Đắm Chìm Không Dứt - Hoàng Ngư Thính Lôi

Chương 58

Sau bốn ngày bay liên tục, ngày nghỉ của Trình Nghê lại đúng vào thứ Bảy.

Triệu Nghiễn Châu đưa cô về nhà ra mắt mẹ anh. Nói không căng thẳng thì là giả, dù chỉ một chút cũng vẫn hồi hộp.

Trước khi ra khỏi cửa, Trình Nghê chọn đi chọn lại mấy bộ đồ, quay sang hỏi Triệu Nghiễn Châu:
“Bộ nào đẹp nhất?”
Dù cô mặc gì, anh cũng chỉ nhàn nhạt nói: “Đều đẹp cả.”
Cô tức đến nỗi trừng mắt lườm anh, “Anh đúng là nhìn được mà chẳng dùng được!”

Vì một câu nói đó, hai người chậm trễ cả tiếng đồng hồ mới xuất phát.

Cuối cùng, Trình Nghê vẫn tin vào con mắt thẩm mỹ của mình, chọn một chiếc áo len cổ rộng màu xám tro tay cánh dơi, phối cùng quần jeans ống loe màu xanh đậm. Nhìn vừa ấm áp, thoải mái, lại không quá trịnh trọng.

Tối hôm trước buổi gặp mặt, Triệu Nghiễn Châu kể với cô chuyện ba mẹ anh đã ly hôn.

Trình Nghê hơi bất ngờ, lại nhớ lần mới quen nhau, cô từng tới nhà anh, trong thư phòng có bức ảnh chụp cả gia đình ba người. Khi đó cô từng hỏi anh có phải không thân với bố không, anh chỉ hơi nhíu mày, hỏi lại:
“Anh có vẻ như vậy à?”

Lần này nhắc lại chuyện cũ, Triệu Nghiễn Châu bình thản nói:
“Anh là đàn ông, lúc đó nếu đem mấy chuyện trong nhà ra kể lể, ít nhiều cũng sẽ khiến em thấy anh yếu đuối, không gánh nổi chuyện gì. Mà anh thấy cũng không cần thiết phải kể, dù sao đó là chuyện giữa họ với nhau.”

Trình Nghê nhìn anh, nhẹ nhàng nói:
“Anh không biết à, phụ nữ vốn sống bằng cảm xúc, bản năng làm mẹ khiến họ dễ mềm lòng. Nếu hôm đó anh cho em thấy anh yếu đuối một chút, có khi em đã ở lại… an ủi anh thật lâu rồi ấy chứ.”

Triệu Nghiễn Châu cúi mắt nhìn cô, khẽ cười hỏi:
“Vậy em định an ủi thế nào?”

Trình Nghê chẳng thèm đáp lại câu đó, ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu hỏi anh:
“Bây giờ, anh cảm thấy thế nào về bố anh? Có hận ông ấy không?”

Nói là hận thì không hẳn. Chỉ là mỗi lần nhắc đến, trong lòng vẫn dâng lên chút phiền muộn, bất lực. Dù sao thì ba mẹ anh cũng là đến khi anh gần ba mươi tuổi mới ly hôn, không phải lúc anh còn nhỏ, cái tuổi cần sự quan tâm của cả cha lẫn mẹ.

Khoảng thời gian thân thiết nhất giữa con trai và bố mẹ, có lẽ là khi còn nhỏ xíu. Qua tuổi dậy thì, đến lúc trưởng thành, mối quan hệ ấy dần nhạt đi. Thế nên chuyện ly hôn của họ, anh cũng chẳng có cảm xúc gì mãnh liệt, chỉ thấy mình như người ngoài cuộc, đứng bên lề quan sát.

Trình Nghê hiểu cảm giác đó. Giống như tình cảm cô dành cho Trình Thục Mi, nhưng với cô, đó còn là sự thờ ơ sau một nỗi thất vọng kéo dài suốt bao năm.

Trình Nghê hỏi Triệu Nghiễn Châu mẹ anh thích gì, nói dù sao cũng phải mua chút quà khi đến nhà ra mắt. Triệu Nghiễn Châu bảo mẹ anh thích uống trà, thế là cô chọn một bộ ấm chén sứ đẹp cùng hai hộp trà cao cấp để mang theo.

