Đắm Chìm Không Dứt - Hoàng Ngư Thính Lôi

Chương 1

Khi Trình Nghê nhận được cuộc gọi từ bà ngoại, cô vừa mới bước xuống xe của tổ bay. Nhưng đầu dây bên kia lại không phải giọng bà, mà là tiếng của thím Chu, người hàng xóm sống sát vách nhà bà:

“Trình Nghê à, cuối cùng cháu cũng nghe máy rồi. Bà ngoại cháu bị ngã, lần này khá nghiêm trọng đấy. Cháu mau xin nghỉ phép ở công ty về một chuyến đi.”

Vừa kết thúc chuyến bay quốc tế dài mười mấy tiếng, đầu óc Trình Nghê vẫn còn mơ hồ, nhất thời chưa kịp phản ứng. Mãi đến khi thím Chu gọi thêm một tiếng với giọng đầy lo lắng:


“Trình Nghê, cháu có nghe thím nói không đấy?”

Cô mới như sực tỉnh:

“Cháu nghe rồi ạ. Thím Chu, giờ bà cháu sao rồi ạ? Đã đưa đi bệnh viện kiểm tra chưa?”

Thím Chu đáp:

“Có rồi, thím đưa bà lên thành phố chụp phim. Bác sĩ nói bị gãy xương, phải chọn một trong hai cách: hoặc mổ, hoặc điều trị bảo tồn. Nhưng bà cháu nhất quyết không chịu phẫu thuật, giờ chỉ nằm ở nhà. Thím cũng gọi cho mẹ cháu rồi, mà không thấy ai nghe máy. Thím thấy chắc chẳng trông mong gì được vào mẹ cháu đâu—”

Mẹ cô, Trình Thục Mi, ai biết giờ bà ấy đang ở Thanh Thành, lại vướng với người đàn ông nào nữa đây...

Trình Nghê kéo chiếc vali hành lý, bước nhanh ra khỏi sảnh sân bay, vẫy một chiếc taxi:
“Dạ cháu đang bắt xe về Hoài thành đây thím, nhờ thím giúp cháu trông bà một chút ạ. Tầm khoảng hai tiếng nữa cháu sẽ có mặt.”

Cúp máy, cô phát hiện tài xế đang lén nhìn mình qua gương chiếu hậu. Người đàn ông cười gượng, bắt chuyện:
“Cô là tiếp viên hàng không hãng Z phải không? Nhìn bộ đồng phục này là tôi đoán ra liền.”

Trình Nghê không để tâm đến câu làm quen ấy, cúi đầu mở điện thoại, gửi tin nhắn cho Tằng Trinh: “Bà ngoại tớ bị ngã, ngày mai không thể đi xem phim với cậu được.”

Tin tức được gửi đi không bao lâu, Tằng Trinh liền gọi điện thoại tới, sốt ruột hỏi thăm tình hình như thế nào. 


“Xảy ra chuyện gì thế?”

Trong điện thoại, Trình Nghê kể sơ qua tình hình cho Tằng Trinh nghe. Cô ấy nói:
“Nếu cần giúp gì thì cứ gọi cho tớ.”

Trình Nghê khẽ đáp:
“Ừ, tớ biết rồi. Giờ tớ cúp máy nhé.”

Hai tiếng sau, Trình Nghê về tới Hoài thành, cô đưa tay ấn chuông cửa. Người ra mở là thím Chu, thấy cô vẫn mặc nguyên bộ đồng phục màu hồng phấn đặc trưng của tiếp viên hàng không, liền lên tiếng:
“Ôi chao, cháu mới xuống máy bay à? Còn chưa kịp ăn trưa phải không?”

Trình Nghê kéo vali vào phòng khách, đặt xuống rồi đáp:
“Cháu không đói. Thím Chu, bà ngoại cháu đâu rồi ạ?”

Thím Chu hạ giọng, chỉ vào phòng ngủ:
“Trong kia đó. Thím vừa mới đút bà ăn được mấy miếng mì. Bà cháu đau đến mức trở mình còn không được. Thím thấy chắc vẫn nên mổ thì hơn. Giờ cháu thì bận công việc, mẹ cháu lại không liên lạc được, mà điều trị bảo tồn thế này thì chẳng biết nằm bao lâu mới đỡ nổi.”

