Quý Mông thở dốc, miệng khô khốc, gần như nói không nên lời, trên người cũng không còn sức. Trước đó còn có thể cố gắng đi thêm một vòng, bây giờ bị anh kéo tay, vậy mà chân cô lại càng mềm nhũn, không bước nổi nữa.
Cô muốn trở lại bình thường và nói gì đó.
Lục Chỉ thấy cô muốn nói chuyện, không biết vì sao anh lại đứng im tại chỗ và chờ đợi, cũng quên rằng mình đang nắm tay người ta.
Sự tương tác của hai người được mấy trăm bạn học xung quanh chứng kiến, trong lòng họ đã bắt đầu lẩm bẩm.
——Không phải chứ, hai người này quen nhau à?
Học sinh giỏi và học sinh kém, nghe như một cặp đôi kinh điển, nhưng hễ là người từng gặp hai người thì đều không muốn họ đến với nhau —— Chỉ nghĩ thôi cũng thấy suy sụp!
Nhưng hôm nay nhìn thì lại phát hiện còn có chút đáng ship(*) là chuyện như thế nào?
(*) Ship CP, đẩy thuyền cặp đôi nào đó.Một người hễ châm là bùng cháy như pháo như Lục Chỉ vậy mà cũng biết quan tâm người ta và tém tém tính tình lại. Mà học sinh giỏi luôn có nền nếp và nghiêm khắc lại phá vỡ khoảng cách “bình thường” giữa nam và nữ, để mặc người ta nắm tay mình.
Không ổn rồi. Đọc Full Tại truyenggg.com
Các học sinh xung quanh cảm thấy mình đang yên lặng hóng một biến lớn, thỉnh thoảng ánh mắt của họ lại liếc về phía hai người, nhưng cũng không dám nhìn công khai, sợ pháo sẽ bắn lên người mình.
Trì Sư đi vòng qua đám người, nhìn thấy hình ảnh Lục Chỉ đỡ Quý Mông, cô ấy khựng lại một lúc rồi vẫn đi tới.
Lúc này Quý Mông đã trở lại bình thường, nhìn thấy Trì Sư tới, tay cô khẽ dùng sức để tránh ra.
Khóe miệng của Lục Chỉ mím chặt, có lẽ không vui, nhưng anh cũng buông tay ra. Anh nhìn cô và nói “Cậu đứng vững đi” rồi rời đi.
Quý Mông chỉ dùng khóe mắt nhìn anh đi về phía sân bóng rổ, sau đó cô chuyển sự chú ý sang Trì Sư.
Trì Sư nhìn cô muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cô ấy cũng không biết nên nói gì.
Cuối cùng, Trì Sư thở dài một hơi: “Đi thôi, đi thêm một vòng nữa, đột nhiên dừng lại không tốt cho cơ thể.”
“Ừ.”
Trì Sư biết cô bạn thân nhà mình rất có chính kiến. Một là Quý Mông không có suy nghĩ gì về chuyện này và người kia, hai là cô đã có quyết định rồi. Sau này Trì Sư mới biết về chuyện này, sau khi bình tĩnh lại, tất nhiên là cô ấy đứng về phía cô bạn thân.
Dù là trong giới nào đi chăng nữa, tốc độ lan truyền tin tức đều cực kỳ nhanh. Vào buổi chiều, tin tức về Lục Chỉ và Quý Mông đã lan truyền khắp cả trường Trung học Số Một.
Ngay cả học sinh lớp mười như Đàm Tụng Nhã cũng biết, cô ấy cố ý tới tìm cô trước tiết tự học buổi tối, thần bí hỏi cô rằng tin đồn có phải là sự thật không.
Trong khoảng thời gian này, Quý Mông và Đàm Tụng Nhã vẫn luôn giữ liên lạc, hầu hết thời gian họ đều nói về chuyện liên quan tới học tập, thỉnh thoảng cũng sẽ nói một số chuyện khác, ví dụ như gần đây Đàm Tụng Nhã phát hiện hạng nhất của khối mười rất đẹp trai, vì thế cô ấy giữ lại những câu hỏi khó định hỏi Quý Mông để hỏi “hạng nhất”.
“Nửa thật nửa giả.” Giọng điệu của Quý Mông nghiêm túc: “Bạn học Lục Chỉ thấy chị sắp ngã nên kéo chị lại, ngoài việc này ra thì không có gì khác.”
Đàm Tụng Nhã lại nghĩ Quý Mông ngại thừa nhận nên cô ấy nháy mắt: “Ồ ~ Em biết rồi.”
Quý Mông không quá muốn biết về việc cô ấy đã biết điều gì, bởi vì hai người các cô đứng ở một góc trên hành lang, bên cạnh chính là cầu thang lên xuống của tòa nhà. Mà lúc này, Lục Chỉ vắt áo khoác lên khuỷu tay, anh tình cờ xuất hiện trên cầu thang và đang đi về phía này.
Đàm Tụng Nhã đang tập trung nói chuyện, hoàn toàn không phát hiện một nhân vật chính khác của tin đồn đang lặng lẽ xuất hiện: “Đàn chị đàn chị, chị nói nhỏ với em đi, em đảm bảo sẽ không lan truyền, có phải chị thích Lục Chỉ không?”
Nhịp tim của Quý Mông bỗng chậm lại, sau đó nó vang vọng trong lồng ngực như tiếng trống, bóng dáng trong khóe mắt cô cũng chợt dừng lại.
Thứ đặt trước mặt cô chính là một cửa sổ giấy mỏng tới mức lọt sáng, một khi bị chọc vào thì sẽ không thể nào khôi phục lại hình dáng ban đầu.
Quý Mông hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại. Cho dù cô vừa trưởng thành vừa lý trí, nhưng cô cũng chỉ là một cô gái mười bảy tuổi, cô có thể bình tĩnh đối phó với mọi vấn đề đã đoán trước được ở trong lòng, nhưng lại khó có thể thản nhiên đối mặt với hai lựa chọn khác biệt là có hoặc không.
Đàm Tụng Nhã nhìn ánh mắt hoảng loạn của cô, còn gì không hiểu nữa? Cô ấy lập tức làm động tác kéo khóa miệng: “Đàn chị, sắp đến tiết tự học buổi tối rồi, em về trước đây, có việc gì thì tối chúng ta lại nói ~”
Động tác gật đầu của Quý Mông cứng đờ, cô thấy Đàm Tụng Nhã cười hi hi rồi xoay người, giây tiếp theo đã đối diện với vẻ mặt khó hiểu của Lục Chỉ, cô ấy kinh ngạc hô một tiếng rồi nhanh chóng chạy vòng qua người anh.
Quý Mông thật sự không dám nhìn Lục Chỉ, cô quay người đi về phía lớp học.
Không biết tại sao mà Lục Chỉ cảm thấy lồng ngực bị một khối khí lấp kín, không thể tụ lại cũng không loại bỏ được, cực kỳ khiến người ta bực bội.
Bởi vì chuyện trên sân thể dục, sau đó ông Khâu lại tìm Quý Mông để nói chuyện riêng, ông dùng giọng điệu nhẹ nhàng để nói về việc trường học cấm yêu sớm, cũng mong rằng Quý Mông có thể tập trung toàn lực vào việc học.
“Ở giai đoạn nào thì nên làm chuyện của giai đoạn đó, trong giai đoạn này, nhiệm vụ chính của em là học tập.” Ông Khâu cũng là người từng trải, cũng hiểu được rung động mới chớm nở của các chàng trai cô gái tuổi dậy thì, điều này là do các hormone quyết định, không phải lỗi, nhưng không thích hợp: “Trước đây thầy đã nói với em rồi, đường đi trong tương lai của em chỉ có thể phụ thuộc vào sự chăm chỉ và quyết tâm của em. Lục Chỉ thì khác, em ấy có thể thoải mái, vì ông cha của em ấy đã mở ra một con đường rộng thênh thang cho em ấy, nhưng em thì không có. Ngày nào mẹ em cũng đi sớm về muộn, cuối tuần phải tăng ca, mấy căn phòng trong nhà bị chia ra để cho khách thuê... Những hy sinh và cống hiến này là trách nhiệm đè nặng lên vai em, em không gánh vác thì mẹ em là người phải chịu vất vả.”
Quý Mông nhắm mắt, đè nén cảm giác đau xót đang dâng lên trong lòng.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới việc không gánh vác trách nhiệm của gia đình, thậm chí sau khi hiểu rõ được tình cảm của mình dành cho Lục Chỉ, cô đã đưa ra quyết định, cũng chưa từng dao động.
Cô hiểu rằng những lời mà giáo viên chủ nhiệm lớp nói đều là vì nghĩ cho cô, lo rằng cô sẽ bỏ phí mười mấy năm học tập vì sự yêu thích này. Nhưng mà, thích chính là thích, không dễ dàng để phủ nhận hay xóa bỏ điều đó.
Quý Mông siết chặt nắm tay, không thể nói rõ cảm xúc mình đang đè nén là như thế nào: “Thưa thầy, em không làm chuyện gì cả.”
Không làm sai bất cứ chuyện gì, thậm chí vẫn luôn yêu cầu bản thân làm tốt nhất, cho nên xin đừng nhắc nhở cô nữa.
Ông Khâu nhìn đôi mắt ươn ướt của cô, bỗng nhiên không nói nổi những lời vừa nghĩ ra nữa. Một lúc lâu sau, ông thở dài: “Em tự biết là được... Chẳng qua thầy lo cho em, em đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, về đi.”
Quý Mông im lặng trở về lớp, trước khi ngồi xuống, cô liếc mắt nhìn máy tính bảng của Lục Chỉ, thấy được một biển hoa được tạo bởi hoa hướng dương.
Trước đây Lục Chỉ cũng từng vẽ hoa cỏ, nhưng đây là lần đầu tiên anh vẽ hoa lấp đầy màn hình, bức tranh này không có gì khác ngoài hoa hướng dương.
Anh thích hoa hướng dương ư? Quý Mông tìm niềm vui trong nỗi buồn, sau đó cô giấu suy nghĩ này đi, tùy tiện mở một tờ đề thi và tìm một câu trống để làm.
Chỉ có làm bài mới có thể khiến lòng cô bình tĩnh lại. Đọc Full Tại truyenggg.com
Mọi người chỉ chú ý vào một tin đồn trong một khoảng thời gian nhất định, cách tốt nhất để khiến người ta quên đi một tin đồn chính là tin đồn tiếp theo. Ví dụ như gần đây có tin đồn “hót hòn họt” về việc hoa khôi và học sinh giỏi của khối mười yêu sớm, lập tức trở thành chủ đề nóng mà các học sinh chú ý tới.
Trì Sư biết quan hệ của Quý Mông và Đàm Tụng Nhã không tệ nên không nhịn được mà chạy tới hỏi cô rằng đó có phải là sự thật không.
Quý Mông nghĩ tới chuyện Đàm Tụng Nhã vừa theo đuổi người ta thành công đã gửi tin nhắn cho mình, còn đăng ảnh trên khoảnh khắc, sau đó lại liên hệ với nhà trường về tin đồn, biết cô ấy không định che giấu nên Quý Mông gật đầu và nói đó là sự thật.
Trì Sư lập tức bái phục: “Dũng cảm thật đấy! Mình nghe nói họ nắm tay nhau trong trường, nhưng mình chưa tận mắt nhìn thấy nên không biết có phải thật không.”
Không lâu sau khi Trì Sư tấm tắc khen ngợi, tại nghi lễ kéo cờ vào thứ Hai tuần sau đó, Quý Mông mới vừa kết thúc bài phát biểu dưới cờ, Đàm Tụng Nhã đã đi tới.
Khi hai người đi ngang qua nhau, cô thấy được vẻ mặt dở khóc dở cười của đối phương.
Khi Quý Mông rời khỏi sân khấu, cô nhìn thấy còn có một chàng trai cao gầy đứng cạnh giáo viên, cậu ấy đi theo Đàm Tụng Nhã với vẻ tập trung.
Trong lòng Quý Mông có một linh cảm, sau khi Đàm Tụng Nhã kiểm điểm, linh cảm này thành sự thật.
Trước khi quay về hàng của lớp, cô nghe thấy có một số bạn học phía sau đang bàn tán về chuyện này.
“Nghe nói phụ huynh hai bên đều đến trường rồi.”
“Mình tận mắt nhìn thấy, nhưng mà... điều rất kỳ quái chính là, phụ huynh hai bên rất hài lòng, cảm thấy yêu sớm không phải chuyện lớn, còn đùa rằng nếu tốt nghiệp chưa chia tay thì sẽ đính hôn ha ha ha ha, nhưng như vậy lại khiến chủ nhiệm lớp bọn họ khá tức giận.”
“Vậy tại sao vẫn phải kiểm điểm?”
“Phụ huynh của họ hài lòng thì hài lòng, nhưng ban giám hiệu nhà trường chắc chắn không thể để nếp sống của trường bị lung lay!”
“Ban giám hiệu nhà trường chán thế, quản lý thành tích của học sinh chưa đủ, còn muốn để ý việc học sinh có yêu sớm hay không.”
“Cũng không thể nói như vậy, dẫn chứng tích cực về yêu sớm quá ít nhưng dẫn chứng tiêu cực thì lại rất nhiều, ban giám hiệu nhà trường còn dám mặc kệ ư?”
Nói này nói kia, hàng của lớp 12-2 bên cạnh có người nhắc tới Quý Mông và Lục Chỉ.
“Lớp mười nhà người ta là hai học sinh giỏi yêu sớm, không ảnh hưởng đến thành tích, tự tin như thế thì tất nhiên không sợ. Cùng tuổi với bọn mình cũng có một đôi đúng không? Quý Mông và Lục Chỉ, học sinh giỏi và… Ờ, có tính là trùm trường không nhỉ? Chẳng phải đôi này vừa có chút manh mối là đã bị dập tắt sao? Nghe nói sau khi hai người bị giáo viên chủ nhiệm lớp dạy dỗ một lúc thì đã giữ khoảng cách, có thể thấy yêu sớm cũng phải “môn đăng hộ đối”(*).”
(*) Hiểu một cách nôm na, tức con nhà quan phẩm hàm nào thì chỉ nên kết hợp với nhà quan tương đương, không nên lấy người có địa vị quá cao hoặc thấp hơn so với mình.Quý Mông nhíu mày, cô không hy vọng lời đồn này bị lan truyền.
Sau khi đưa ra quyết định, Quý Mông quay đầu tìm người nói xấu, cô không làm gì mà chỉ nhìn chằm chằm đối phương với vẻ mặt vô cảm.
Người nọ bị nhìn thì lạnh cả sống lưng, người đó nở nụ cười xin lỗi rồi đẩy bạn đang quay đầu hóng hớt ở hàng phía trước lại, ngậm miệng không nói gì nữa.
Quý Mông thở dài và thu hồi tầm mắt, cô thầm nghĩ là do bài tập ít hay do không thường xuyên thi cử mới làm cho những người này còn có sức để tám nhảm?
Khi chuyện yêu sớm của cặp đôi Đàm Tụng Nhã trôi qua, rất nhanh đã đến lễ Giáng Sinh.
Vì các lớp đều đang chuẩn bị cho bữa tiệc mừng năm mới nên lễ Giáng Sinh không hoành tráng bằng, tuy vậy nó vẫn có thể chiếm được tâm trí của hầu hết mọi người. Các hiệu sách và cửa hàng văn phòng phẩm gần trường đã chất đầy các kệ thiệp chúc mừng, gấu bông và táo(*) từ lâu. Giá cả của mỗi loại không rẻ, nhưng cửa hàng còn giúp đóng gói tinh xảo, vì vậy những mặt hàng này rất được ưa chuộng.
(*) Gốc là “bình an quả”’: Người Trung Quốc thường gọi đêm Giáng Sinh (24/12) là đêm Bình An. Trong tiếng Trung, quả táo được phát âm là “苹果 /Píng guǒ/”, đồng âm với chữ Bình trong từ đêm Bình An (平安 /Píng"ān/). Vào dịp lễ này người Trung Quốc thường gửi tặng nhau những quả táo (hay còn gọi là Quả Bình An 平安果 /Píng"ān guǒ/) thay cho lời chúc bình an, hạnh phúc đến những người thân yêu.Quý Mông và Trì Sư cũng đi xem, cuối cùng mỗi người chọn một quả và trả tiền cho nhau, vậy cũng được coi là trao đổi quà. Suy cho cùng trái cây tươi ăn mới ngon, ngày kia mua chắc chắn sẽ đắt hơn, mà hai người cũng không để ý tới cảm giác nghi thức, dứt khoát mua và ăn trước.