Đắm Chìm Không Dứt - Hoàng Ngư Thính Lôi

Chương 45

Sau này khi nhớ lại ngày hôm đó, Trình Nghê cảm thấy cả hai đều có chút điên cuồng. Cô thì điên là chuyện đương nhiên, nhưng việc Triệu Nghiễn Châu cũng buông thả đến mức hoàn toàn đắm chìm trong d*c v*ng lại khiến cô có phần ngạc nhiên.

Tối hôm ấy, Trình Nghê không về nhà, vẫn ở lại chỗ của Triệu Nghiễn Châu.

Tầm ba giờ chiều, sau khi tắm rửa và thay quần áo xong, hai người chuẩn bị ra ngoài một chuyến, định đến siêu thị gần đó mua ít nguyên liệu về nấu bữa tối.

Khoảng cách cũng không xa, chỉ hơn 800 mét, đi bộ là tới. Nhưng do vận động quá sức ban nãy, chân Trình Nghê bây giờ cứ mềm nhũn, thật sự chẳng muốn đi chút nào, nên cứ mè nheo đòi Triệu Nghiễn Châu lái xe.

Nhưng muốn đi xe thì phải xuống hầm lấy, đến siêu thị lại phải kiếm chỗ đỗ, xét cho cùng thì còn rắc rối hơn đi bộ.

Triệu Nghiễn Châu nói:
“Hay là em ở nhà chờ, để anh đi mua.”

Trình Nghê khoác tay anh, nửa đùa nửa thật:
“Sao thế, bác sĩ Triệu định giam em trong lầu son à, không cho em ra ngoài?”

Triệu Nghiễn Châu cúi mắt nhìn cô, hỏi lại:
“Em là nàng Triệu A Giao sao?”

Trình Nghê bật cười, lại hỏi vặn:
“Chẳng lẽ hôm nay em còn chưa đủ ‘giao’? Bác sĩ Triệu thích kiểu ‘giao’ nào, nói em nghe thử xem?”

Triệu Nghiễn Châu cười khẽ, không đáp lại, cuối cùng vẫn cầm chìa khóa xe ra ngoài.

Siêu thị gần nhà anh không lớn, nhưng đồ dùng thiết yếu thì cơ bản đều có. Trình Nghê nói muốn ăn lẩu, thế là Triệu Nghiễn Châu chọn mua ít rau, chả viên và một ít thịt. Sau khi đi qua khu thực phẩm, anh còn tiện tay lấy thêm ít khoai tây chiên, sữa chua và vài món ăn vặt.

Tính tiền xong, hai người lái xe về nhà.

Triệu Nghiễn Châu cất đồ vào tủ lạnh, còn Trình Nghê thì ra ban công nghe một cuộc gọi video. là bà ngoại cô gọi tới, nói rằng muốn nhìn thấy cô một chút.

Cô đứng ở ban công trò chuyện với bà vài câu, sau khi tắt máy cũng không vào trong ngay mà cứ thế chống tay lên lan can, ngẩn người nhìn về phía xa, lặng lẽ ngắm hoàng hôn.

Những đám mây bên trên mái nhà phía xa, được ánh chiều tà nhuộm thành một dải màu rực rỡ: hồng phớt, tím nhạt, xanh lam thẫm, hòa quyện lại thành một bức tranh rực sắc chiều.

Triệu Nghiễn Châu dọn dẹp xong, bước ra tìm cô, thấy cô đang dựa người vào lan can, nét mặt hiện lên một chút trống trải. Cái vẻ trống trải ấy, khi xuất hiện trên gương mặt cô, lại khiến gương mặt ấy trở nên như mang theo bao câu chuyện, vừa dịu dàng, vừa khiến người ta không khỏi muốn đến gần, muốn tìm hiểu cho bằng được.

Anh không lên tiếng, chỉ dựa vào khung cửa, lặng lẽ nhìn cô.

Mãi đến khi cô quay đầu lại, nhìn thấy anh rồi vươn tay về phía anh, Triệu Nghiễn Châu mới bước đến gần, cúi xuống hỏi nhỏ:

“Ai gọi cho em vậy?”