Trình Nghê khẽ nói lời cảm ơn:
“Cháu cảm ơn thím nhiều lắm, thím Chu.”

Thím Chu khoát tay:
“Ôi thím có giúp được gì đâu. Cháu vào với bà đi, nhân tiện khuyên bà suy nghĩ lại chuyện mổ, rồi cũng tranh thủ gọi cho mẹ cháu. Người ta nói bị chấn thương kiểu này, ‘thương gân động cốt’ thì phải nằm cả trăm ngày, đâu phải chuyện ngày một ngày hai.”

Trình Nghê bước vào phòng ngủ. Bà ngoại cô chưa ngủ, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi. Nghe tiếng động bà liền mở mắt ra, vừa định ngồi dậy nhưng cơn đau khiến bà hít mạnh một hơi rồi lại nằm xuống. Trình Nghê vội vàng bước tới, dịu giọng:
“Bà ơi, bà cứ nằm yên, đừng cố ngồi dậy nữa.”

Bà nhìn cô, nhẹ giọng đáp:
“Sao cháu lại về rồi?”

Từ ngoài cửa, thím Chu xen vào:
“Bà bị như vậy, Trình Nghê mà không về thì còn ai về nữa?”

Trình Nghê quay đầu hỏi:
“Thím Chu, phim chụp xương của bà có mang về không ạ?”

Thím Chu đáp:
“Có đấy, thím để ở phòng khách, để thím lấy cho cháu ngay.”

Thím Chu mang phim CT vào phòng. Trình Nghê rút tờ báo cáo kết quả ra xem, ánh mắt nhanh chóng lướt xuống phần kết luận ở cuối: gãy lún đốt sống ngực T11.
Bà ngoại nằm trên giường, giọng khẽ run, ngập ngừng nói:
“Nghê Nghê à… bà nghĩ thôi không mổ nữa đâu… tốn kém lắm cháu ạ…”

Thím Chu ngồi bên cạnh, giọng đầy lo lắng:
“Chị à, không mổ thì phải nằm liệt ở đây đấy. Nhà chẳng có ai trông, Trình Nghê thì còn phải đi làm, mẹ con bé gọi mãi chẳng được. Chị cứ nằm thế này hai ba tháng trời, ăn uống vệ sinh gì cũng trên giường, không có người chăm thì làm sao mà chịu nổi?”

Trình Nghê khẽ gật đầu đồng tình:
“Thím Chu nói đúng đó bà à. Nhưng mà phim này, cháu muốn gửi cho bác sĩ ở Bệnh viện số Ba Du Thành xem lại. Đợi bác sĩ họ đánh giá xong rồi mình quyết. Nếu bác sĩ nói nên mổ… thì mình phải nghe theo, được không bà?”

Hoài thành nhỏ quá, điều kiện y tế còn hạn chế. Để yên tâm, cô không thể qua loa.

Thím Chu như sực nhớ ra điều gì, vỗ trán rồi nói ngay:
“À đúng rồi! Năm kia ông nhà thím cũng bị gãy chân, lên Du Thành mổ ở Bệnh viện số Ba đấy. Bác sĩ làm rất có tâm, mà dễ nói chuyện nữa. Số điện thoại ông ấy vẫn còn lưu, để thím về hỏi ông một tiếng nhờ liên lạc giúp, xem bác sĩ đó có thể xem phim giúp không.”

Trình Nghê khẽ cười, nhẹ giọng: “Vậy thì làm phiền thím quá…”

Thím Chu xua tay: “Thôi mà, có gì đâu mà phiền. Để thím nhắn ông ấy gọi thử xem bác sĩ giờ có bận không.”

Khi Trình Nghê quay lại phòng khách, cô cầm điện thoại gọi cho mẹ, vẫn là một chuỗi dài không người bắt máy. Cuối cùng cô đành gửi tin nhắn cho Trình Thục Mi, nhắn rằng có chuyện gấp, mong bà thấy thì gọi lại ngay.

Chưa đầy mười phút sau, thím Chu quay lại, đi cùng là chú Chu.
Trình Nghê lịch sự chào:
“Cháu chào chú ạ.”

