Đắm Chìm Trong Tình Yêu - A Tựu

Chương 40

Hai người lại bắt đầu gặp mặt ở phòng tự học, kỹ năng dạy kèm của Quý Mông không quá cao siêu, nhưng không thể ngăn được việc cô là một kho đề hình người. Mà dưới sự hướng dẫn của Quý Mông, Lục Chỉ có thể suy một ra ba một cách nhanh chóng, bởi vậy hiệu quả dạy kèm rất cao. Một ngày trước khi đi học lại, anh đã học xong những kiến thức quan trọng của lớp mười.

Quý Mông ra một đề thi cho anh, đề thi bao gồm các kiến thức quan trọng trong kỳ thi Đại học, kiến thức quan trọng của lớp mười chiếm tỉ lệ rất lớn.

Lục Chỉ thi khá tốt, Quý Mông đoán anh có thể thăng lên khoảng 100 hạng trong kỳ thi lúc vào học.

Mục tiêu mà Quý Mông đặt ra cho anh là thi đậu Đại học tuyển sinh đợt đầu(*), chỉ cần bốn tháng kế tiếp anh học tập từng bước một là có thể hoàn thành mục tiêu.

(*) Đại học tuyển sinh đợt đầu là các trường đại học thuộc dự án 985, 211 hoặc các trường có thế mạnh nào đó nổi trội.

Lục Chỉ lại muốn thi đậu Đại học Hoa. Nhưng Đại học Hoa không phải đại học bình thường, không phải anh muốn là có thể thi đậu.

Đại học Hoa là đại học đứng đầu cả nước, điểm trúng tuyển thấp nhất năm ngoái cũng cao hơn bảy mươi, tám mươi điểm so với các trường đại học tuyển sinh đợt đầu. Nếu anh bắt đầu học sớm thì có lẽ sẽ có thể thử sức, nhưng anh tỉnh ngộ quá muộn, chỉ có thể cố gắng nâng cao điểm số, đến lúc đó có thể chọn nhiều trường hơn và ở gần Đại học Hoa.

Quả nhiên, sau khi có thành tích thi đầu học kỳ, Lục Chỉ đội sổ ở hạng hơn 500 đã lên tới hạng 401, tiến bộ nhiều tới mức khiến các giáo viên líu lưỡi.

Mỗi phòng thi ở trường Trung học Số Một đều được phân bố hai giám thị, trước và sau lớp học đều có camera, trong lúc thi còn mở thiết bị phá sóng, vậy nên không có giáo viên nào lo lắng thành tích này là do gian lận. Do đó, giáo viên các môn đã lấy bài của Lục Chỉ để phân tích.

“Vậy mà em ấy lại làm đúng câu này? Tôi nhớ dạng câu hỏi này được dạy lúc mới lên lớp mười, là dạng câu hỏi kinh điển, chắc chắn sẽ có trong đề thi Đại học. Nhưng lần này có rất nhiều học sinh làm sai câu này, vậy mà em ấy lại có thể tính được, xem ra trước đây cũng không hẳn là em ấy không nghe giảng.”

“Lần này Lục Chỉ gần như đạt điểm tối đa môn tiếng Anh, trong bài văn có dùng vài từ ngữ vượt ra ngoài phạm vi của giáo trình. Thằng nhóc thối này, trước đây toàn nộp giấy trắng mà? Tiếng Anh giỏi như thế mà lại giấu đi!”

“Em ấy cũng lấy được vài điểm trong đề thi Vật lý dựa vào các kiến thức, tôi nghĩ em ấy đã học rất chắc sách tổng hợp kiến thức lớp mười, sau này có thể đôn đốc nhiều hơn.”

“Có phải cậu nhóc này chỉ học nội dung trong sách lớp mười không nhỉ? Tôi thấy trong bài thi của em ấy có khá nhiều kiến thức liên quan đến sách lớp mười, tuy nội dung ở phía sau em ấy không bỏ trống, nhưng gần như đều là đoán mò.”

