Đắm Chìm Trong Tình Yêu - A Tựu

Chương 38

Trì Sư chụp rất nhiều ảnh cho Quý Mông, có rất nhiều tấm trông y như nhau, bởi vì Quý Mông không phát hiện được điểm khác biệt trong đó.

Có ảnh chụp chung của hai người, cũng có ảnh riêng, còn có ảnh bánh kem và trà sữa.

Tấm nào cũng cực kỳ đẹp, hơi khó để chọn ra chín tấm ảnh.

“Mấy tấm này được không?”

Trì Sư cầm lấy điện thoại và nhìn chín tấm ảnh được chọn, trong lòng cảm thấy quả nhiên là như thế.

Sáu trên chín tấm mà Quý Mông chọn là ảnh chỉ chụp đồ ăn, có cả hai tấm ảnh Trì Sư tự chụp, chỉ có một tấm Quý Mông lộ mặt, nhưng chỉ lộ một bên mặt.

Tuy rất đẹp, nhưng vô cùng mơ hồ, đăng lên chắc chắn sẽ có rất ít bạn học nhận ra cô.

Nghĩ đến tính cách của cô bạn thân nhà mình, Trì Sư nuốt lời khuyên xuống bụng, cô ấy đăng chín tấm ảnh ấy lên khoảnh khắc.

Đăng xong, Trì Sư bấm vào app đặt đồ ăn và hỏi: “Buổi trưa bọn mình ăn gì bây giờ? Hình như có một quán lẩu Triều Sán mới mở, nghe nói hương vị khá ngon, ngoài ra quán buffet nướng trước đây bọn mình từng tới cũng đang có sự kiện cuối năm, giá rẻ hơn rất nhiều. Đúng rồi, còn có một quán đồ Thái mới mở, nghe nói mấy ngày này đi ăn còn được tặng món tráng miệng.”

Mới vừa ăn bánh kem xong, hai người không quá hứng thú với món tráng miệng, sau khi bàn bạc, hai người quyết định đi ăn lẩu Triều Sán.

Hai người vào quán lúc mười một giờ, quán lẩu vẫn còn chỗ, hai người gọi một phần nước lẩu đặc trưng rồi lại gọi rất nhiều thịt bò, đồ ăn kèm và món ăn nguội.

Thịt bò rất tươi, không phải loại đông lạnh rồi cắt miếng, sau khi thịt chín, bọn họ nhúng vào nước sốt mè kèm rau thơm, ăn vừa giòn vừa tươi.

Quý Mông và Trì Sư đều rất thích chấm gia vị khi ăn lẩu, ví dụ như bột ớt, sốt mè hoặc là những gia vị khác, bởi vậy mỗi lần ăn lẩu, hai người có thể bày ba bốn đĩa nhỏ chỉ để chấm.

Khi đã ăn gần hết đồ ăn, hai người buông đũa xuống. Quý Mông cắn ống hút trà sữa nhìn xung quanh, Trì Sư ngồi đối diện bấm điện thoại.

Một lát sau, Trì Sư bỗng “Ơ” một tiếng.

“Bọn họ là kính hiển vi thành tinh à?” Trì Sư ngẩng đầu, đưa điện thoại tới: “Vậy mà Vương Giai Giai lại nhìn thấy cậu trong ảnh phản chiếu trên của kính, còn hỏi mình có phải là cậu không.”

Quý Mông đã nhìn thấy bình luận của Vương Giai Giai ở phía dưới.

[Vương Giai Giai: Đi chơi với lớp trưởng à? Là lớp trưởng đúng không, ảnh phản chiếu trên cửa kính nhìn giống lớp trưởng, mình nhớ cậu ấy cũng có một cái áo lông vũ giống y như vậy.]

Phía dưới còn có bình luận của một vài bạn học khác, họ đều nhận ra Quý Mông từ bình luận của Vương Giai Giai, sau đó cảm thấy rất mới lạ khi nhìn thấy một lớp trường hoàn toàn khác trước trong ảnh phản chiếu trên cửa kính.