Chú Chu đưa điện thoại cho cô, nói:
“Chú gọi rồi, bác sĩ đó đang rảnh. Cháu gửi phim sang cho bác sĩ xem trước đi.”

Trình Nghê cầm lấy điện thoại, thấy màn hình đang mở sẵn cuộc trò chuyện với vị bác sĩ. Ảnh đại diện là một bức ảnh núi tuyết tĩnh lặng, tên hiển thị đơn giản: Bác sĩ khoa Chấn thương chỉnh hình – Bệnh viện số Ba, không ghi họ tên.

Cô mở tờ phiếu chẩn đoán, chụp lại mã QR dẫn tới phim CT, gửi kèm theo một đoạn tin nhắn ngắn giải thích tình hình của bà ngoại.

Khoảng năm phút sau, cuộc gọi từ bác sĩ gọi đến. Trình Nghê nhấn nút nghe, giọng nhỏ nhẹ:
“Chào bác sĩ ạ.”

“Chào cô.”

Giọng người đàn ông bên kia điện thoại trầm ổn, rõ ràng và rất đỗi điềm tĩnh, khiến người nghe tự nhiên cảm thấy tin tưởng.

“Tôi đã xem qua phim CT. Với tình trạng này, tốt nhất vẫn nên phẫu thuật. Nhưng cụ thể thì vẫn cần đo thêm mật độ xương. Bà cô đã đo mật độ xương bao giờ chưa?”

Trình Nghê nhẹ giọng đáp:
“Dạ chưa ạ.”

Người đàn ông ngừng một nhịp, sau đó hỏi thêm:
“Bà cô có bị tê chân không?”

Trình Nghê nghiêng người lại gần giường, thì thầm:
“Để tôi hỏi bà một chút…”

Trình Nghê khẽ nghiêng người, hơi rời điện thoại ra rồi hỏi nhỏ bà ngoại. Bà khẽ lắc đầu, giọng yếu ớt: “Không, không bị tê.”

Cô lập tức quay lại điện thoại, báo lại tình hình. Người đàn ông bên kia nói:
“Vậy thế này nhé, cô đặt lịch khám với Trưởng khoa Chấn thương chỉnh hình của Bệnh viện số Ba – bác sĩ Lưu Siêu Thành. Hôm nào đi thì báo tôi một tiếng, tôi sẽ gọi trước cho bác sĩ Lưu.”

Trình Nghê:
“Vâng, cảm ơn bác sĩ. À…tôi có thể kết bạn Wechat với bác sĩ được không ạ?”

Người đàn ông khẽ “Ừ” một tiếng:
“Cứ dùng số này nhé.”

Cúp máy, Trình Nghê lập tức dùng điện thoại của mình gửi yêu cầu kết bạn qua Wechat cho bác sĩ, sau đó lên tìm trang chính thức của Bệnh viện số Ba, đặt lịch khám cho bà với bác sĩ Lưu. Nhưng lịch hẹn hai ngày tới đã kín, cô chỉ đặt được lịch sáng thứ hai lúc chín giờ.

Khi cô làm xong tất cả, bác sĩ kia cũng đã đồng ý kết bạn.

Trình Nghê nhắn tin:
“Chào bác sĩ, tôi đặt được lịch khám cho bà vào lúc 9 giờ sáng thứ Hai, vì hai ngày tới đều đã hết chỗ.”

Anh trả lời rất nhanh:
“Được rồi. Bà cô tên gì? Tôi sẽ báo trước với bác sĩ Lưu, sáng thứ Hai cô đến tìm bác ấy là được.”

Trình Nghê:
“Bà tôi tên là Lý Tú Mai.”

Gõ xong dòng tin nhắn, cô mới chợt nhớ ra: mình vẫn chưa biết bác sĩ ấy họ gì.

Cô nhắn thêm một câu:
“À, xin lỗi bác sĩ, tôi vẫn chưa biết họ của bác sĩ.”

Bên kia trả lời:
“Tôi họ Triệu.”

Trình Nghê:
“Cảm ơn bác sĩ Triệu, tôi sẽ đưa bà đi khám xong rồi báo lại cho bác sĩ. Giờ tôi không làm phiền nữa ạ.”