Cuộc gặp đầu tiên với mẹ Triệu Nghiễn Châu diễn ra tại căn hộ gần bệnh viện nơi bà làm việc. Tuy đã từng thấy ảnh bà, nhưng gặp mặt trực tiếp vẫn có đôi chút khác biệt.

Lương Thi Nguyệt có khí chất rất dịu dàng. Ngũ quan của Triệu Nghiễn Châu thiên về giống cha, nhưng cái vẻ trầm ổn, nhẹ nhàng nơi anh, rõ ràng là được thừa hưởng từ mẹ.

Việc con trai muốn kết hôn khiến Lương Thi Nguyệt có chút bất ngờ. Từ sau khi anh tái hợp rồi lại chia tay với Hứa Thanh Hà, bà không hỏi han thêm về chuyện tình cảm của con nữa. Mấy hôm trước, anh gọi điện về, nói sẽ đưa bạn gái về nhà ra mắt.

Trong cuộc gọi, bà cũng dò hỏi sơ qua về cô gái. Nói thật lòng, điều kiện của đối phương không khiến bà quá hài lòng. Bà nghĩ, có lẽ cha của Triệu Nghiễn Châu cũng sẽ không dễ chấp nhận.

Nhưng Lương Thi Nguyệt hiểu rõ mình không thể thay con quyết định. Dù gì, kết hôn là chuyện của hai người, hợp hay không, chỉ có người trong cuộc mới hiểu. Huống chi, với cuộc hôn nhân thất bại của chính mình, bà cũng không có tư cách để phản đối gì.

Chỉ là nghĩ lại vẫn thấy lạ đời. Ai với ai có thể nên duyên, đúng là không thể đoán trước. Triệu Nghiễn Châu từng yêu Hứa Thanh Hà suốt ba năm, cuối cùng vẫn không đến được với nhau. Vậy mà với cô gái này, quen chưa tới một năm, đã tính đến chuyện kết hôn. Duyên phận thật sự chẳng thể lý giải.

Sau khi gặp mặt trực tiếp, cảm giác không hài lòng ban đầu của bà cũng vơi đi khá nhiều. Cô gái xinh đẹp nổi bật, đứng cạnh con trai bà, trông rất xứng đôi. Tác phong lại lịch sự, tự nhiên, không hề có vẻ quê mùa hay nhỏ nhen.

Lương Thi Nguyệt pha trà mời hai người, còn nói mình nấu ăn không khéo, nên đã đặt phòng riêng ở một nhà hàng gần đó. Vì còn sớm nên rủ cả hai ngồi chơi, trò chuyện một chút rồi cùng ra ngoài ăn tối.

Bà gợi vài chủ đề để nói chuyện, hỏi Trình Nghê công việc bận rộn thế nào, có hay đi công tác không. Giọng điệu không phải tra hỏi, mà giống như tâm tình người lớn trong nhà. Trình Nghê cũng đáp lại từng câu một cách khéo léo, lễ độ.

Lương Thi Nguyệt còn nhắc đến chuyện ấn định ngày cưới, nói rằng trước đó, hai bên gia đình nên gặp gỡ ăn một bữa cơm thân mật. Dù sao thì việc cưới xin cũng có rất nhiều chuyện cần chuẩn bị chu đáo.

Nói chuyện đến gần tối, ba người cùng ra ngoài ăn tối như đã hẹn.

Ăn xong bữa tối, Trình Nghê vừa lên xe đã thở phào một hơi nhẹ nhõm, cười nói:
“Gặp mẹ anh giống như phục vụ khách hạng thương gia vậy đó.”
Cô lại đùa tiếp:
“Vị khách hạng thương gia tiếp theo… bao giờ em được diện kiến đây?”

Triệu Nghiễn Châu hờ hững đáp:
“Nếu em không muốn gặp… thì thôi, không gặp cũng được.”

Trình Nghê lườm anh một cái, trách yêu:
“Sao lại thế được? Dù sao cũng là bố anh, vẫn nên gặp một lần.”

Dù cha anh có hài lòng với cô hay không, nhưng là bậc hậu bối, lễ nghĩa tối thiểu cô vẫn muốn làm cho trọn.

Nhưng trước khi đi gặp cha anh, hai người quay về thăm Trình Thục Mi và bà ngoại trước. Cả hai đã từng gặp Triệu Nghiễn Châu, lần này anh đến nhà, lại càng tỏ ra thân thiết. Bà ngoại đón tiếp nồng hậu nhưng vẫn mang theo chút e dè, ngại ngùng.

Còn Triệu Nghiễn Châu thì lại rất tự nhiên, nói chuyện thoải mái mà không mất đi sự lễ phép, khéo léo gợi chuyện trò cùng bà ngoại như một người cháu trong nhà.

Trình Nghê ngồi một bên, lặng lẽ nhìn anh trò chuyện với gia đình mình. Trong khoảnh khắc ấy, cô lại có cảm giác như hai người đã kết hôn từ lâu, cô đưa chồng về thăm mẹ và bà.

Giữa chừng, bà ngoại vào nhà vệ sinh. Anh nghiêng đầu sang hỏi nhỏ:
“Sao cứ nhìn anh mãi thế?”

Trình Nghê khoác tay anh, ngẩng đầu nhìn, dịu dàng nói:
“Bác sĩ Triệu, lúc anh nói chuyện nghiêm túc với bà em, trông anh thật đáng tin… rất vững chãi, khiến em có cảm giác an tâm.”

Anh bật cười:
“Bớt nịnh đi.”

“Thật mà, em nói thật đó.”

Cô vòng tay lên cổ anh, rúc gần lại hơn một chút, hơi thở nhẹ như gió, mơn man bên tai anh khiến lòng người xao động.

Trình Nghê không nhịn được, định hôn anh. Nhưng khóe mắt vô tình bắt gặp bà ngoại từ nhà vệ sinh đi ra, cô lập tức buông tay, vờ như đang chỉnh lại tóc để che giấu sự ngượng ngùng.

Triệu Nghiễn Châu khẽ bật cười, ánh mắt dịu dàng.

Tối đó, cả nhà không ra ngoài ăn, mà Trình Thục Mi tự tay vào bếp, chuẩn bị một bàn đầy ắp món ngon, không khí giống như một buổi đoàn viên đón Tết. Vì hai người dự định sẽ ngủ lại ở Hoài thị trong đêm, nên trong bữa cơm, Triệu Nghiễn Châu cũng uống một chút rượu.

Ăn tối xong, Trình Thục Mi đưa bà ngoại xuống sân khu nhà đi dạo, còn gọi Trình Nghê và Triệu Nghiễn Châu cùng đi, bảo cả nhà cùng nhau ra ngoài hít thở không khí mát mẻ, tiêu cơm cũng tốt.

Trình Nghê hiểu rõ tâm tư của Trình Thục Mi — chẳng qua chỉ là muốn khoe khoang chuyện con gái mình quen được một người bạn trai có điều kiện tốt mà thôi.

Cô quay sang dặn Triệu Nghiễn Châu chuẩn bị sẵn tinh thần.

Anh cúi đầu nhìn cô, hơi nghi hoặc hỏi:
“Chuẩn bị tinh thần gì cơ?”

Trình Nghê nói:
“Anh cũng biết tính mẹ em rồi đấy. Vì hoàn cảnh của bà, nên dù em nhìn cũng không đến nỗi, hàng xóm láng giềng lại chẳng mấy ai muốn giới thiệu em cho ai, cũng chẳng ai tin em có thể tìm được người tốt. Bây giờ anh xuất hiện, điều kiện còn nổi bật hơn cả mong đợi… bà sao có thể không tranh thủ khoe một chút?”

“Anh cũng biết mấy cô trung niên có con gái rồi đấy — suốt ngày so đo xem con rể nhà ai giỏi hơn. Còn ai có con trai thì lại thích so xem con dâu có hiếu không.”

Triệu Nghiễn Châu bật cười:
“Xem ra em hiểu mấy chuyện này rõ lắm đấy.”

Quả nhiên, vừa xuống nhà đi dạo, trên đường đã gặp vài người quen. Thấy Triệu Nghiễn Châu và Trình Nghê đi sau Trình Thục Mi, hàng xóm liền ánh mắt đầy tò mò:
“Bạn trai của Trình Nghê đấy à?”

Trình Thục Mi cười rạng rỡ:
“Đúng thế.”

Người kia liền xuýt xoa khen:
“Trông cao ráo, sáng sủa thật đấy. Trình Nghê cũng cao, hai đứa đứng cạnh nhau đúng là xứng đôi vừa lứa.”

Cuối cùng không quên hỏi thêm công việc của anh. Trình Thục Mi liền đáp:
“Làm bác sĩ khoa xương khớp ở Bệnh viện số Ba.”

Đối phương tấm tắc:
“Bác sĩ thì tốt rồi, nhà có ai đau đầu sổ mũi cũng yên tâm.”

Dạo bộ về đến dưới nhà, lại gặp chú Chu đang mang rác xuống. Vừa nhìn thấy Triệu Nghiễn Châu, chú đã nhận ra ngay. Khi biết hai người đang hẹn hò, chú khá bất ngờ.

Chú Chu bắt chuyện vài câu, rồi còn vỗ vai Triệu Nghiễn Châu đùa:
“Sau này hai đứa mà cưới nhau thì nhớ mời chú uống rượu đấy nhé. Dù gì chú cũng coi như... nửa người làm mối rồi đó!”

Trình Thục Mi không hiểu câu nói ấy, Trình Nghê liền giải thích:
“Hồi bà bị ngã gãy xương, chính là chú Chu liên hệ giúp để gặp anh ấy lần đầu tiên.”

Về đến nhà, cả ba người cùng ngồi xem TV với bà và mẹ trong phòng khách. Đến chín giờ, bà ngoại nói muốn về phòng nghỉ ngơi, Trình Nghê và Triệu Nghiễn Châu cũng đứng dậy trở về phòng mình.

Trình Nghê tắm trước, sau khi cô xong thì đến lượt Triệu Nghiễn Châu vào phòng tắm ngoài hành lang. Khi anh trở lại, liền thấy cô đang dựa người trên bệ cửa sổ, nhìn ra ngoài.

Anh bước tới gần, Trình Nghê nghiêng đầu nhìn anh, khẽ hỏi:
“Anh có thấy phiền không?”

Anh nhẹ giọng:
“Gì cơ?”

Cô nói:
“Mẹ em cứ khoe khoang anh như đang rao bán bắp cải ngoài chợ vậy.”

Triệu Nghiễn Châu lắc đầu, mỉm cười:
“Không đâu. Thậm chí còn có cảm giác như mình là báu vật ấy.”

Trình Nghê bật cười, khẽ mím môi:
“Thật sao? Em còn tưởng anh là kiểu người lạnh lùng, không dễ bị mấy lời ngọt ngào làm lay động.”

Anh nói:
“Cũng là con người, ai mà chẳng thích nghe lời hay tiếng đẹp.”

Cô làm ra vẻ như vừa ngộ ra chân lý:
“À há, vậy thì sau này em phải thường xuyên nói lời hay với anh mới được. Bác sĩ Triệu, anh từng nghe mấy câu ‘thả thính’ quê mùa chưa?”

Anh tỏ vẻ sẵn sàng nghe:
“Nghe thử xem nào.”

Trình Nghê suy nghĩ một chút, rồi nói:
“Anh có biết nhược điểm lớn nhất của em là gì không?”

Anh phối hợp hỏi lại:
“Là gì?”

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, từng chữ một rõ ràng:
“Là… thiếu anh.”

Tóc cô vừa mới gội xong, còn ẩm nhẹ, xõa xuống hai bên gò má. Trong ánh đèn mờ, đôi mắt long lanh, ánh nhìn sâu thẳm như đang nói chuyện trực tiếp với trái tim anh. Cả người cô lúc ấy toát lên một vẻ ướt át mê người khiến anh không kìm được, đưa tay nâng gương mặt cô, cúi xuống hôn.

Ban đầu, Trình Nghê còn đứng g*** h** ch*n anh. Nhưng chẳng bao lâu sau, chân mềm nhũn, đứng không vững, cô ngồi lên đùi anh, tay vòng qua cổ anh, thở nhẹ nhắc:
“Bà ngoại và mẹ em… vẫn còn ở phòng bên cạnh.”

Anh ghé sát tai cô, giọng trầm thấp:
“Không làm gì cả, chỉ hôn một lúc thôi.”

Nói là vậy, nhưng động tác của anh chẳng nhẹ đi chút nào. Cô cảm thấy ngực mình như bị căng tức, đau xót mà trống rỗng. Bị treo lơ lửng giữa mong muốn và kiềm chế, cảm giác ấy khiến cô vừa khó chịu lại vừa mê loạn đến mức không biết nên lùi hay tiến.

Một lúc sau, Trình Nghê rúc mặt vào lồng ngực anh, giọng nghèn nghẹn như đang dỗi:

“Phiền chết đi được…”

Bình Luận (0)
Comment