Quý Mông thở dài, đang định trả điện thoại cho Trì Sư thì trong nhóm lớp hiện lên một tin nhắn, còn tag cô.

[Thẩm Hiên Di: @Quý Mông lớp trưởng đổi tóc mái rồi à? Đẹp lắm luôn, thật đấy!]

Trước khi Quý Mông trả lời, tin nhắn này đã khiến cho nhóm lớp trở nên náo nhiệt.

Cô hơi bất lực, Trì Sư lại thấy rất phấn khích.

“Không sao đâu, dù gì cậu cũng đã cắt tóc mái rồi, đã tiêu tiền thì phải để nhiều người nhìn thấy!” Trì Sư cười hì hì khuyên và an ủi cô.

Quý Mông gật đầu: “Ừ, thấy thì thấy thôi.”

Chuyện đã xảy ra, thật ra Quý Mông cũng không quá lo lắng. Tính cách của cô luôn là như vậy, tựa như cô đối mặt với tình cảm của mình dành cho Lục Chỉ, cô luôn có thể tìm được cách xử lý ít rắc rối nhất, cho dù chỉ là giữ vẻ ngoài bình tĩnh.

Trong nhóm lớp vẫn đang thảo luận, tấm ảnh chụp góc nghiêng Trì Sư đăng lên cũng bị mọi người tập trung chú ý.

Kỳ thực, trải qua hai năm rưỡi ở chung với nhau, không ai trong lớp 1 có thể che giấu lương tâm nói rằng lớp trưởng xấu, cái mũi, đôi môi và hình dáng khuôn mặt lộ ra bên ngoài đều rất đẹp. Chẳng qua cô ăn mặc quá già dặn, đã vậy khí chất còn điềm tĩnh, có cảm giác rất xa cách với người khác, giống như một học giả già cổ hủ. Lớp trưởng có mấy chàng trai từng yêu thầm cô, nhưng đều bị phong thái nghiêm khắc như giáo viên chủ nhiệm lớp của cô dọa rút lui.

Điện thoại của Quý Mông bỗng vang lên, có người gọi điện thoại cho cô.

Là một dãy số xa lạ, nhưng cô chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra chủ nhân của dãy số này.

Quý Mông bỗng hơi căng thẳng, cô làm ra một hành động đột ngột. Cô đứng lên rồi khô khan nói “Mình ra ngoài nghe điện thoại”, sau đó chạy chậm ra khỏi quán lẩu.

Trì Sư trợn mắt há hốc mồm, cô học điều này từ bộ phim truyền hình nào vậy?

Quý Mông sợ cuộc gọi bị cúp nên cô đã nghe máy khi sắp ra tới cửa.

“Quý Mông.” Giọng nói của chàng trai xuyên qua điện thoại rồi vang lên bên tai cô, mang đến một cảm giác tê dại khác biệt.

“Ơi.” Cô thở ra một hơi, hỏi anh với giọng bình tĩnh: “Sao vậy?”

Lục Chỉ khẽ cười: “Không có gì.”

Hình như anh đang chơi bóng, bên kia có tiếng bóng rổ nặng nề đập xuống đất, còn có tiếng nói chuyện của những người khác.

“Ồ.” Quý Mông đi tới cạnh lan can, tầm mắt đảo qua người đi đường, cuối cùng dừng lại trên thang máy ngắm cảnh đang vận hành.

Cô bỗng nhớ ra, chính ở trên thang máy ấy, cô chạm vào... cơ ngực của anh. Vì thế, gương mặt cô đỏ lên một cách khó hiểu.

“Chỉ phản ứng như vậy thôi à?” Giọng điệu của Lục Chỉ không hề bất mãn, ngược lại vì ẩn giấu ý cười nên nghe như trêu đùa thân mật: “Lớp trưởng, ngay cả khi tôi ném một chiếc lá xuống giếng cổ thì nó cũng có thể hiện ra một chút gợn sóng đó.”

Quý Mông cụp mắt: “...Nhàm chán.”

Ở đầu bên kia của điện thoại, Lục Chỉ cười, anh nhanh chóng chuyển chủ đề: “Khi nào cậu về nhà?”

