Trình Nghê không gõ cửa, chỉ lặng lẽ bước ra ban công đứng một lúc. Qua một hồi, Trình Thục Mi từ trong phòng đi ra, khẽ hỏi cô buổi tối có muốn ăn mì không.
Trình Nghê nhìn mẹ, trông thấy viền mắt bà hơi đỏ, rõ ràng là vừa khóc, nhưng lại cố tình quay mặt đi, né tránh ánh nhìn của cô.
Cô khẽ nói:
“Bà ngoại thích ăn là được rồi.”
Trình Thục Mi hít hít mũi, nhẹ giọng nói:
“Mẹ ra chợ gần đây mua ít rau tươi, con ở nhà trông bà giúp mẹ nhé.”
Chờ mẹ đi khỏi, Trình Nghê bước vào phòng ngủ của bà ngoại. Bà vẫy tay gọi cô lại gần, nhìn gương mặt cô một hồi rồi mỉm cười:
“Nghe hết những lời bà với mẹ con vừa nói rồi à?”
Trình Nghê khẽ gật đầu:
“Bà ngoại, lúc nãy cháu nói bà nuông chiều mẹ chỉ là đùa thôi.”
Bà ngoại nắm lấy tay cô, nhẹ giọng đáp:
“Mẹ cháu thành ra như vậy, bà cũng có phần trách nhiệm.”
Bà vừa xuất viện, Trình Nghê không muốn bà phải lo lắng quá nhiều chuyện nên liền chuyển chủ đề:
“Bà ngoại nói giấu bao lì xì dưới gối cháu, nhưng cháu vừa tìm cả phòng cũng không thấy. Hay là bao to quá, bà tiếc không nỡ đưa?”
Bà cười khẽ:
“Ban đầu đúng là định giấu dưới gối cháu thật, nhưng nghĩ lại trong nhà còn có người ngoài, không an toàn lắm. Bà cất trong ngăn kéo tủ áo của bà rồi, cháu qua lấy đi. Chìa khóa ngăn kéo ở trong cái hộp nhỏ kia kìa.”
Trình Nghê không nhúc nhích, nhẹ nhàng nói:
“Cháu lớn thế này rồi, còn đòi bao lì xì gì nữa. Phải là cháu biếu bà mới đúng.”
“Bà già thế này rồi, còn cần gì tiền nữa. Cháu tự mình kiếm được tiền thì giữ lấy, con gái mà, cũng nên có chút tiền bên người.” Bà lại hỏi:
“Tối nay cháu về lại Du thành à?”
Trình Nghê gật đầu:
“Ăn xong cơm rồi đi, dù sao mai chiều mới bay, không vội.”
Bà ngoại khẽ thở dài:
“Đợi cháu rảnh rỗi chút, nhớ tranh thủ đến trung tâm đăng ký, bà với con chuyển tên căn nhà này sang cho con.”
Trình Nghê lập tức nghiêm mặt:
“Cháu không cần đâu. Đây là nhà của bà với ông, sao cháu có thể nhận.”
Bà ngoại nhẹ nhàng khuyên nhủ:
“Cái gì mà của bà với của cháu, của bà chẳng phải cuối cùng cũng là của cháu sao? Bà với ông ngoại chỉ có mỗi mình cháu là cháu gái, không để lại căn nhà này cho cháu thì còn để cho ai? Chuyển sang tên cháu rồi, bà cũng yên tâm hơn. Mẹ cháu như vậy… ai mà biết sau này sẽ ra sao. Nếu chịu thay đổi thì còn tốt, còn nếu vẫn cứ như bây giờ… Đợi đến ngày bà trăm tuổi qua đời rồi, căn nhà này rơi vào tay ai cũng không biết, lúc đó dù bà có nhắm mắt, dưới đất cũng chẳng thể yên lòng.”
Trình Nghê nghe đến đây, sống mũi cay xè, mắt nóng lên. Cô dựa đầu lên vai bà, ôm chặt lấy bà ngoại, khẽ nói:
“Bà ngoại sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Bà cười hiền từ, nheo mắt lại:
“Đó là đương nhiên rồi, bà còn định sau này trông con cho cháu nữa kia mà.”
Trình Nghê mím môi cười:
“Vậy sau này cháu sẽẽ sinh hai đứa, bà đều phải giúp cháu chăm hết đó nha.”
Bà ngoại vỗ nhẹ cánh tay cô, cười dịu dàng:
“Được thôi, đến lúc đó, bà sẽ dắt bé con của cháu đi mua kẹo ăn.”
