Đắm Chìm Không Dứt - Hoàng Ngư Thính Lôi

Chương 47

Sáng hôm sau tỉnh dậy, bên giường kia đã không còn ai.

Trình Nghê trở mình, khóe mắt lướt qua chiếc hộp hình chữ nhật đặt trên tủ đầu giường.

Cô khẽ cười trong lòng, ngồi dậy, cầm hộp lên mở lớp bao bì bên ngoài, bên trong là một chai nước hoa của một thương hiệu quen thuộc.

Hương thơm thoang thoảng, mang theo chút ngọt ngào của nho chín. Loại nước hoa này rất hợp với những cô gái tươi tắn, ngọt ngào như trái cây mùa hè.

Trước đây Trình Nghê từng thử loại nước hoa này khi ghé qua một cửa hàng, nhưng cảm thấy nó không quá hợp với mình nên đã không mua. Không ngờ nhiều năm sau lại nhận được món quà ấy.

Cô lấy điện thoại, chụp một tấm ảnh rồi gửi cho anh, hỏi sao tự dưng lại tặng cô quà, chẳng phải dịp gì đặc biệt, lẽ nào sau lưng cô đã làm chuyện gì có lỗi?

Nhưng tin nhắn ấy gửi đi rồi, mãi đến khi Trình Nghê sắp lên máy bay mới nhận được cuộc gọi của anh.

Anh nói: “Không phải có người bảo anh chẳng có gì thú vị sao?”

Anh nói rất nghiêm túc, nhưng lọt vào tai cô lại nghe ra một chút gì đó ấm ức. Trình Nghê bật cười: “Cũng không đến mức nhạt nhẽo như thế đâu.”

Cô lại hỏi sao giờ anh mới gọi lại, chẳng lẽ bận suốt từ sáng sớm?

Triệu Nghiễn Châu đưa tay day nhẹ giữa chân mày, giọng khàn khàn: “Sáng khám phòng xong thì vào luôn phòng phẫu thuật, mổ cả buổi, mới vừa về đến văn phòng.”

Trình Nghê thuận miệng nói: “Bác sĩ Triệu vất vả rồi.”

Anh nhẹ nhàng cười một tiếng.

Bên phía cô phải lên máy bay nên hai người cũng không trò chuyện được lâu. Vừa dứt cuộc gọi, ngoài cửa văn phòng anh vang lên tiếng gõ nhẹ. Triệu Nghiễn Châu quay đầu nhìn ra, thấy một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy đứng đó, cất tiếng hỏi:
“Xin hỏi bác sĩ Vu có ở đây không?”

Triệu Nghiễn Châu còn chưa kịp trả lời, Vu Dương đã bước ra, liếc nhìn anh một cái rồi kéo người kia đi: “Có gì chúng ta ra ngoài nói, đừng làm ảnh hưởng đến bệnh nhân nghỉ ngơi.”

Mặc dù sáng nay Triệu Nghiễn Châu đã mua nước hoa tặng Trình Nghê, nhưng vì hôm nay cô bay chuyến công tác, nên cũng không xịt mùi anh tặng.

Trước đây từng có lần bay chuyến, Trình Nghê chứng kiến một đồng nghiệp vì xịt nước hoa mà bị hành khách phàn nàn mùi quá nồng, dẫn đến bị khiếu nại. Có bài học từ lần đó, hầu hết mọi người trong tổ bay đều tránh dùng nước hoa khi đi làm. Nếu thực sự muốn dùng, thì cũng chỉ chọn loại hương nhẹ, bay mùi nhanh.

Bởi nếu gặp tình huống như vậy, vừa tủi thân lại vừa tức giận, chẳng biết giãi bày cùng ai.

Trình Nghê bay liền bốn ngày, mới được nghỉ hai ngày. Còn lịch nghỉ của bác sĩ Triệu thì chẳng được đều đặn như vậy , phần lớn chỉ được nghỉ một ngày trong tuần, có khi phải làm việc suốt nửa tháng mới có thời gian nghỉ ngơi. Lần trước có thể nghỉ trọn hai ngày như thế, thật ra cũng là trường hợp hiếm hoi.

Ngày cô được nghỉ, anh vẫn phải đi làm. Nhưng nhà Trình Nghê cách bệnh viện anh làm việc khá xa, nên tối hôm trước khi được nghỉ, cô bắt taxi từ sân bay thẳng về chỗ anh.

Cả hai đều bận rộn với công việc, lại thêm đặc thù nghề nghiệp của cô, ngày đêm đảo lộn nên muốn gặp nhau trong lúc đi làm là chuyện khá khó. Thành ra mỗi lần nghỉ ngơi, họ đều cố gắng dành trọn thời gian bên nhau.

Tối nay Triệu Nghiễn Châu trực đêm, Trình Nghê ở một mình trong căn hộ của anh, nhưng với cô thì điều đó đã quá quen thuộc rồi. Lần này đến nhà anh, cô cũng không giấu giếm gì, vì những bất ngờ kiểu đó chỉ nên có một lần, nếu làm lại thì sẽ kém phần thú vị.

Sau khi tắm rửa xong, cô cho quần áo bẩn vào máy giặt, rồi ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, bật tivi xem một lúc.

Trong lúc ấy, Tằng Trinh gọi đến. Hai người chuyện trò gần cả tiếng đồng hồ, đến mức cô khô cả miệng, phải vào bếp rót một ly nước uống, rồi mới quay về phòng nghỉ ngơi.

Triệu Nghiễn Châu phải làm cả ngày hôm đó, mãi đến năm giờ chiều mới tan ca. Buổi chiều, Trình Nghê có ra ngoài một chuyến, ghé siêu thị gần đó mua vài nguyên liệu, định bụng tối nay sẽ nấu một bữa cho anh.

Thời tiết đã dần chuyển lạnh, hai bên đường đầy những chiếc lá khô rơi rụng được quét gọn thành từng đống nhỏ. Chỉ cần bước vài bước, lại bắt gặp một ụ lá nằm lặng lẽ bên đường, gió thu thoảng qua, những chiếc lá cuộn tròn lại, lăn lóc giữa lòng gió.

Cô không mua nhiều, chỉ định làm ba món đơn giản kiểu gia đình, thêm một bát canh sườn hầm bắp nữa.

Xách đồ về, cô thong thả đi bộ về nhà. Sau khi rửa tay xong, cô bắt tay vào nấu nướng. Khi bốn món ăn vừa được dọn lên bàn, thì Triệu Nghiễn Châu cũng vừa vặn mở cửa bước vào.

Cô chạy đến, mặt mày rạng rỡ, đắc ý hỏi:
“Sao rồi, bác sĩ Triệu? Vừa tan ca về đã có người nấu cơm chờ sẵn, cảm động không nào?”

Ánh mắt anh rời khỏi bàn ăn, dừng lại trên gương mặt cô. Trình Nghê đang đeo tạp dề, mái tóc buộc gọn ra sau bằng một dải ruy băng màu xanh lam, mỉm cười rạng rỡ nhìn anh. Cảnh tượng ấy khiến Triệu Nghiễn Châu bỗng chốc thất thần, như thể hai người vừa mới kết hôn không bao lâu, là cặp vợ chồng son ngập tràn hạnh phúc.

Anh không nói gì.

Trình Nghê tỏ vẻ không hài lòng, bước lại gần, hỏi:
“Sao vậy, bác sĩ Triệu?”

Cô vừa tiến lại gần, anh đã ngửi thấy hương nho dịu nhẹ từ người cô. Trình Nghê nhận ra biểu cảm của anh, liền cười hỏi:
“Nước hoa anh tặng em, thơm không?”

Anh khẽ cười, ánh mắt có chút nghi hoặc:
“Sao lại là mùi này?”

Trình Nghê khựng lại một chút:
“Lúc mua, anh không biết nó có mùi gì à?”

Anh đáp:
“Nghe mấy cô y tá trong viện bàn tán về loại này, thấy có vẻ không tệ nên mua cho em.”

“Em còn tưởng là anh tốn công chọn lựa kỹ lắm cơ đấy.” — Cô liếc anh một cái, làm bộ trách móc: “Anh lừa dối tình cảm của em.”

Cô giả vờ giận dỗi định quay đi, nhưng Triệu Nghiễn Châu đã đưa tay kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô đầy cảm xúc, giọng trầm thấp vang bên tai:
“Anh là đàn ông, thật sự không rành mấy thứ này… chỉ nghĩ là phụ nữ sẽ thích, chắc cũng không sai đâu.”

Trình Nghê khe khẽ hừ một tiếng, vòng tay qua cổ anh, đáp lại nụ hôn.

Hai người ôm hôn một lúc, đến khi anh buông cô ra, hơi thở cô vẫn còn gấp gáp. Cô nói:
“Thôi bỏ đi, hiếm khi anh có lòng như vậy, em không chấp nữa. Mau ăn cơm đi, không thì đồ ăn nguội mất.”

Ăn xong bữa tối, Triệu Nghiễn Châu dọn bàn, còn Trình Nghê thì đi tắm.

Tắm xong, cô chui ngay vào giường, tựa vào đầu giường cầm sách đọc. Triệu Nghiễn Châu có hơi ngạc nhiên, nhưng cô bảo mệt rồi nên anh cũng không nghĩ nhiều.

Đến khi anh bước ra khỏi phòng tắm, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lập tức khựng lại, đứng yên tại chỗ, mắt không rời khỏi cô.

Chiếc áo choàng bên ngoài đã được cởi ra, bên trong là một bộ đồ ngủ ren màu đen gợi cảm. Lớp vải mỏng ôm sát lấy cơ thể, làm nổi bật đôi chân dài trắng nõn và cân đối. Ngay lúc này trên giường, cô đang nghiêng người tạo dáng với tư thế vô cùng quyến rũ và gợi cảm, nhưng lại không hề dung tục một chút nào. Cùng với ánh mắt câu hồn đoạt phách khiến tim anh khẽ siết lại.

Anh cũng không vội vã đi qua, chỉ đứng đó dựa vào khung cửa lẳng lặng nhìn cô trong chốc lát. Trình Nghê gan dạ tạo vài tư thế quyến rũ, lúc đầu còn cảm thấy chẳng có gì ngại ngùng. Nhưng khi thấy ánh mắt anh cứ lặng lẽ dừng mãi trên người mình, bình tĩnh đến mức khiến người ta hoảng hốt, mặt cô bất giác nóng bừng, đành kéo chăn lại che đi thân thể.

 

Triệu Nghiễn Chu đi tới, cúi người hôn cô, hôn một lúc, Trình Nghê nói: "Anh chụp giúp em mấy tấm ảnh nha?"

Anh thấp giọng hỏi: “Chụp ảnh làm gì ?”

 

Cô vòng tay ôm lấy vai anh, nũng nịu: “Em vẫn muốn có vài tấm ảnh như thế này, nhưng ngại đến tiệm chụp, chi bằng anh chụp cho em… anh có máy ảnh không?”

 

Triệu Nghiễn Chu v**t v* mặt cô, trầm giọng hỏi: “Em cảm thấy anh bây giờ còn có tâm tư chụp ảnh cho em sao?”

 

Mặc dù anh đang nói lời này nhưng trên gương mặt vẫn lộ vẻ trấn định.

Cô nở nụ cười, giọng nói như rót mật vào tay: “Ơ kìa, chẳng phải bác sĩ Triệu nổi tiếng là trầm ổn, vững như bàn thạch sao? Em còn tưởng anh là người có thể ngồi ngay ngắn bên mỹ nhân mà không động lòng chứ.”

 

Anh không nói thêm gì, vội vã xoay mặt cô qua, hôn lên môi cô cuồng nhiệt mà lưu luyến, đôi bàn tay khớp xương rõ ràng rơi xuống phía sau lưng, chạm đến một mảnh da thịt mượt mà trợn bóng, mới phát hiện bộ áo ngủ của cô còn ẩn chứa càn khôn, sau lưng lộ ra một mảng lớn tuyết trắng, quyến rũ đến nghẹt thở. 

 

Vải áo ngủ của cô vốn mềm mại, xoa bóp một phen như vậy, rất nhanh đã nhăn nhúm. 

Trình Nghê có chút đau lòng, nói thì thầm vào tai anh, bảo anh nhẹ nhàng một chút đừng làm hỏng, dù sao cũng rất đắt.

 

Anh kéo sợi dây lưng nhỏ trên vai cô xuống, những đường cong mềm mại lộ ra khiến anh không thể nào rời mắt.

 

Cảm giác chua xót lan tràn ra, cô cảm thấy đêm nay anh có chút tận tình, một lát sau, cô lại ngồi dậy, hai tay chống lên vai anh.

 

Trong lúc thăng trầm, cô ôm chặt lấy cổ anh, chôn mặt vào cổ anh. Anh nâng cằm cô lên nhìn khuôn mặt cô. Khuôn mặt cô ửng hồng như quả đào chín mọng, đôi mắt có chút mơ hồ, vừa thẹn thùng lại mang theo vài phần oán giận nhìn anh.

 

Anh có thể nghe thấy tiếng r*n r* và thở hổn hển của cô bên tai mình. Dưới tác động kép của thị giác và thính giác, tâm trí anh như bị rung chuyển. Anh giữ chặt gáy cô và hôn môi cô dữ dội, cạy mở hàm răng ngậm lấy đầu lưỡi cô, m*t đến đầu lưỡi cô đến tê dại.

 

Cô cảm thấy hơi choáng váng, mọi vật trong phòng dần trở nên mờ nhòe. Trước mắt cô, chỉ còn khuôn mặt anh phóng đại, đường nét tuấn tú rõ ràng. Cô cảm thấy rất khát, cổ họng khô rát như cháy, khát đến mức chỉ muốn tìm lấy một nguồn nước nào đó để làm dịu cơn nóng bức trong người. Thế là cô đáp lại nụ hôn của anh một cách mãnh liệt, như thể đang tìm nguồn nước trong sa mạc.

Căn phòng dường như cũng bị cuốn vào cơn sóng ấy, mọi thứ chao đảo, tựa như chỉ cần một đụng chạm nữa thôi, tất cả sẽ sụp đổ.

Mãi đến khi từng đợt run rẩy cuối cùng tan đi, một dòng ấm nóng lan trên da thịt cô, những âm thanh mờ ám và quyến luyến cũng lặng dần. Trong phòng chỉ còn tiếng th* d*c khe khẽ, như sót lại dư âm của một đêm cuồng nhiệt.

Cả hai người đều thấm đẫm mồ hôi. Triệu Nghiễn Châu bế cô vào phòng tắm, giúp cô tắm rửa qua. Khi trở ra, ánh mắt Trình Nghê lướt qua chiếc váy nằm bẹp trên thảm, nhàu nhĩ đến mức chẳng khác gì một mảnh vải vụn.

Đau lòng thật sự…chiếc váy đó, cô tốn gần cả ngàn tệ mới mua được.

Cô liền bảo anh đền cho mình. Anh hỏi:
“Bao nhiêu?”

Trình Nghê bĩu môi:
“Gần một ngàn đấy.”

Anh nhướn mày tỏ vẻ nghi ngờ, thấp giọng nói:
“Chút xíu vải như thế mà cũng đáng giá một ngàn?”

“Đồ phụ nữ vốn đắt mà, bác sĩ Triệu không biết sao?” Cô chống nạnh nói tiếp: “Mặc dù đúng là ít vải thật, nhưng hiệu quả thị giác mà nó mang lại, chẳng lẽ không xứng đáng với số tiền đó?”

Anh gật đầu ra chiều đồng tình:
“Vậy thì đúng là đáng giá thật.”

Cô vờ làm nũng:
“Thế em được xin hóa đơn hoàn lại không, sếp?”

Cách cô gọi anh là “sếp” khiến anh thấy thú vị. Anh cúi đầu nhìn cô, bật cười:
“Được, duyệt luôn. Mua thêm vài bộ nữa nhé.”

Trình Nghê đập nhẹ tay anh, liếc anh một cái:
“Mơ đi!”

Sau đó cô hỏi:
“Ngày mai anh được nghỉ không?”

Triệu Nghiễn Châu đáp:
“Ban ngày nghỉ, nhưng buổi tối vẫn phải trực đêm.”

“Thế… mai mình làm gì?”

 

Triệu Nghiễn Châu nói:
“Ngày mai đi chợ hoa chim cảnh nhé.”

Trình Nghê ngẩn ra:
“Anh thực sự muốn đi à?”

Anh đáp:
“Em không muốn sao?”

“Cũng không phải là không muốn…” Cô bật cười, tinh thần cũng phấn chấn lên chút. 

“Chỉ là em có thể tưởng tượng được dáng vẻ của anh lúc về già rồi đấy. Đại khái là tay xách lồng chim, đi chợ hoa chim chọc dế, không thì tụ họp cùng mấy ông cụ trong công viên đánh cờ tướng.”

Anh nghe vậy liền suy nghĩ một lúc, rồi thản nhiên nói, nếu sau này về hưu thật sự sống như vậy, thì cũng chẳng tệ.

Anh hỏi:
“Thế còn em, em đã từng nghĩ đến dáng vẻ mình lúc già chưa?”

Cô trầm ngâm giây lát, rồi tựa đầu lên cánh tay anh, thở ra nhẹ nhàng:
“Em à? Chắc mỗi ngày sẽ ăn diện lộng lẫy, mặc một chiếc sườn xám màu đỏ thật nổi, duyên dáng bước qua đường, rồi sang công viên bên kia nhảy khiêu vũ với mấy ông cụ phong độ.”

Cô nhớ lần đó đi taxi ra sân bay vào một buổi sáng sớm, tầm hơn bảy giờ. Khi ấy, mọi người đều đang bắt đầu ngày mới: người lớn thì vội đi làm, trẻ con thì tung tăng đến trường.

Chiếc taxi chạy qua cầu vượt, bên cạnh là một công viên. Trong công viên có vài ông bà lão đang khiêu vũ. Động tác nhẹ nhàng, váy áo khẽ lay động giữa rặng cây xanh mướt, ánh nắng buổi sớm rọi xuống vừa phải, không chói mắt, gió nhẹ thoảng qua mang theo chút mát lành, tất cả đều dễ chịu một cách vừa vặn.

Khung cảnh đó khiến cô thấy an lòng, bao nhiêu mệt mỏi vì phải dậy sớm đi làm cũng vơi đi không ít. Lúc ấy cô đã nghĩ, nếu mai sau có thể gặp được một người để nương tựa, cùng xây dựng gia đình, rồi đến tuổi xế chiều, đưa cháu đi học xong, hai ông bà ra công viên tán chuyện, đánh thái cực, khiêu vũ… thì cũng là một cuộc sống chẳng tệ.

Cô cười, chẳng chút ngại ngùng mà nói:
“Người ta bảo ba tuổi đã định tính cách cả đời. Em bây giờ mê trai đẹp thế nào, thì già rồi chắc cũng vẫn là một bà lão mê trai đẹp như vậy.”

Anh khựng lại một chút, nhíu mày hỏi:
“Ông lão đẹp trai?”

Rồi khẽ bật cười, không nén nổi.

Bình Luận (0)
Comment