Trình Nghê ngẩng mặt lên:
“Bà ngoại em. Bà nói muốn nhìn thấy em một chút.”

Triệu Nghiễn Châu hỏi tiếp:
“Bà không ở Du thành à?”

Không hiểu sao, khi nghe anh gọi một cách tự nhiên là “bà ngoại”, Trình Nghê lại cảm thấy có chút là lạ. Cô hơi khựng lại rồi mới đáp:

“Không, bà ở Hoài thành, em là người Hoài thành mà. Trước kia từng nghĩ sau này có tiền sẽ mua nhà ở Du thành để đón bà lên sống cùng, nhưng mà giá nhà ở đây cao quá, chắc em làm cả đời cũng chẳng đủ tiền mua nổi.”

Triệu Nghiễn Châu lại hỏi:
“Còn mẹ em thì sao, cũng ở Hoài thành à?”

Trình Nghê khẽ nhíu mày:
“Bà ấy lại chạy đi Thanh thành tìm cái cậu bồ trẻ của bà rồi.”

Triệu Nghiễn Châu nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc, nhắc lại:
“Bồ trẻ?”

Trình Nghê khẽ cười, nhàn nhạt nói:
“Anh không nghe nhầm đâu, là bồ trẻ đấy. Mẹ em đang quen một người đàn ông nhỏ hơn bà hai mươi tuổi.”

Nói rồi, cô nhìn anh đầy nghiêm túc, cười khẽ:
“Bác sĩ Triệu này, nếu anh làm bồ nhí, chắc giá sẽ cao lắm đấy nhỉ? Dù gì thì anh vừa giỏi xã giao, lại đảm việc bếp núc.”

Triệu Nghiễn Châu thản nhiên đáp:
“Cái đó thì anh cũng không rõ. Đợi đến lúc nào anh không trụ nổi ở bệnh viện nữa, có khi sẽ nghiêm túc cân nhắc lời đề nghị của em.”

Trình Nghê bật cười, nghiêng người lại gần anh, nói nhỏ:
“Em đói rồi, mình đi nấu cơm đi. Em sẽ phụ bếp cho anh.”

Thực ra gọi lẩu ngoài về ăn còn tiện hơn, chẳng cần mất công rửa từng loại nguyên liệu. Nhưng Trình Nghê vẫn thích cùng Triệu Nghiễn Châu vào bếp chuẩn bị, bởi cái cảm giác cùng nhau tất bật rửa rau, xếp đồ ấy, lại mang đến cho cô một chút ấm áp rất đời thường.

Ăn xong lẩu, dọn dẹp bàn ghế xong xuôi, hai người ngồi xem tivi trên sofa. Trình Nghê bóc một gói khoai tây chiên ra ăn, thì nghe Triệu Nghiễn Châu nói ngày mai muốn dẫn cô đi một nơi.

Trình Nghê quay sang hỏi:
“Đi đâu vậy ạ?”

Cánh tay anh đặt lên lưng ghế sofa phía sau cô:
“Lễ kỷ niệm thành lập trường đại học Du, đi cùng anh nhé?”

Trình Nghê ngồi quỳ trên sofa, nét mặt thoáng chút nghiêm túc, ra vẻ khó xử:
“Thế thì… chắc em không đi đâu.”

Anh khựng lại, quay sang nhìn cô:
“Sao lại không đi?”

“Đều là mấy người học giỏi, em mà đến thì áp lực lắm.” Cô nghiêm túc nói, “Nếu bạn anh hỏi em học trường nào, em lại chẳng có bằng cấp gì nổi bật, thứ duy nhất có thể đem ra khoe chắc chỉ còn mỗi khuôn mặt này thôi.”

Cô nghiêng đầu, làm bộ trịnh trọng:
“Lúc đó bạn anh thể nào cũng nghĩ: ‘Ồ, thì ra Triệu Nghiễn Châu cũng chỉ đến vậy. Bề ngoài tưởng nho nhã lạnh lùng, hóa ra cũng là một người đàn ông nông cạn chỉ biết nhìn mặt chọn bạn gái.’”

Triệu Nghiễn Châu bật cười khẽ:
“Anh vốn dĩ cũng chỉ là một gã đàn ông nông cạn. Quan tâm người khác nghĩ gì làm gì?”

Lời anh nói có chút bất cần, pha thêm mấy phần bá đạo rất riêng.

“Thật không đấy?” Trình Nghê ngồi thẳng dậy, đưa tay xoay mặt anh lại quan sát kỹ:
“Thế để em nhìn kỹ xem, nhỡ mai kia có cô nào xinh hơn em xuất hiện, anh lại vội vã chạy theo thì sao.”

Cô ghé sát lại, mặt gần như áp vào mặt anh. Triệu Nghiễn Châu vòng tay ra sau cổ cô, đè nhẹ đầu cô xuống, hôn cô một cái.

Cả hai ngồi trên sofa hôn nhau một lúc, khó mà dứt ra được, nhưng cũng không tiến xa hơn, dù sao hôm nay cũng đã “vận động” nhiều lần rồi, thêm lần nữa e là cô chịu không nổi.

Sáng hôm sau, trước khi lên đường đến đại học Du, Trình Nghê bảo Triệu Nghiễn Châu chở cô về nhà trước để thay đồ. Ở nhà anh thì còn có thể mặc tạm đồ của anh, nhưng đi cùng anh về thăm trường cũ thì nhất định phải chỉnh tề hơn chút.

Lúc cô thay đồ trong phòng ngủ, Triệu Nghiễn Châu ngồi đợi ngoài phòng khách.

Cô thay xong bước ra, thấy anh đang đứng ở ban công, Trình Nghê liền đi tới, hỏi:

“Thế nào? Ổn không?”

Cô mặc một chiếc sơ mi trắng cổ búp bê ôm dáng, kết hợp cùng quần jean xanh nhạt. Vóc người vốn cao ráo lại càng thêm thanh thoát, mang theo khí chất tươi sáng, nhẹ nhàng. Anh nhìn cô gật đầu:

“Đẹp lắm.”

Trình Nghê bật cười, hỏi:
“Giờ đi luôn chứ?”

“Chưa cần vội.” Triệu Nghiễn Châu nói tiếp,
“Tuần sau được nghỉ, đi dạo chợ hoa chim với anh nhé.”

Cô khó hiểu quay sang nhìn anh:
“Chỗ đó thì có gì vui mà đi dạo chứ? Toàn mấy ông cụ nghỉ hưu tới đó chơi thôi mà. Không ngờ nha, bác sĩ Triệu cũng có sở thích này à?”

Triệu Nghiễn Châu đáp:
“Đi mua hai chậu hoa cảnh.”

Trình Nghê lúc này mới hiểu ra ý anh, thì ra anh vẫn còn nhớ chuyện cô đã vứt hai chậu cây trước đó. Cô cong khóe môi cười cười:
“Vậy thì em nói trước luôn nhé, mua về rồi thì anh phải chịu khó tới tưới nước đều đặn đấy, em không rảnh làm mấy việc tỉ mẩn như vậy đâu.”

Triệu Nghiễn Châu gật đầu, lại hỏi:
“Sao em lại vứt đi?”

“Không phải em đã nói rồi sao, mắt không thấy thì lòng không phiền.” Trình Nghê ngừng một chút rồi nói tiếp:
“Thật ra em còn nghĩ, cái bút máy em tặng anh, chắc anh cũng vứt đi rồi chứ, không ngờ anh lại giữ lại.”

Triệu Nghiễn Châu bình thản đáp:
“Cũng từng định vứt rồi.”

Trình Nghê ngẩng đầu nhìn anh:
“Vậy sao cuối cùng lại không vứt?”

Triệu Nghiễn Châu quay mặt sang chỗ khác, giọng nhàn nhạt:
“Đắt quá, không nỡ vứt.”

Anh không muốn nhắc đến chuyện Hứa Thanh Hà từng ép anh vứt cây bút đó. Nếu nói ra, anh cũng đoán được Trình Nghê sẽ phản ứng thế nào, chắc chắn cô sẽ nở nụ cười ranh mãnh, tỏ vẻ đắc ý rồi trêu: “Thì ra bác sĩ Triệu cũng thích em đến thế cơ à.”

Hai người cứ nhẩn nha chuẩn bị một lúc lâu, rồi mới lái xe ra khỏi nhà.

Từ chỗ Trình Nghê đến đại học Du cũng chỉ khoảng một tiếng lái xe. Trước cổng trường được trang trí bằng một cổng chào bóng bay màu đỏ, bên trên viết dòng chữ lớn: “Chúc mừng kỷ niệm 120 năm thành lập Đại học Du.” Cổng trường cũng có không ít sinh viên mặc đồng phục, đeo bảng tên, đứng tiếp đón các anh chị cựu sinh viên trở về.

Vừa đỗ xe xong, Triệu Nghiễn Châu đã nhận được cuộc gọi từ Dương Trác, hỏi anh đến chưa, nếu rồi thì cứ đến quán cà phê bên hồ Thanh Nguyên gặp mặt luôn.

Triệu Nghiễn Châu dẫn Trình Nghê tới đó. Vừa bước vào cửa quán, đã thấy Dương Trác ngồi bên cạnh cửa sổ sát đất, đối diện anh là một người đàn ông trông lạ mặt. Hai người đang trò chuyện rất vui vẻ, chính người lạ đó là người đầu tiên phát hiện ra Triệu Nghiễn Châu, còn chủ động vẫy tay chào hai người họ.

Hai người đi tới chỗ ngồi, Dương Trác thấy Trình Nghê thì làm ra vẻ như đang long trọng đón khách quý:
“Tôi đang nghĩ chẳng biết bao giờ mới được gặp em, cuối cùng Nghiễn Châu cũng chịu dẫn em tới rồi.”

Trình Nghê mỉm cười đáp:
“Lần trước sự việc đến quá đột ngột, mãi không có dịp cảm ơn anh một tiếng. Hôm nay gặp rồi, vẫn phải nói lời cảm ơn. Cảm ơn anh hôm đó đã đưa bạn tôi về nhà.”

Hôm Trình Thục Mi gặp chuyện, Trình Nghê cùng Triệu Nghiễn Châu vội vã đến Thanh thành. Lúc đó Tằng Trinh gọi điện nhờ Kha Tư Văn đến đón, nhưng xe của anh ta lại bị hỏng giữa đường, thế là Dương Trác tiện đường lái xe đưa Tằng Trinh về luôn.

Người đàn ông lạ ngồi bên cạnh bị "bỏ quên" nãy giờ, lúc này mới thong thả lên tiếng:
“Triệu Nghiễn Châu, cô gái xinh đẹp này tên gì vậy? Mau giới thiệu cho bọn anh đi chứ.”

Dương Trác cười nói:
“Khách sáo quá rồi. Với mối quan hệ của em và Nghiễn Châu bây giờ, bạn của em tất nhiên cũng là bạn của anh.”

Triệu Nghiễn Châu kéo Trình Nghê ngồi xuống, bắt đầu giới thiệu hai bên. Người đàn ông kia là bạn cùng phòng thời đại học với Dương Trác, tên là Khang Trúc, một cái tên khá cổ phong, nhưng lại chẳng hợp chút nào với khí chất của anh ta. Ngoại hình và thần thái có phần "tà", hơi ngông nghênh, phóng túng.

Khang Trúc lên tiếng hỏi tiếp:
“Người đẹp làm nghề gì vậy?”

Trình Nghê vừa định trả lời, Dương Trác đã nhanh miệng chen vào, bảo Khang Trúc thử đoán xem. Khang Trúc đoán hết vòng, nào là người mẫu, MC, giảng viên đại học, cuối cùng mới nói:
“Đừng nói là tiếp viên hàng không nha?”

Dương Trác bật cười:
“Cậu đoán đúng thật đấy, tiếp viên của hãng Z.”

Khang Trúc thuận thế hỏi tiếp:
“Vậy lần sau nếu đi chuyến bay của hãng Z, không biết cô Trình có thể cho anh một suất vé giảm giá nội bộ không?”

Trình Nghê mỉm cười:
“Nhìn khí chất của anh Khang thế này, vừa nhìn là biết người thành đạt. Mấy chuyện giảm giá đó chắc không đến lượt anh phải quan tâm đâu.”

Khang Trúc bật cười:
“Cô Trình đúng là không chỉ xinh đẹp, mà lời nói cũng dễ nghe quá chừng.” Rồi lại quay sang trêu,
“Cô thú vị thế này, ở bên người như Triệu Nghiễn Châu chắc cũng hơi nhàm chứ? Dù gì nhìn cậu ấy cũng khá trầm tính.”

Trình Nghê chống cằm, nghiêng đầu liếc sang người bên cạnh như đang đánh giá thật kỹ, sau đó mới gật đầu:
“Cũng đúng, nhưng vì gương mặt này nên tạm tha thứ cho sự nhàm chán ấy vậy.”

Khang Trúc phá lên cười:
“Nghiễn Châu à, bạn gái cậu thú vị thật đấy.”

Bốn người ngồi trò chuyện một lúc, rồi Khang Trúc có việc nên rời đi trước. Anh ta vừa đi không bao lâu, lại có một người khác bước vào quán cà phê.

Vừa nãy Hứa Thanh Hà tình cờ gặp Khang Trúc trên đường, liền hỏi anh ta có gặp Dương Trác không. Khang Trúc nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu pha chút kỳ lạ, đáp: “Ở quán cà phê đó.”

Cô vốn cũng định ghé vào uống tạm ly cà phê, không ngờ lại thấy Triệu Nghiễn Châu đang ngồi cùng Trình Nghê. Đến lúc đó, cô mới hiểu ra ý nghĩa đằng sau biểu cảm kỳ lạ của Khang Trúc. Hồi còn học chung, anh chàng này vốn đã là kiểu người thích hóng chuyện, chẳng ngại chuyện rắc rối, giờ ra trường bao năm rồi mà tính cách vẫn vậy.

Dương Trác và Triệu Nghiễn Châu đã thấy cô, giờ đi vào cũng dở, quay đầu bỏ đi cũng không xong. Nhưng ngẫm lại, đều là người trưởng thành cả rồi, dù có chia tay thì cũng không đến mức trở mặt thành thù. Nghĩ vậy, cô bèn làm như không có chuyện gì, bình thản bước tới chào hỏi.

Triệu Nghiễn Châu hơi gật đầu, hỏi cô:
“Em đến lúc nào vậy?”

“Vừa mới tới thôi.” Hứa Thanh Hà quay sang nhìn Trình Nghê, mỉm cười:
“Cô Trình, lại gặp rồi.”

Trình Nghê cũng mỉm cười đáp lại:
“Chào cô.”

Dương Trác kéo chiếc ghế bên cạnh ra, mời cô ngồi lại một lát.

Hứa Thanh Hà cũng không từ chối, ngồi xuống. Thật ra trong lòng cô có chút tò mò về cách Triệu Nghiễn Châu và Trình Nghê ở bên nhau, không khỏi lặng lẽ quan sát họ đôi ba lần.

Càng nhìn họ, cô ta lại càng nhớ đến lần đầu tiên gặp Trình Nghê ở nhà ăn bệnh viện, khi ấy cô ta hỏi anh về mối quan hệ giữa Trình Nghê và bác sĩ Vu, cộng thêm phản ứng né tránh của anh khi đó. Cô ta vốn không phải không nhận ra điều đó, chỉ là tự lừa mình dối người, cho rằng cả hai vừa mới quay lại, là do anh chưa kịp thích nghi mà thôi. Cho đến khi cây bút máy kia như một mũi dao phơi bày tr*n tr** sự thật trước mắt cô ta.

Lại nghĩ đến vẻ dửng dưng khi nãy của anh lúc chào mình, càng nghĩ cô ta càng cảm thấy vô vị, bèn kiếm cớ đứng dậy rời đi.

Bình Luận (0)
Comment