Trình Nghê tưởng tượng ra khung cảnh đó, không khỏi bật cười.
Sau bữa tối, mới hơn sáu giờ, nhưng Trình Nghê đã chuẩn bị quay về Du thành. Cô sợ đi trễ sẽ gặp tắc đường.
Trước khi đi, cô gọi mẹ lại, căn dặn vài câu: “Hôm ở bệnh viện, mẹ cũng nghe lời bác sĩ Ngô nói rồi. Bà ngoại lớn tuổi rồi, bên cạnh nhất định phải có người chăm sóc. Nếu mẹ lại định quay về Thanh thành thì đừng lén lút nữa. Sau này mẹ muốn làm gì, con cũng sẽ không cản. Chỉ cần báo trước với con một tiếng, để con sắp xếp người đến chăm bà.”
Trình Thục Mi đứng bên tủ giày, mặt mày lúng túng, cằn nhằn:
“Mẹ con chẳng lẽ không có con gái mà phải thuê người ngoài trông? Lương chẳng được bao nhiêu, tiêu tiền thì không biết tiết kiệm. Lần này mẹ không đi đâu cả, ở lại Hoài thành với mẹ con rồi, chuyện này con đừng lo nữa. Con nhanh lên đường đi, một già một trẻ cứ thay nhau nói mẹ, sống thế này còn ra sao nữa…”
Trình Nghê thấy mẹ mình như vậy, cũng chẳng muốn nói thêm gì nữa. Những điều nên nói, cô đều đã nói cả rồi. Còn có chịu nghe hay không, là chuyện của bà.
Từng ấy năm, Trình Nghê đã hiểu rõ một đạo lý từ chính mẹ mình, dù là cha mẹ ruột, cũng đừng mong có thể thay đổi được họ.
Cô xuống lầu, ra ngoài khu chung cư bắt xe.
Chiếc xe chầm chậm đưa cô quay lại khu nhà ở Du thành. Khi xe vừa dừng trước cửa, Trình Nghê mở cửa bước xuống, đi qua con đường lát đá cuội. Trước tòa nhà, cô chợt thấy một chiếc xe màu đen đỗ ở đó, bước chân khựng lại trong giây lát.
Cửa xe mở hé, người đàn ông ngồi ở ghế lái nhắm mắt, hình như đã ngủ thiếp đi…
Trình Nghê không dừng lại, vội vã vòng qua đầu xe, thẳng bước vào tòa nhà.
Mở cửa vào nhà, điện thoại cô rung lên nhận được một tin nhắn. Cô mở ra xem, là tin từ Trình Thục Mi, dài hơn hai trăm chữ, dày đặc như trút hết tâm sự. Nội dung là thừa nhận bao năm qua bà thực sự đã không làm tròn bổn phận làm mẹ, đã phụ lòng con gái mình. Cuối tin, bà dặn dò cô yên tâm làm việc, bà sẽ chăm sóc bà ngoại thật tốt.
Trình Nghê ngồi xuống ghế sofa, mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại, lòng rối bời. Những câu chữ kia như kéo theo từng đợt sóng cảm xúc lăn tăn trong lòng cô, khó mà bình ổn.
Tâm trí mơ hồ, cô lại bất giác nghĩ đến người đàn ông dưới lầu, không biết anh đã tới từ lúc nào. Cô thở dài, lắc lắc đầu như muốn hất hết những suy nghĩ hỗn loạn, rồi cầm bộ đồ ngủ đi tắm.
Tắm xong, cô trở về phòng nằm xuống. Thân thể rã rời nhưng đầu óc lại hoàn toàn tỉnh táo. Cô nghĩ, không biết anh còn ở dưới đó, hay đã rời đi.
Đúng lúc ấy, tiếng chìa khóa vặn vang lên ngoài cửa. Trình Nghê khựng lại hai giây, chợt nhớ ra chìa khóa nhà lần trước cô đã đưa cho anh vẫn chưa lấy lại.
Triệu Nghiễn Châu mở cửa bước vào, không bật đèn, cứ thế lặng lẽ đi ngang qua phòng khách, tiến thẳng vào phòng ngủ.
Trong phòng tối, nhưng rèm cửa không khép kín, ánh sáng nhàn nhạt hắt vào đủ để nhìn rõ dáng người và đồ đạc. Anh ngồi xuống bên giường. Cô nhắm mắt giả vờ ngủ, nhưng hàng mi khẽ run đã lật tẩy mọi thứ. Anh không vạch trần, chỉ im lặng kéo chăn ra rồi cúi người hôn cô, m*t mát đôi môi ngọt ngào ấm nóng của cô.
Cô không thể giả vờ được nữa, đưa tay chống vào ngực anh, không muốn để mọi thứ dễ dàng như thế.
Hai người giằng co, thân thể cô ướt đẫm mồ hôi, nhưng sức lực phụ nữ chung quy vẫn không thể địch lại người đàn ông. Rất nhanh, cô bị anh hoàn toàn chế ngự. Anh chống tay hai bên người cô, cúi xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô không chớp.
Cô có chút không cam tâm, khẽ hỏi:
“Bác sĩ Triệu… đây là đang ép người sao?”
Anh không đáp, chỉ nâng cằm cô lên, lại cúi đầu hôn xuống.
Họ từng có rất nhiều lần thân mật nên anh hiểu rõ cơ thể cô nhạy cảm như thế nào. Đôi tay anh di chuyển tinh tế, mỗi nơi chạm đến đều như châm lửa, khiến ngọn lửa trong cơ thể cô từng chút một được khơi dậy.
Dần dần, cô cảm thấy một vô cùng trống rỗng cho đến khi thân thể được anh lấp đầy.
Cô nhanh chóng thất thủ, có vài âm thanh gần như thoát ra khỏi miệng, cô chỉ còn cách cắn chặt môi để kìm lại.
Anh dường như nhận ra sự kiên nhẫn của cô, liền cố ý gia tăng sức lực.
Cô thấy đau, nhưng lại không muốn tỏ ra yếu thế, cúi đầu cắn mạnh vào vai anh như để phản kháng.
Lần này, anh kéo dài hơn bất cứ khi nào trước đó, như thể cố tình giày vò cô.
Cô tức giận, định đưa chân đạp anh, lại bị anh giữ lấy mắt cá chân hôn xuống, đổi sang một tư thế khác. Hai người đối mặt, cơ thể cô bị uốn thành một độ cong không tưởng, vừa gượng gạo vừa khiến người ta không dám nhìn. Cô quay mặt đi, đưa tay che lên mắt.
Ý thức mơ hồ dần, nhiệt độ cơ thể không ngừng dâng lên, cho đến khi một luồng ấm áp bao trùm lấy cô.
Anh cúi đầu, dịu dàng hôn lên tóc cô, kề sát tai thì thầm:
“Kết hôn với anh nhé.”
Tim Trình Nghê khẽ run lên, nhưng cô không đáp.
Triệu Nghiễn Châu đợi một lúc, thấy cô không phản ứng gì, liền bật đèn lên. Ánh sáng vừa sáng, anh cúi đầu nhìn cô. Khi ánh mắt hai người giao nhau, khóe mắt cô liền đỏ bừng, một giọt lệ lặng lẽ lăn xuống từ đuôi mắt.
Có lẽ vì dạo này xảy ra quá nhiều chuyện, mọi thứ dồn nén khiến cô như nghẹt thở. Giờ phút này, cuối cùng cũng có một người ôm lấy cô, an ủi cô, khiến mọi kiên cường trong cô đều sụp đổ.
Anh khẽ rút khoảng cách giữa hai người, đưa tay lau giọt nước mắt nơi khóe mắt cô, hôn lên đó rồi dịu giọng nói:
“Không muốn cũng không cần phải khóc như vậy.”
Trình Nghê không hiểu sao mình lại khóc. Ban đầu cô nghĩ mình vẫn ổn, nhưng giờ nghe anh nói vậy, uất ức bỗng trào dâng.
Giống như trước kia, khi chịu uất ức thì cũng chỉ có thể âm thầm chịu đựng, không ai hỏi han, không ai quan tâm. Một khi có người quan tâm, chỉ một câu dịu dàng thôi, cũng đủ để tất cả những tủi thân và nước mắt ào ạt vỡ òa.
Con người mà, luôn vừa yếu mềm vừa đa cảm.
Cô nhìn anh, khẽ hỏi:
“Chuyện với Vu Dương… anh không nghĩ là do em tự quay sao?”
Anh cau mày:
“Em nghĩ anh sẽ nghĩ như thế à?”
Cô không né tránh, đáp thẳng:
“Làm sao biết được. Con người mà, ai chẳng phức tạp. Huống hồ… em cũng từng để anh chụp những bức ảnh tương tự. Biết đâu có lúc anh cũng nghĩ như vậy.”
“Không.”
