Đại Xà Vương, Thỉnh Bò Đi

Chương 136

Mưa tạnh…

Lời Thương rơi xuống hệt như sét đánh ngang qua hốc cây, đám Miên Miên kinh hoàng, tại sao có thể như vậy được? Cơn mưa vừa mới còn rất lớn, cì cớ gì mà nói tạnh là tạnh ngay được đâu này?

“Đừng chần chừ nữa, mau tranh thủ thời gian rời khỏi đây!” Dạ Mị trấn tĩnh lại đứng dậy nói.

Mọi người nghe Thương nói rồi thoáng nhìn nhau một cái, Vô Tình vội vàng đem hành lý khoác lên người rồi nắm lấy tay Tử Tử, Tử Tử bề bộn đưa trứng rắn cho Miên Miên để vào trong ngực rồi đoàn người nhanh chóng rời đi.

Tất cả mọi người đều hiểu rõ nếu lần này mà không tránh thoát thì coi như cơ hội cuối cùng coi như cũng xong rồi, cho nên, lần này tuyệt đối không thể để bọn chúng bắt được!

Mà lúc này đây, Lôi Ảnh nhìn thấy trời mưa thì tâm tình thả lỏng hẳn, xem ra là trời cũng giúp bọn hắn rồi!

“Hắc ngang, chúng ta đi thôi!” Lôi Ảnh lớn tiếng gọi, trừ trong sơn động một cái đầu cực lớn nhô ra, thần khuyển nhanh chóng chạy tới trước mặt hắn.

Lôi Ảnh nhìn thần khuyển khẽ vuốt đầu nó cười nói: “Hắc ngang, có thể lập công hay không còn phải trông chờ vào ngươi đó!” nói rồi mang quần áo Dạ Mị một lần nữa đưa qua mũi nó cho nó ngửi, hắc ngang rất nhanh chóng hướng về phía rừng rậm chạy tới.

“Mẹ, chúng ta còn phải trốn bao lâu nữa?” Tử Tử thở dốc hỏi, mệt mỏi quá, hắn thật sự chưa bao giờ mệt mỏi như lúc này.

Miên Miên đau lòng nhìn hắn rồi ngồi xuống vẫy vẫy hắn nói: “Đến đây, ma ma cõng ngươi!”

“Con trai, để lão cha cõng ngươi!” Dạ Mị nhìn Tử Tử sắp đi không nổi lại nhìn Miên Miên mệt mỏi ra mặt có chút đau lòng trực tiếp cúi người đặt Tử Tử ngồi trên cổ mình rồi nhìn về phía Miên Miên nói, “Mau đi thôi!”, nói rồi trực tiếp đi trước dẫn đường.

Miên Miên thấy vậy khẽ mỉm cười đi tới, Thương một mực đi trước tìm hiểu xung quanh, Vô Tình cẩn trọng đi sau cùng trông chừng cho tất cả.

Con đường núi này vốn đã khó đi lại thêm trận mưa lớn vừa rồi càng trở nên trơn ướt hơn cả, đám người Miên Miên khó nhọc tiến tới. Đúng lúc này thì phía sau đột nhiên truyền tới tiếng chó sủa lớn, tiếng sủa vang vọng không trung.

“Không xong, thần khuyển thật sự lợi hại quá sức!” Dạ Mị nhíu mày. Vô Tình sợ hãi nhìn lại phía sau, tuy cái gì cũng không thấy nhưng là nghe tiếng sủa thì cũng có thể đoán được là bọn chúng sắp đuổi tới nơi rồi.

“Phía trước có một dòng sông lớn!” Thương đi thám thính đường đi vừa đúng lúc quay lại nói.

Dạ Mị nghe vậy trong đầu lập tức nghĩ tới một chuyện liền quay sang mọi người nói: “Mau đi về phía sông, chúng ta đi đường thủy!”

"Đường thủy?" Mọi người kinh hô nhưng bước chân không hề đình chỉ nhanh chóng chạy theo Thương.

“Lão cha, ta có thể tự đi được, ngươi thả ta xuống đi!” Tử Tử nhìn Dạ Mị mồ hôi không ngừng đau lòng nói.

“Không có việc gì, có phải hay không ngồi trên cổ không thoải mải? Vậy lão cha cõng ngươi?” Dạ Mị để hắn xuống rồi ngồi xuống để cho hắn leo lên lưng mình.

“Lão cha, ta không còn là tiểu hài tử nữa rồi!” Tử Tử nói rồi trực tiếp chạy tới phía trước.

Miên Miên thấy vậy liền quay người nhìn Dạ Mị nói: “Đi thôi, Tử Tử cũng không phải hài tử yếu ớt gì!”

Dạ Mị nghe nàng nói vậy liền nắm lấy tay nàng chạy đi, không bao lâu sau thì đoàn người đã đứng trước con sông rộng lớn.

“Chúng ta thật sự sẽ đi bằng đường thủy sao?” Miên Miên đứng ở trên bờ nhìn về phía con sông lớn dài vô cùng tận mà không khỏi lo lắng, tuy nói mọi người đều biết bơi nhưng mà con sông này lớn hệt như biển vậy, bọn họ sao có thể đủ thể lực bơi qua chứ?

“Trước mắt chỉ có một con đường này thôi, thần khuyển tuy lợi hại nhưng nó chỉ có thể ngửi được mùi trên đất, chúng ta đi đường thủy nó chắc chắn sẽ không ngửi ra!” Dạ Mị giải thích.

“Thế nhưng…mấy hôm nay không được nghỉ ngơi, thể lực mọi người căn bản không có đủ để bơi qua con sông này!” Thương nhíu mày nhìn về phía mặt sông nói.

“Vô Tình, ngươi biến lại nguyên hình mang theo Tử Tử đi trước đi, Miên Miên bảo hộ trứng rắn đi sau, ta sẽ mang theo Thương, hắn không phải xà nhân nên thể lực chắc chắn không bơi xa được, ta mang theo hắn sẽ tốt hơn!” Dạ Mị trực tiếp phân phó.

“Không cần!” Thương phản đối.

Dạ Mị thấy thế chỉ khẽ nhếch miệng cười rồi cũng không nói gì thêm, mọi người rất nhanh chóng khôi phục lại hình dáng xà nhân rồi đi xuống sông. Đúng lúc này thì mộ con thần khuyển cực lớn nhanh chóng chạy tới Dạ Mị thấy vậy liền để cho Miên Miên cùng mọi người đi trước còn mình thì lưu lại cuối cùng.

Thần khuyển đi đến bên bờ lớn tiếng gầm gừ với Dạ Mị, âm thanh lớn đến nỗi khiến cả mặt nước gợn sóng. Dạ Mị cười lạnh một tiếng rồi dùng tay té nước về phía thần khuyển, động tác của hắn nhanh đến nỗi khiến thần khuyển không kịp né tránh.

Thần khuyển bị giội nước phát ra nhưng âm thanh bi thương rồi lùi lại phía sau, hiển nhiên là nó lợi hại nhưng là nó vẫn sợ nước. Dạ Mị nhanh chóng thả người xuống nước bơi đi, hơn một ngàn thị vệ lúc này mới chạy tới nơi.

“Dạ Mị, các ngươi trốn không thoát đâu!” Lôi Ảnh tung người đến cạnh bờ sông hét lớn rồi hạ lệnh cho tất cả thị vệ xuống sông truy đuổi.

Lập tức xuất hiện hơn một ngàn xà nhân lao xuống dưới sông, mặt sông nhanh chóng đen kịt đầu người, mà lúc này một vài thị vệ còn nhanh trí tạo ra mấy cái bè gỗ cho bọn Lôi Ảnh cùng các tướng quân khác dùng.

“Lão cha…” Tử Tử có chút sợ hãi di chuyển tới gần Dạ Mị mà Thương lúc này đã rút kiếm chuẩn bị giao đấu.

“Các ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn trở về cùng ta đi, các ngươi căn bản chạy không thoát đâu!” Lôi Ảnh đi tới giữa đám thị vệ đang vây bọn người Miên Miên từ trên cao nhìn xuống nói.

“Cho dù có chết ta cũng nhất quyết không thỏa hiệp!” Vô Tình phẫn nộ nhìn Lôi Ảnh nói lớn, kỳ thật không ai biết Vô Tình nghĩ gì mà nói vậy, nàng chính là thâm tàng bất lộ, năm năm qua không một ai chú ý tới lòng của nàng đã có hình ảnh của Lôi Ảnh chỉ là loại tình cảm thầm mến lại biến thành như vậy, lòng của nàng khó chịu biết bao.

Lôi Ảnh nhìn về phía Vô Tình, đáy mặt có chút đau lòng nhưng rất nhanh chóng qua đi, hắn tránh đi ánh mắt Vô Tình rồi nhìn qua Dạ Mị nói: “Ta có thể buông tha cho bất cứ ai ở đây nhưng ngươi thì không được!”

“Muốn giết hắn thì ngươi phải giết ta trước!” Miên Miên nhìn Lôi Ảnh kiên định nói, nàng biết hắn ta chỉ là phụng mệnh làm việc nhưng là Lôi Ảnh hôm nay đối với nàng cũng thật xa lạ rồi, cảm giác thống khổ này không dễ chịu chút nào.

“Nguyễn cô Nương nương, thỉnh người đừng làm ta khó xử. Ta là thuộc hạ, bệ hạ lệnh giết không tha thì ta cũng chỉ có thể tuân theo mà thôi. Nếu các ngươi một lức phản kháng mà bị thương thì cũng đừng trách ta!” Lôi Ảnh nói rồi nhìn đám thị vệ nói: “Nếu Dạ Mị không phản kháng thì đưa tất cả về cung, nếu phản kháng giết chết không tha!”

Đám thị vệ nghe vậy lập tức hướng về phía Dạ Mị bơi tới, Dạ Mị vội vàng đẩy Miên Miên cùng Tử Tử ra phía sau, Thương nhìn quanh một lượt rồi nói: “Giết bọn chúng có thể chúng ta sẽ có con đường thoát thân!”

“Đúng vậy, giết chết bọn chúng đi!” Vô Tình hưởng ý, người nàng muốn bảo vệ thì không ai có thể thương tổn được, dù cho là nam nhân nàng thầm mến đi chăng nữa thì cũng không được!

“Được! Miên Miên, nàng mang theo Tử Tử cẩn thận một chút, nhớ là chỉ cần thấy cơ hội thì nhất định phải rời đi!” Dạ Mị dặn dò Miên Miên rồi ba người cầm kiếm bắt đầu vung lên. Miên Miên nắm chặt bàn tay nhỏ xíu của Tử Tử thấy cái đuôi nhỏ của hắn không ngừng vung vẩy dưới nước, bàn tay nhỏ nắm lại thành quyền, hắn thật sự muốn xông tới nhưng mà hắn cũng biết rõ là mình không phải đối thủ của đám thị vệ đó.

Máu tươi tràn ngập mặt sông, không ai biết đó rốt cuộc là máu của người nào nhưng là mùi tanh tưởi này khiến cho Miên Miên khó chịu không thôi. Miên Miên nhíu mày nhìn về phía Lôi Ảnh thấy hắn lạnh nhạt nhìn về phía bên này, nàng biết rõ hắn chính là đang cố tình làm tiêu hao thể lực của mọi người, chờ cho đám người các nàng không kiên trì nổi nữa thì bắt luôn một lượt.

"Tử Tử, ngươi sợ sao?" Miên Miên nhìn Tử Tử hỏi.

“Không sợ!” Tử Tử kiên định nói.

“Vậy tốt, chúng ta cùng tiến lên!” Miên Miên nắm chặt tay hắn nói.

Miên Miên ghé sát tai Tử Tử nói nhỏ vài câu rồi hai người nhanh chóng hướng Dạ Mị bơi tới. Miên Miên lặn xuống kéo Dạ Mị cùng với Vô Tình chìm xuống mà bên kia Tử Tử cũng lôi kéo Thương lặn đi.

Lôi Ảnh ở trên bè gỗ có chút sững sờ vội ra lệnh: “Không xong, tất cả lặn xuống tìm kiếm cho ta!” nói rồi chính mình cùng với hai tướng quân khác cũng nhảy xuống.

Miên Miên rất thông minh, nàng lợi dung màu máu trong nước mà lặn xuống, hành động này tuy có thể giúp bọn hắn có cơ hội trốn thoát nhưng lại cũng vô cùng nguy hiểm, nếu bọn Lôi Ảnh vẫn cố chấp đuổi theo thì cả đám người có khi phải bỏ mạng dưới đáy sông mất.

“Bắt lấy bọn hắn!” Lôi Ảnh ở trong nước không ngừng tìm kiếm.

Đám thị vệ nghe lệnh bắt đầu mở lớn mắt tìm kiếm, bởi vì số lượng thị vệ quá đông nên chẳng mấy chốc bọn người Miên Miên đã bị dồn xuống đám rêu dưới đáy hồ. Sắc mặt Tử Tử ngày càng khó coi, hiển nhiên là do phải ở dưới nước quá lâu mà Thương bên cạnh cũng không khá hơn chút nào. Miên Miên trong lòng lo lắng không thôi, đám thị trong nước không ngừng tìm kiếm mà trong tay bọn họ đều là trường kiếm, lần này thật sự phải chết dưới đáy hồ này sao?

“Các ngươi trốn không thoát đâu!” Lôi Ảnh ở trong nước đánh cược nói, khóe miệng giương lên nụ cười đắc ý, “Nếu có thể thì đừng thương tổn tới những người khác, giết chết Dạ Mị!” Lôi Ảnh ra lệnh.

Đám đông thị vệ đã hiện nguyên hình xà nhân cầm trường kiếm bơi tới, Miên Miên thấy vậy đẩy Dạ Mị ra phía sau mình, Dạ Mị rất nhanh chóng kéo nàng xuống. Dạ Phong chỉ muốn đối phó với mình hắn, hắn không thể để nàng chết được!

“Chết thì cùng chết!” Miên Miên nắm chặt tay Dạ Mị nói rồi nhìn về phía Thương áy náy nói: “Thực xin lỗi, liên lụy tới ngươi rồi!”

Thương nhìn nàng mỉm cười bình thản nói: “Ta nguyện ý!”, đúng vậy, kể từ khi biết nàng là nửa kia mình chờ đợi thì người của hắn, tâm của hắn, tính mạng của hắn tất cả đều đã chỉ thuộc về nàng!

Ngay khi bọn thị vệ cầm trường kiếm đâm tới thì một luồng quang mang phi thường chói mắt từ trong ngực Miên Miên phát ra, Miên Miên vội vàng lấy trứng rắn ra, hào quang sáng chói tỏa ra khắp đáy hồ, chỉ nghe một tiếng vang lớn, toàn bộ thị vệ truy đuổi bị bắn văng ra rất xa, ngay cả cao thủ như Lôi Ảnh cũng không chịu nổi bị bắn ra… một tiếng khóc nỉ non nhưng vang dội vang lên dưới đáy hồ…
Bình Luận (0)
Comment