Quý Mông biết anh biết hôm nay là ngày mấy, cũng biết cô đang ở bên ngoài. Có lẽ do căng thẳng, hoặc cũng có thể là mong chờ nên cô ho nhẹ một thường: “Tôi thường về nhà vào khoảng bảy giờ, sao vậy?”

“Tìm cậu đó.” Anh nói nghe rất nhẹ nhàng, nhưng lòng bàn tay rũ xuống bên người lại đổ mồ hôi, bị gió lạnh thổi cho rét run: “Nói trước với cậu một tiếng, tránh để cậu giật cả mình khi thấy tôi ở đầu ngõ. Được rồi, không làm phiền cậu chơi nữa, buổi tối gặp.”

Quý Mông nắm chặt điện thoại: “Ừ.”

Tiếp đó, cô lập tức cúp máy.

Lục Chỉ nghe tiếng cúp máy thì vui vẻ cong khóe môi.

“Anh Chỉ cười gì thế?”

“Anh Chỉ cười trông ngập tràn tình yêu thương, chậc chậc chậc, có phải gọi điện thoại cho chị gái nào đấy không?”

“Lẽ nào anh Chỉ tự gọi điện thoại cho học sinh giỏi lớp Một kia?!”

“Học sinh giỏi của lớp Một!? Couple tôi ship là thật ư???”

“Ngoài học sinh giỏi Quý Mông thì còn có thể là ai nữa? Anh Chỉ của bọn mình đỉnh thật đấy, không yêu sớm thì thôi, đã yêu sớm là phải chơi lớn, bắt cóc người trong lòng và báu vật trong tay của tất cả giáo viên trong trường!”

Lục Chỉ không thể chịu nổi nhóm hóng hớt này nữa, anh đạp một người trong số đó một cái rồi cất điện thoại vào túi: “Nói nhảm gì đấy, có chơi nữa không?”

“Chơi chơi chơi!”

Nếu muốn hóng chuyện của Lục Chỉ thì phải trả giá đắt, mọi người lập tức chia ra nhiều hướng khác nhau.

Quý Mông và Trì Sư ăn uống cả ngày, cuối cùng đi đến bến xe buýt và chuẩn bị tạm biệt. Trì Sư lấy món quà mà cô ấy đã mang theo cả ngày ra, là một đôi khuyên tai hình vỏ sò được làm bằng bạc, còn đính thêm hai viên ngọc trai.

Trì Sư đeo vào giúp cô, sau đó lùi lại một bước để nhìn kỹ hơn, cô ấy nói: “Siêu đẹp!”

Nói rồi, Trì Sư mở điện thoại ra chụp ảnh cho cô.

Quý Mông hơi ngại, cô chỉ chụp tai, lộ ra hơn một nửa khuôn mặt.

Một lọn tóc mái bay uốn cong theo đường cong của má, vừa khéo để lộ khuyên tai vỏ sò. Tóc đen, da trắng, vỏ sò màu bạc và ngọc trai sáng bóng, đẹp đến nỗi khiến người ta phải nín thở.

Trì Sư cảm thấy quả thực ánh mắt của mình không thể tốt hơn được nữa, mỗi món đồ cô ấy tặng Quý Mông đều cực kỳ hợp với cô.

Ngồi trên xe buýt, Quý Mông sờ khuyên tai trên tai, trên cửa sổ xe tràn đầy sương mù, nhưng cô biết đôi khuyên tai này rất đẹp.

Trừ cái này ra, trên đùi cô còn đặt một quyển sách vẽ rất dày. Trì Sư đã chuẩn bị quyển sách này vài tháng, bên trong cô nhật ký của cô ấy, có mấy tấm ảnh Polaroid, còn có tranh cắt dán, kể về rất nhiều câu chuyện tình bạn của hai người.

Sau khi xuống xe buýt, Quý Mông cầm sách vẽ đi về nhà.

Mùa đông trời tối sớm hơn, lúc này đèn hai bên đường đều đã bật sáng, trên đường ít người đi lại. May mà các cửa hàng ven đường đều bật đèn, hệ thống giám sát an ninh cũng mở 24/24, cho nên Quý Mông không thấy sợ.

Đi tới ngôi làng trong thành phố, xung quanh bỗng yên tĩnh hơn rất nhiều. Lúc này, gần như nhà nào cũng đóng cửa chính và cửa sổ để sưởi ấm, hoặc là ăn cơm trò chuyện, chuẩn bị cho giao thừa ngày mai và mồng một ngày kia. Tuy yên lặng, nhưng tràn ngập mùi vị cuộc sống.

Quý Mông giẫm lên tuyết đọng phát ra tiếng lạo xạo, ỷ vào việc đi giày dày và chắc, cô cố ý chọn những chỗ có tuyết dày để đi. Quý Mông cúi đầu bước đi, bỗng có một cái bóng xuất hiện trong tầm nhìn của cô.

Quý Mông ngẩng đầu lên, Lục Chỉ đút tay vào túi đứng dưới đèn đường, ánh mắt nhìn cô tập trung một cách khó hiểu.

Quý Mông đi tới rồi hỏi: “Cậu đến lúc nào vậy?”

“Chưa được bao lâu.” Anh vừa nói, miệng đã phả ra một hơi nóng.

Lục Chỉ nhìn sự thay đổi lớn của cô gái, ánh mắt anh dừng trên khuôn mặt của Quý Mông. Anh không kết bạn Wechat với Trì Sư, bởi vậy chỉ có thể biết được chuyện cô đổi kiểu tóc trong nhóm chat của lớp.

Còn đẹp hơn anh nghĩ, cũng rất hợp với Quý Mông, bây giờ anh rất muốn vẽ cô.

Quý Mông cảm thấy ánh mắt dừng trên khuôn mặt mình hơi nóng, may mà nửa mặt dưới của cô đã vùi vào khăn quàng cổ, không ai phát hiện cô đỏ mặt.

“Hôm nay chơi thế nào?” Anh hỏi.

Quý Mông gật đầu: “Trước đó cậu đang chơi bóng à?”

“Ừ, làm xong bài tập rồi, đọc thuộc cũng đọc đến nỗi đau cả đầu, ra ngoài hít thở không khí.” Lục Chỉ nói, vô tình lộ ra việc mình nghiêm túc học tập.

Quý Mông không nhận ra ý đồ của Lục Chỉ, nhưng nghe thấy anh nói vậy thì vẫn rất yên tâm, cô hỏi tiến độ đọc thuộc của anh.

Lục Chỉ nhìn nói xong thì thấy cô tỏ vẻ kinh ngạc, anh chắp tay sau lưng như đang che giấu thành tích và danh tiếng của mình: “Khi đi học lại có một kỳ thi, tôi muốn thi tốt hơn.”

Quý Mông suy nghĩ rồi nói: “Lát nữa về tôi sẽ gửi một vài bài kiểm tra cho cậu, mỗi ngày làm một bài, làm xong thì nói với tôi, tôi soạn một bài kiểm tra cho cậu, chắc là độ khó không khác kỳ thi lúc đi học lại lắm.”

Lục Chỉ đồng ý, sau đó đột nhiên dừng lại.

Một bông tuyết rơi lên lông mi của Quý Mông, cô cúi đầu xuống quơ quơ, muốn lắc bông tuyết kia xuống.

Lục Chỉ không hề suy nghĩ mà duỗi tay dùng lòng bàn tay lau sạch bông tuyết sắp tan thành nước.

Quý Mông kinh ngạc, cô nhắm mắt lại theo bản năng nhưng không né tránh.

Trong lòng Lục Chỉ rung động, trái tim trong lồng ngực đang đập dữ dội, như thể muốn nhảy ra ngoài.

“Tuyết rơi rồi.” Lục Chỉ hít một hơi thật sâu, dường như không khí lạnh lẽo có thể san phẳng sự xao động trong lòng.

Quý Mông mở to mắt, nhìn bông tuyết rơi lả tả dưới đèn đường, cô “Ừ” một tiếng.
Bình Luận (0)
Comment