Lông mày anh vẫn hơi nhíu lại, nhưng giọng nói đã trở nên nghiêm túc hơn:
“Anh có thể nói rõ ràng với em, từ đầu đến cuối, anh chưa từng nghĩ như vậy.”
Trình Nghê nhìn thẳng vào anh, hỏi lại lần nữa:
“Thật không?”
Triệu Nghiễn Châu gật đầu.
Trình Nghê khẽ nói:
“Em còn tưởng hôm nay anh lại sẽ như lần trước, nói đi là đi.”
Anh hỏi lại:
“Em nhìn thấy xe anh rồi à?”
Cô khẽ “ừ” một tiếng, rồi hỏi:
“Hôm đó… tại sao anh không lên nhà?”
Anh húng hắng ho một tiếng, lảng tránh nói: “Đàn ông mà… dù gì cũng phải giữ chút thể diện.”
Trình Nghê khẽ cười, cũng không tiếp tục gặng hỏi.
Ánh mắt Triệu Nghiễn Châu rơi xuống gương mặt cô, lại nhớ đến lần trước gặp cô trong bệnh viện, má trái vẫn còn sưng đỏ. Anh khẽ hỏi:
“Lần đó… mặt em bị sao vậy?”
Trình Nghê không ngờ anh vẫn còn để tâm chuyện đó, giọng bình thản đáp:
“Cãi nhau với mẹ em.”
“Mẹ em đánh à?” — anh hỏi.
Cô gật đầu.
Anh đưa tay xoay mặt cô lại, ánh mắt nghiêm túc:
“Vì chuyện gì?”
“Tết vừa rồi, bà ấy đưa người đàn ông kia về nhà. Em không đồng ý, nên hai người xảy ra tranh cãi.”
Cô ngước lên nhìn anh, nghiêm túc nói tiếp:
“Nếu anh thật sự muốn cưới em, em phải nói trước, chuyện của mẹ em, nếu bố mẹ anh biết, có thể họ sẽ để bụng.”
Anh lại không để tâm, dịu dàng vuốt tóc cô, nhẹ nhàng nói:
“Kết hôn là chuyện của hai chúng ta, không liên quan đến bố mẹ em hay bố mẹ anh. Anh chỉ cần em nói cho anh biết, em có muốn hay không mà thôi.”
Trình Nghê cảm thấy mọi chuyện diễn ra hơi đột ngột. Mới vài ngày trước, hai người còn đang trong giai đoạn căng thẳng vì chuyện chia tay, vậy mà giờ đã nói đến chuyện kết hôn.
Thành thật mà nói, tuy từ nhỏ cô không lớn lên trong một gia đình hoàn chỉnh, tận mắt chứng kiến đủ thứ rắc rối từ mẹ mình nhưng chính vì thế, theo lý mà nói, một cô gái trưởng thành trong hoàn cảnh ấy lẽ ra sẽ chẳng còn mấy kỳ vọng vào hôn nhân, con cái hay một mái ấm đúng nghĩa.
Nhưng cô biết rõ, cũng chính vì thiếu hụt, sâu thẳm trong lòng mình, cô lại càng khao khát có được một gia đình bình thường.
Cô muốn làm một người mẹ có trách nhiệm, mà người đàn ông trước mắt cô…Triệu Nghiễn Châu, có lẽ cũng sẽ là một người cha tốt.
Nghĩ đến đây, cô bất giác thấy, nếu lấy anh… thì cũng không phải là chuyện gì tệ cả.
Nhưng nếu giờ mà gật đầu đồng ý ngay, chẳng phải là quá dễ dãi với anh rồi sao? Thế nên cô im lặng, không lên tiếng.
Triệu Nghiễn Châu nghiêng đầu nhìn cô, hỏi:
“Sao không nói gì?”
Cô làm bộ ngơ ngác: “Nói gì cơ?”
Anh bật cười, giọng trầm thấp mang theo ý cười:
“Muốn hay không, cho anh một câu trả lời chắc chắn.”
Trình Nghê làm bộ e thẹn một lúc, rồi nói:
“Ít nhất thì cũng phải cầu hôn đã chứ. Không cần phải dùng flycam hay gì to tát, nhưng cũng phải có chút lãng mạn, một bó hoa hồng chẳng hạn. Nếu không thì cũng quá thiếu thành ý rồi.”
“Được, để anh nghĩ vài ngày.”
Anh cúi người xuống hôn cô lần nữa.
Lần này, Trình Nghê không còn chống cự như trước, mà đưa tay ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn nồng nhiệt ấy.