Anh chỉ nhắn lại một chữ: “Được.”

Cô cất điện thoại, xoay sang nói với hai người hàng xóm:
“Thím Chu, chú Chu, hôm nay cảm ơn hai người rất nhiều. Đợi bà cháu khám xong ở bệnh viện, cháu sẽ mời hai người một bữa đàng hoàng.”

Thím Chu cười hiền:
“Ôi trời, khách sáo thế làm gì. Hàng xóm láng giềng bao năm, bà cháu ngày trước cũng đâu có ít lần giúp đỡ nhà thím. Bà con xa không bằng láng giềng gần, giúp được gì là thím giúp thôi. Thôi, chúng tôi về đây, cháu lo cho bà nhé.”

Trình Nghê tiễn hai người ra cửa, đóng cửa lại rồi quay vào phòng ngủ. Cô đỡ bà dậy, lấy một ít nước. Bà đau quá không thể ngồi dậy, cô bèn lấy ống hút, nhẹ nhàng đỡ để bà nằm mà uống. Mới uống được hai ngụm, bà đã đưa tay ra hiệu thôi.

Bà ngoại nhẹ giọng hỏi:
“Cháu gọi cho mẹ chưa?”

Trình Nghê ngồi bên giường, giọng bình thản: “Cháu có gọi, nhưng mẹ không bắt máy.”

Bà thở dài, nét mặt đầy lo âu:
“Mẹ cháu ấy à… gần năm mươi tuổi rồi mà chẳng có chút dáng dấp người làm mẹ. Thật khổ cho cháu quá.”

Trình Nghê lại không mấy để tâm. Mẹ cô, Trình Thục Mi, là kiểu người sống theo bản năng. Khi còn trẻ, chưa kịp kết hôn với người đàn ông kia thì đã mang thai cô. Trước ngày cưới vài hôm, bố cô gặp tai nạn rồi qua đời. Sau khi sinh cô, Trình Thục Mi gửi con gái lại cho mẹ ruột chăm sóc, rồi nói mình phải ra ngoài làm việc kiếm tiền.

Khi còn nhỏ, mỗi năm bà ấy về một hai lần, nhưng lần nào cũng mang về một người đàn ông khác nhau. Đến khi Trình Nghê thi đậu vào một trường nghề chuyên ngành tiếp viên hàng không, bà ấy lại càng yên tâm, ba bốn năm mới về nhà một lần.

Thời gian cô sống cùng mẹ lâu nhất là vào năm lớp 11. Khi đó, Trình Thục Mi cặp kè được với một người đàn ông có tiền. Nhờ vậy mà Trình Nghê cũng được hưởng ké, được chuyển vào học một trường cấp ba ở Du Thành, còn được thuê hẳn một căn hộ ba phòng rộng rãi.

Một năm đó, họ ở chung một mái nhà, cô cũng lần đầu tiên biết đến cảm giác được mẹ chăm sóc là như thế nào.

Nghĩ kỹ lại, lần cuối cùng cô gặp mẹ… đã là chuyện của hai năm trước.

Tối hôm đó, sau khi đút bà ăn xong, Trình Nghê lấy quần áo đi tắm. Tắm xong, cô nằm xuống bên cạnh bà. Bà đau đến mức cả đêm không ngủ nổi, cứ r*n r* từng chập, khiến Trình Nghê cũng không thể nào chợp mắt.

Mãi đến gần sáng, bà mới yên giấc được một chút.

Trình Nghê không ngủ nổi, cầm lấy điện thoại, thấy Tằng Trinh nhắn hỏi tình hình của bà.

Cô trả lời ngắn gọn vài dòng, nói rõ mọi việc. Khi thoát khỏi khung chat với Tằng Trinh, cô nhìn thấy khung trò chuyện với bác sĩ Triệu, mới chợt nhớ chưa đặt ghi chú tên.

Cô nhấn vào ảnh đại diện, đổi tên thành “Bác sĩ Triệu – BV số Ba”, rồi thuận tay lướt thử trang cá nhân.

Không một dòng trạng thái nào.

Trình Nghê đoán, đây có lẽ chỉ là tài khoản bác sĩ dùng để tiện liên lạc với bệnh nhân mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment