Hôm nay Trình Nghê bay tuyến ngắn, mới bốn giờ sáng đã bị chuông báo thức kéo dậy. Trong lúc giằng co giữa việc dậy hay không dậy, cô lại lần nữa nảy ra ý định nghỉ việc. Nằm lỳ trên giường thêm mười phút, cuối cùng cô mới lết mình dậy, kéo rèm cửa sổ phòng ngủ ra, bên ngoài trời vẫn còn tối đen.
Thật sự là: Dậy còn sớm hơn gà, ngủ còn muộn hơn chó.
Rửa mặt bằng nước lạnh xong, đầu óc cô mới tỉnh táo đôi chút. Sau khi đánh răng rửa mặt, đứng trước gương trang điểm, cô mơ hồ cảm thấy như mình quên điều gì đó, nhưng nhất thời không nghĩ ra nổi.
Thay xong đồng phục và ra khỏi nhà, đang đứng bên đường bắt xe ra sân bay thì điện thoại bật lên một thông báo nhắc nhở. Nhìn phần ghi chú từ lần trước, cô mới chợt nhớ ra hôm nay là sinh nhật của Triệu Nghiễn Châu. Suýt chút nữa thì quên mất.
Đến sân bay, thời tiết trông có vẻ không ổn, mây mù vần vũ như thể sắp mưa to. Cô lo máy bay sẽ bị hoãn, nếu vậy thì tối nay cô sẽ không thể quay về Du thành được. May thay, chuyến bay vẫn cất cánh đúng giờ.
Chỉ là hôm nay Trình Nghê không mấy suôn sẻ. Lúc thu dọn khay thức ăn, gặp đúng lúc máy bay rung lắc vì khí lưu, nửa cốc cà phê còn lại bị đổ mấy giọt lên người hành khách.
Dù Trình Nghê đã cúi người xin lỗi, nhưng vị khách kia vẫn không chịu bỏ qua, yêu cầu cô bồi thường phí giặt đồ. Gặp chuyện thế này cô không lạ gì, trước đây từng có lần trong lúc hạ cánh, khách ấn chuông đòi chăn, chỉ chậm một phút đã lập tức bị khiếu nại.
Trình Nghê vẫn giữ thái độ chân thành, liên tục xin lỗi. Tiếp viên hàng không tuy mặc đồng phục trông hào nhoáng, nhưng kỳ thực chẳng khác gì nhân viên phục vụ trong nhà hàng.
Có mấy hành khách ngồi cạnh lên tiếng khuyên can:
“Cô ấy cũng đâu có cố ý, anh là đàn ông con trai rồi, đừng chấp nhặt quá.”
Người đàn ông kia tuy mặt mày vẫn còn bực tức, nhưng cuối cùng cũng không làm to chuyện nữa.
Về lại khoang bếp, đồng nghiệp Tiểu Trần hỏi:
“Không sao chứ?”
Trình Nghê mặt mày bình thản:
“Không sao.”
Tiểu Trần lẩm bẩm:
“Nghề tiếp viên này đúng là không dành cho người thường mà.”
Hạ cánh xuống Tô thành, Trình Nghê cùng đồng nghiệp đi ăn. Trên đường đi cô tranh thủ nhắn tin cho Tiểu Chu, hỏi dò xem tối nay Triệu Nghiễn Châu có trực không.
Tiểu Chu nói: “Bác sĩ Triệu tối nay không trực, là bác sĩ Vu trực đêm đó. Sao tự dưng chị lại hỏi lịch trực của bác sĩ Triệu vậy ạ?”
Trình Nghê tiện miệng bịa một lý do, bảo rằng Triệu Nghiễn Châu là bác sĩ điều trị chính của Tằng Trinh, Tằng Trinh có việc cần tìm anh. Tiểu Chu cũng không nghi ngờ gì, lại trò chuyện với Trình Nghê thêm một lúc nữa.
Từ thành phố khác bay về Du thành, lúc hạ cánh đã gần tám giờ. Trình Nghê bắt taxi về nhà, thay đồ xong lại ra ngoài, đến tiệm bánh lấy chiếc bánh sinh nhật đã đặt trước, rồi thẳng đường đến nhà Triệu Nghiễn Châu.
Hôm nay Triệu Nghiễn Châu ở bệnh viện bận suốt cả ngày. Sáng mổ hai ca thay khớp gối. Vừa chuẩn bị giao ca thì bên cấp cứu tiếp nhận một ca ngã từ độ cao lớn, gãy xương nhiều vị trí, trong đó gãy xương chậu là nghiêm trọng nhất. Trưởng khoa Cao nhanh chóng lên phương án phẫu thuật, bảo Triệu Nghiễn Châu làm trợ thủ cùng lên bàn mổ.
Ca phẫu thuật này kéo dài rất lâu, đến khi xong thì đã gần mười một giờ đêm.
Anh về đến nhà, vừa ra khỏi thang máy thì thấy có người ngồi thụp trước cửa. Bước chân hơi khựng lại, rồi anh thấy Trình Nghê ngẩng đầu lên, giơ tay chào:
“Hi, bác sĩ Triệu. Cuối cùng cũng đợi được anh rồi.”
Triệu Nghiễn Châu bước lại gần:
“Sao đột nhiên lại đến?”
Trình Nghê đưa tay ra, mắt nhìn anh chằm chằm:
“Chân tôi tê cứng rồi, anh kéo tôi dậy với.”
Triệu Nghiễn Châu đã thấy hộp bánh đặt cạnh chân cô. Anh đưa tay nắm lấy cánh tay cô kéo dậy, nhưng Trình Nghê mất thăng bằng, cả người đổ vào lòng anh. Tay cô nhẹ nhàng đặt lên vai anh, hơi thở ấm áp lướt qua cằm anh, rồi cô vội vã lùi lại:
“Tôi không cố tình chiếm tiện nghi anh đâu nhé.”
Triệu Nghiễn Châu cúi đầu nhìn cô:
“Làm sao cô biết?”
“Tôi có nội tuyến mà.” Trình Nghê làm ra vẻ thần bí, rồi hỏi lại, “Không phải anh không phải trực đêm sao?”
Triệu Nghiễn Châu giải thích:
“Bên cấp cứu có ca mổ gấp.”
Trình Nghê hơi cụp mắt, giọng hơi ủ rũ:
“Ban đầu định mừng sinh nhật anh, ai ngờ anh về muộn vậy… Giờ qua nửa đêm rồi, bánh này còn ăn được không?”
Triệu Nghiễn Châu đáp:
“Ăn chứ, đúng lúc tôi còn chưa ăn tối.”
“Thảm vậy sao.” Trình Nghê hỏi, “Trong tủ lạnh nhà anh có gì không, tôi nấu cho anh bát mì nhé?”
Anh mở cửa, hai người cùng vào. Cả ngày nay Triệu Nghiễn Châu ăn không được bao nhiêu, lại trải qua ba ca phẫu thuật liền, tiêu hao thể lực và tinh thần quá lớn, giờ thực sự rất đói.
Trình Nghê mở tủ lạnh ra xem, phần nguyên liệu trong tủ anh cũng kha khá, ít nhất không giống tủ lạnh nhà cô, ngoài mặt nạ ra thì chỉ có sữa chua.
Trên bàn bếp, gia vị đầy đủ, nhìn là biết người này thường xuyên nấu ăn.
Trình Nghê nói:
“Anh đi tắm đi, để tôi nấu mì.”
Triệu Nghiễn Châu tắm xong bước ra thì thấy cô đã nấu xong mì rồi. Nhìn qua khá bắt mắt, còn có một quả trứng ốp la, dù mép trứng hơi cháy một chút. Anh kéo ghế ngồi xuống, cầm đũa bắt đầu ăn mì.
Trình Nghê ngồi đối diện bên bàn, chống cằm ngắm người đàn ông trước mặt.
Hình như anh thật sự rất đói, ăn có phần vội vàng. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh như vậy, không giữ hình tượng gì cả, bèn hỏi:
“Tôi nấu ngon đến mức đó sao?”
Triệu Nghiễn Châu lắc đầu, cười nói:
“Hôm nay tôi chỉ mới ăn đúng một bữa.”
Trình Nghê hừ nhẹ:
“Anh đúng là chẳng hiểu phong tình gì cả. Giờ lẽ ra phải khách sáo khen tôi nấu ngon mới đúng chứ.”
Ăn xong mì, họ cùng nhau cắt bánh sinh nhật. Tuy thời gian sinh nhật đã qua, chiếc bánh cũng chẳng còn ý nghĩa mừng sinh nhật gì nữa, giờ chỉ như món tráng miệng sau bữa tối. Ăn xong, đã hơn một giờ sáng, Trình Nghê nói cô phải về.
Triệu Nghiễn Châu hơi khựng lại, ánh mắt thoáng qua chút bất ngờ. Trình Nghê bắt được biểu cảm ấy, trêu chọc: “Ngày mai tôi còn phải bay, ở lại đây chắc tôi chẳng ngủ được đâu.”
Thật ra anh cũng không nghĩ theo hướng đó, nhưng không nói gì thêm, vào phòng lấy áo khoác và chìa khóa xe đưa cô về.
Đêm khuya hơn một giờ sáng, phần lớn thành phố đã chìm vào giấc ngủ, đường phố vắng vẻ, xe cộ thưa thớt. Đoạn đường vốn mất hơn 40 phút, nay chỉ mất hơn 30 phút là đến khu chung cư nơi Trình Nghê sống.
Chung cư cô ở an ninh cũng không quá nghiêm ngặt, Triệu Nghiễn Châu đưa cô lên tận cửa nhà. Đang định quay người rời đi thì Trình Nghê giữ lấy tay anh:
“Vì muốn mừng sinh nhật anh, tôi đã ngồi chờ cả buổi tối trước cửa nhà anh, bác sĩ Triệu, không định thể hiện chút gì sao, cứ thế mà đi à?”
Ánh mắt Triệu Nghiễn Châu điềm tĩnh nhìn cô. Trong lúc hai người nhìn nhau, không khí dường như chậm lại, một cảm giác mơ hồ đang dần lan tỏa. Đúng lúc đèn cảm ứng sắp tắt, Trình Nghê bất ngờ rướn người định hôn anh. Nhưng khi sắp chạm đến, anh lại khẽ lùi ra sau, ánh mắt chăm chú quan sát cô.
Thực ra ban đầu anh chỉ muốn xem cô đang định giở trò gì, nhưng tối nay, thấy cô thật sự ngồi chờ anh trước cửa nhà, anh nghĩ… có lẽ cô là nghiêm túc, không phải nhất thời nổi hứng.
Trên mặt cô thoáng hiện vẻ thẹn thùng pha chút bực bội, trừng mắt liếc anh một cái. Dáng vẻ hờn dỗi, ngượng ngùng kia khiến lòng anh khẽ rung động. Bàn tay anh vòng qua eo cô, rồi cúi đầu hôn xuống…
Nụ hôn của anh không giống với cảm giác anh mang lại, nó mang theo một phần mạnh mẽ và bá đạo hiếm thấy. Anh cạy mở hàm răng cô, đầu lưỡi cuốn lấy lưỡi cô dây dưa không dứt. Trình Nghê rất thích sự bá đạo này trên người anh, có gì đó vừa quyến rũ vừa mê hoặc. Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, đáp lại nụ hôn nồng nhiệt ấy.
Hôn đến mơ màng, bất chợt cửa nhà đối diện đột ngột mở ra. Trình Nghê giật nảy mình, vội vùi đầu vào cổ anh, siết chặt lấy anh không dám động đậy.
Người kia vừa đi ngang qua vừa lầm bầm gì đó, sau đó xuống lầu. Chờ đến khi tiếng bước chân dần xa, Trình Nghê vẫn ôm lấy anh, bất chợt bật cười thành tiếng. Cô cười đến run cả người, rồi ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt rạng rỡ, tràn đầy ý cười.
Nhìn cô như vậy, anh lại không kìm được xúc động, đưa tay giữ lấy khuôn mặt cô, cúi đầu hôn xuống lần nữa…