Đắm Chìm Trong Tình Yêu - A Tựu

Chương 36

[Lục Chỉ: Hôm nay học tập không có hiệu quả.]

Khi nhìn thấy tin nhắn này, Quý Mông hoàn toàn không hề thầy lạ, hôm nay là ngày nghỉ đông đầu tiên, rất nhiều học sinh không có tâm trạng học.

Cô gửi cho anh: [Có thể nghỉ ngơi một ngày, điều chỉnh tâm lý cho tốt rồi lại học.]

Lục Chỉ nhanh chóng trả lời: [Hình như tại tôi học một mình nên dễ làm việc riêng.]

Quý Mông cũng không ngờ anh lại không biết tự khống chế như thế, vậy mà lại còn muốn người khác nhìn chằm chằm mọi lúc mới được, cô nói với anh: [Phải khắc phục.]

Vẻ mặt mong chờ của Lục Chỉ lập tức trở nên khó có thể miêu tả, sau đó anh nghĩ như thế này mới hợp với phong cách của cô nhóc cứng nhắc, anh chỉ có thể kiên nhẫn dẫn dắt: [Khắc phục cũng phải cần một khoảng thời gian, trong khoảng thời gian này tôi phải học kiểu gì bây giờ?]

Quý Mông nhìn tin nhắn rồi rơi vào trầm tư, cô bắt đầu nghĩ lại một số cách khiến người ta tập trung học tập.

Bên kia, Lục Chỉ chờ mãi không thấy cô trả lời, anh giận dỗi một lúc rồi lại gửi tin nhắn cho cô: [Nhà cậu rất gần thư viện công cộng đúng không?]

Quý Mông sửng sốt, bỗng nhiên nhận ra lý do anh hỏi như vậy, cô cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười: [Ừ, rất gần.]

Tin nhắn của Lục Chỉ tới ngay sau đó: [Nghe nói chỗ ấy rất yên tĩnh, rất hợp để học đúng không?]

Nếu vẫn không phát hiện ra ý đồ của anh, cô chính là đồ ngốc, cô nói theo anh: [Ừ, có một phòng tự học riêng, còn miễn phí, tuy mỗi ngày số lượt đăng ký có hạn, nhưng người tới học không nhiều lắm, cơ bản ngày nào cũng có phòng trống.]

Lục Chỉ lập tức ngồi thẳng dậy: [Thế à, vậy hay là tôi tới đó học nhé?]

Quý Mông buồn cười hùa theo: [Được đó.]

[Lục Chỉ:...]

[Cô nhóc cứng nhắc: Sao vậy?]

[Lục Chỉ: Không có gì.]

Lục Chỉ lại giận, anh tiêu hóa và giải tỏa một hồi lâu, cho tới bữa trưa, anh mới nhắn lại một tin: [Một mình tôi qua học hơi sợ, lớp trưởng tốt như thế, hay là tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên được không, đi học cùng tôi nhé, còn có thể để ý tôi học.]

Đây là lần đầu tiên Lục Chỉ hạ thấp thái độ của mình đến vậy, chơi xấu tỏ vẻ thông minh còn vui mừng, chẳng cảm thấy xấu hổ chút nào.

Ban đầu Quý Mông định từ chối. Ở trường, hai người đã “tiếp xúc quá nhiều”, cô định dùng thời gian nghỉ đông để làm mình bình tĩnh lại, đừng mất kiểm soát trước khi thi Đại học.

Khi Lục Chỉ nói muốn đến thư viện gần nhà mình để học, Quý Mông nghĩ nửa tháng không gặp sẽ nhớ anh, vậy có lẽ mình có thể giả vờ tình cờ đi dạo rồi gặp được anh, một tuần gặp hai ba lần là đủ rồi. Nhưng Quý Mông không biết anh muốn học trong phòng tự học, đến lúc đó ngày nào cũng gặp, còn là ở phòng tự học nhỏ chỉ cách một vách ngăn... Quý Mông cảm thấy mình rất khó kiềm chế được.

Nhưng không ngăn nổi Lục Chỉ cứ gửi tin nhắn cho cô.

[Lục Chỉ: Lớp trưởng?]

[Lục Chỉ: Có đi không?]

[Lục Chỉ: Phòng tự học miễn phí, còn cung cấp nước ấm và internet, bầu không khí học tập tốt hơn trong nhà, đi thôi đi thôi!]

[Lục Chỉ: Quý Mông!]

Quý Mông: “...” Sao giống y như mấy đứa nhóc, vừa không hài lòng đã làm nũng chơi xấu?

[Cô nhóc cứng nhắc: Tôi đã đặt phòng tự học hai người vào chín giờ sáng ngày mai, số chỗ ngồi là B019, ở tầng hai.]

[Lục Chỉ: Vậy mới được chứ.]

Lục Chỉ vắt chéo chân tiếp tục đọc sách.

Ngày hôm sau, Quý Mông dậy lúc sáu giờ rưỡi, cô đến phòng bếp nấu cháo hạt kê và hấp khoai lang, bí đỏ với trứng gà trước, sau đó lại cắt một đĩa dưa chua và me rồi bưng lên bàn.

