nữa!” đột ngột một tiếng, bóng dáng nho nhỏ quả Tử Tử từ bên cạnh ghế rồng của Dạ Mị đứng dậy kêu lên.

Mọi người ngay lập tức dừng lại mọi âm thanh nhìn về hắn.

Tử Tử ho khan một tiếng rồi bắt đầu nói: “Mẫu phi ta vì để Đổng phi có thể thuận lợi tiến hành đại lễ mà ngày đêm bận rộn, thân thể rốt cục suy yếu không chống đỡ được ngã xuống, bất quá các ngươi yên tâm, Đổng phi vẫn sẽ là Xà hậu, mọi người cũng sẽ công nhận như vậy, thế nhưng các ngươi cũng cần biết rằng, phụ hoàng vứt bỏ nàng mà chiếu cố mẫu phi cũng là bất đắc dĩ mà thôi!”

Mọi người nghe vậy toàn bộ gật đầu nhìn về phía tiểu hài tử hiểu chuyện này, Ngải Vân cũng nhìn về phía hắn, trong nội tâm không khỏi nghi hoặc, hắn như thế nào lại nói giúp nàng đâu này?

“Ai, không có biện pháp, ta tin tưởng tất cả mọi người đều biết rõ phụ hoàng yêu nhất chính là mẫu phi ta, hắn vì mẫu phi mà vứt bỏ Xà hậu đích thực là có chút xấu!” nói rồi nhìn về phía Ngải Vân nói tiếng: “Xà hậu, thực xin lỗi a, ngươi cũng biết phụ hoàng ta yêu nhất chính là mẫu phi mà, nàng hôm nay sinh bệnh cũng là bất đắc dĩ, bỏ rơi ngươi ở đây cũng là bất đắc dĩ, nhưng là ngươi yên tâm, chúng ta đều biết ngươi là Xà hậu, nhưng là ngươi không phải nữ nhân phụ hoàng yêu nhất!” Tử Tử nói một hơi rất nhiều lần người phụ hoàng hắn yêu là mẫu phi hắn, mọi người không phải ngốc tất nhiên đều hiểu được hàm ý của hắn rồi.

“Được rồi, Đức công công, ở đây giao lại cho người, ta muốn đi nhìn mẫu phi ta!” nói rồi nhanh chóng đi xuống bên cạnh Ngải Vân nói: “Chúc mừng ngươi a, Thụy Tuyết xà hậu!” nói rồi giảo hoạt cười chạy đi.

Tử Tử lời còn chưa dứt mọi người sẽ không nghĩ tới chuyện này nhưng là hắn vừa dứt lời lời nghị luận phía dưới đã bắt đầu xôn xao lại, nguyên lai Xà hậu này chỉ là do Thái hậu thích mà thôi, người bệ hạ yêu chính là Sủng phi a, nguyên lại bệ hạ không hề quan tâm tới Xà hậu nha.

Đức công công thấy lời bàn tán càng lúc càng sâu thì không khỏi lo lắng, lão vội vã trấn an rồi cho người tranh thủ đỡ Ngải Vân ngồi lên bảo tọa: “Đại lễ sắc phong chấm dứt, yến hội chúc mừng tân Xà hậu sẽ được bắt đầu vào buổi tối!” nói rồi phất phất tay, phần đông thị vệ thấy vậy liền đi ra giải tán đám đông.

Ngải Vân ngơ ngắc ngồi trên bảo tọa, nước mắt bắt đầu lăn dài, móng tay nàng ta cắm sâu vào da thịt, máu tươi chậm rãi nhỏ giọt. Nàng ta sớm đoán Miên Miên không có hảo tâm rồi, không nghĩ tới nàng ta lại ra chiêu ác độc đến vậy, Nguyễn Miên Miên, ngươi được lắm, ta cho ngươi biết, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta nhất định phải giết ngươi, Nguyễn Miên Miên!
Bình Luận (0)
Comment