Nửa tiếng sau, bà Quý dậy rửa mặt, ăn bữa sáng nóng hổi, Quý Mông cũng đã thay đồ và ngồi ở đối diện, cô tiện thể nói kế hoạch ngày hôm nay: “Mẹ ơi, hôm nay con định ra thư viện công cộng học.”

“Ra ngoài học làm gì?” Bà Quý khó hiểu: “Trong nhà có máy sưởi, đi ra ngoài lại phải chịu lạnh, bên trong phòng tự học kia còn có người khác, đến lúc đó nói chuyện đùa nghịch đều ảnh hưởng đến việc học của con.”

“Phòng tự học có bầu không khí khá giống trong trường.” Sau khi nói dối, tai Quý Mông đỏ hết cả lên: “Vừa nghỉ, học một mình ở nhà hơi không thích ứng được.”

Bà Quý chỉ tùy tiện hỏi, bà lo con gái ra ngoài sẽ bị cảm lạnh, trên đường tuyết đọng khắp nơi còn không an toàn, nghe cô nói vậy thì bà dặn dò cô chú ý an toàn, lại hỏi buổi trưa cô có về nhà ăn cơm không.

Quý Mông do dự một lát rồi bảo: “Chưa biết ạ, đến lúc đó xem tình hình.”

Bà Quý gật đầu: “Nếu ăn ở bên ngoài thì ăn đồ ngon vào, đừng ăn mấy món không tốt cho sức khỏe, ăn ít trà sữa, gà rán hay đồ lạnh thôi. Nếu về nhà ăn, thịt và rau con đều biết ở đâu, hoặc là mua chút salad và món kho về ấy.”

“Vâng.” Quý Mông ngoan ngoãn đáp lời: “Mẹ lái xe cũng chú ý an toàn nhé.”

Bà Quý đi làm sau khi ăn sáng xong, nhưng vì gió và tuyết hôm nay quá lớn, lái xe không an toàn, cuối cùng bà đành phải chọn ngồi xe buýt đi làm.

Quý Mông làm xong việc nhà thì bỏ sách vở, đề và đồ dùng học tập cần cho buổi học hôm nay vào cặp, lại nhét thêm bình giữ nhiệt, sạc và khăn giấy vào. Sau khi mặc áo lông vũ, quấn khăn quàng cổ, đội mũ và đeo găng tay, Quý Mông đeo cặp sách lên, cầm ô ra ngoài.

Quý Mông đến thư viện công cộng trước mười phút, cô gấp ô rồi chuẩn bị ngồi chờ một lát ở tầng một, vừa ngẩng đầu lên đã thấy chàng trai đứng trước kệ sách cao chạm trần nhà, áo len cao cổ màu xám phối với quần đen, tóc đen ngắn rũ xuống trán tạo thành một khe hở gần giống hình trái tim.

Ánh mắt của cô giống như những người khác, dừng lại trên người anh.

Nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt của cô thì anh lại cười tươi rói và tùy ý, ánh sáng dịu dàng trên người anh vỡ tan thành những mũi nhọn sắc bén.

Quý Mông hoàn hồn, may mà mình không cởi khăn quàng cổ ra, có thể che giấu nhiệt độ trên mặt. Cô cất ô rồi đi tới trước mặt Lục Chỉ: “Đến khi nào vậy?”

Lục Chỉ khom lưng nhích lại gần, ý cười trong mắt rõ ràng, khiến cô hoảng sợ.

“Đến sớm hơn cậu năm phút.” Anh nói, tầm mắt lướt qua đôi mắt đen láy của cô, rồi dừng trên gò má trắng hồng dưới mí mắt của cô: “Sao mặt đỏ thế?”

“...” Quý Mông cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình càng cao hơn, cô lùi về phía sau một bước, tránh khỏi tầm mắt của anh: “Lên tầng hai đi, phòng tự học có thể vào trước mấy phút.”

Quý Mông không nói, không biết Lục Chỉ đang nghĩ gì, anh vui vẻ cong môi: “Được.”

Quý Mông không muốn nói chuyện với Lục Chỉ, cô cảm thấy cái đuôi của anh sắp vểnh lên trời rồi. Quý Mông đi tìm quản lý để đăng ký, sau đó dẫn Lục Chỉ lên tầng hai, tìm phòng tự học đã đặt.

Thực ra phòng tự học của hai người chính là hai chỗ ngồi đơn đặt cạnh nhau, một chiếc bàn học dài khoảng một mét rưỡi, hai cái ghế, sau ghế là rèm vải che khuất gần hết, bên ngoài có thể nhìn thấy người ngồi trong phòng tự học, nhưng không thấy rõ ai ngồi bên trong, như vậy có thể đảm bảo sự riêng tư mà không đóng kín hoàn toàn.

Quý Mông đặt cặp sách xuống, Lục Chỉ lấy bình của hai người đi rót nước ấm. Phòng tự học không dễ giảng bài, Lục Chỉ chỉ có thể tự đọc sách trước, thấy câu không hiểu thì đẩy sách hoặc đề đến trong tầm tay của Quý Mông, hai người im lặng giao lưu trên giấy nháp.

Lúc không cần giải đáp, Quý Mông cúi đầu làm bài, tiếng ngòi bút cọ xát trên giấy cực kỳ rõ ràng trong không gian chật chội này.

Khi Lục Chỉ lật một trang sách trong tay, anh nhìn thấy ánh mắt của cô gái bên cạnh chuyển động.

Anh nhếch môi, cụp mắt đọc sách.

Nơi này còn yên tĩnh hơn lớp học, hai người tập trung vào việc học của mình, thời gian lặng lẽ trôi đi.

Mãi đến khi uống hết nước trong bình giữ nhiệt, Quý Mông mới nhớ tới việc xem giờ, đã là 11 giờ 15 phút sáng.

Cô xé một tờ giấy note ra rồi viết: [Buổi trưa cậu về nhà ăn cơm à?]

Lục Chỉ lắc đầu và viết: [Buổi trưa trong nhà không có ai.]

[Nhà tôi cũng thế, vậy cậu có muốn ra ngoài ăn cơm không?]

[Được thôi.]

Sau khi cho Quý Mông xem câu trả lời của mình, Lục Chỉ tiện tay kẹp giấy note vào sách, chờ cô dọn cặp sách xong thì cầm lấy nó.

Ra khỏi thư viện, Quý Mông thở ra một hơi, cô quấn chặt khăn quàng cổ rồi hỏi với giọng ồm ồm: “Cậu muốn ăn gì?”

Lục Chỉ nhìn cô, bỗng cười một tiếng. Như hoa lê chợt nở trong tuyết, vừa nhẹ nhàng vừa lanh lợi.

“Tóc vểnh lên kìa.” Lục Chỉ nói rồi duỗi tay lấy tóc bị làm rối tung dưới khăn quàng cổ ra và vuốt lại cho mượt.

Quý Mông cảm thấy phần da đầu bị chạm vào của mình đang nóng lên, mặt cô đỏ lên như một quả cà chua chín: “Ồ, cảm ơn.”

Lục Chỉ xoa ngón tay rũ bên người, muốn véo má quá.

“Tôi không quen với nơi này.” Anh nói: “Lớp trưởng giới thiệu một vài món ăn ở gần đây cho tôi nhé?”

Quý Mông tránh khỏi tầm mắt của anh, cô chỉ vào một cửa hàng ở đường đối diện: “Đồ ăn Đông Bắc của cửa hàng kia khá ngon.”

“Được, vậy ăn đồ ăn Đông Bắc.”

Đây không phải lần đầu tiên Quý Mông mặt đối mặt ăn cơm cùng anh, nhưng lại là lần đầu tiên ăn riêng với nhau. Không cần ngẩng đầu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt ở đối diện, có thể nhìn thấy bàn tay có khớp xương rõ ràng của anh và xương cổ tay nhô ra.

Quý Mông cảm thấy, ra ngoài học riêng thật sự không phải một quyết định quá tốt, lòng cô rối bời. Nếu còn tiếp tục như vậy, cô cũng không dám chắc liệu mình có thể kiên trì được nữa hay không.

Nhưng đã đồng ý với anh, Quý Mông không muốn lật lọng.

May mắn thay, Lục Chỉ không gây ra chuyện gì, thỉnh thoảng anh chỉ làm ra một vài hành động thân mật, nhưng không quá mức, cũng không làm rõ.

Nếu mập mờ có chỉ số, vậy chắc chắn bầu không khí mập mờ giữa họ sắp bùng nổ!

Hai người cùng học tới ngày hai mươi tám tháng chạp.

Vào ngày hai mươi chín tháng chạp, Trì Sư hẹn cô ra ngoài ăn sinh nhật. Những năm trước sắp xếp như vậy là vì Quý Mông quen tổ chức sinh nhật theo lịch âm, mà cô tình cờ sinh vào đêm giao thừa, mấy người bạn chỉ có thể ăn sinh nhật cô trước một ngày. Nhưng năm nay lại khá trùng hợp, ngày hai mươi chín tháng chạp trùng với ngày sinh nhật của cô theo lịch dương, hơn nữa đây còn là sinh nhật mười tám tuổi của Quý Mông. Trì Sư đã chuẩn bị quà từ nửa năm trước, cô ấy háo hức chuẩn bị cho cô bạn thân một lễ trưởng thành khó quên.

Vừa gặp mặt, Trì Sư đã nhào tới ôm cô: “Cuối cùng Mông Mông nhà mình cũng tròn 18 tuổi rồi!”

Quý Mông cũng ôm lại Trì Sư rồi nói: “Lát nữa cậu tới đồn công an với mình nhé, thẻ căn cước hiện tại được chụp vào ba năm trước, hôm nay đi làm thẻ mới.”

“OK!” Đương nhiên Trì Sư sẽ không từ chối, chẳng qua bỗng nhiên cô ấy nhìn về phía tóc mái của bạn mình: “Chụp căn cước không thể che nhiều như vậy đâu, tóc mái của cậu phải làm sao bây giờ?”
Bình Luận (0)
Comment