Giáo viên các môn kiểm tra và phát hiện trình độ của Lục Chỉ quả thực vẫn dừng lại ở sách lớp mười.

Dù lúc trước Lục Chỉ chỉ học sách lớp mười, hay là anh tự ôn tập trong sách lớp mười, nhưng hành động không nộp giấy trắng của anh trong lần này khiến các giáo viên rất vui, như thể thấy được “lãng tử” quay đầu, họ nhanh chóng nhất trí quyết định —— Học sinh này vẫn có thể cứu chữa!

Sau khi thành tích được công bố, Lục Chỉ nhận được sự kinh ngạc của mấy người bạn trong đội bóng rổ và lớp 12-16, bọn họ càng kinh ngạc, anh càng đắc ý.

Có người hỏi có phải anh uống thần dược nên bỗng giác ngộ hay là bị gì đó kích thích không, anh khinh thường và không trả lời, trong lòng lại nghĩ anh có học sinh giỏi ngồi cùng bàn dạy kèm 1-1, anh không coi trọng chút tiến bộ nhỏ này, chờ sau này thành tích của anh càng ngày càng tốt hơn, nhóm người này sẽ rất ngạc nhiên.

Khi thành tích của Lục Chỉ được gửi về nhà họ Lục, phản ứng đầu tiên của Lục Vệ Thành chính là tin tức bị gửi sai, khi trợ lý đưa phiếu điểm cho ông ta, vẻ mặt của ông ta vẫn không được tốt lắm.

“Có tra được cách thằng bé làm để đạt được điểm số này không?” Ông ta hỏi.

Trợ lý sửng sốt, sau đó mới hiểu được ý của ông ta: “Nghe nói cậu chủ rất ít ra ngoài chơi vào kỳ nghỉ đông, hầu như ngày nào cũng tới phòng tự học trong thư viện công cộng để học. Đúng rồi, bạn ngồi cùng bàn mới của cậu chủ là một học sinh có thành tích rất xuất sắc, đã được tuyển thẳng vào Đại học Hoa từ lâu, còn được tự chọn chuyên ngành(*).”

(*) Chính sách tuyển sinh mới của các trường thuộc dự án 985, chỉ dành cho các học sinh được tuyển thẳng, các học sinh được tuyển thẳng thích ngành nào thì có thể chọn ngành đó, dù ít người học hoặc trường không có ngành đó thì vẫn sẽ có người dạy, có một số trường hợp một ngành chỉ có một người học.

Lục Vệ Thành nhớ ra quả thực có chuyện như vậy, lúc trước khi ông ta chuyển Lục Chỉ tới lớp 12-1, có nghe nói tới thành tích của học sinh kia, ông ta tùy tiện nói một câu để hai người ngồi cùng bàn, dù không thể khiến Lục Chỉ có động lực học thì ít nhất anh cũng sẽ không nghịch phá theo.

Chỉ cần Lục Chỉ có thể ngoan ngoãn ở lớp 12-1, không đi vẽ mấy bức tranh xấu xí kia, tránh xa những người bạn xấu khiến anh sa đọa, bớt khiến ông ta lo là được.

Không ngờ còn có chuyện bất ngờ.

Sau khi biết được việc này, Lục Vệ Thành không hỏi thêm nữa, hiển nhiên là không quan tâm đến sự tiến bộ của con.

Nhưng ông Lục lại rất vui vẻ, ông ấy bảo chú Hà đặt một bàn tiệc, mua một bộ dụng cụ vẽ tranh sơn dầu cho Lục Chỉ, còn bảo chú ấy mời Quý Mông tới ăn cơm.

Đương nhiên Quý Mông không thể đồng ý, cô từ chối khéo ý tốt của ông Lục.

Lục Chỉ đành phải đóng gói trước một phần và mang tới trường vào buổi chiều. Một mình Quý Mông không ăn hết được nhiều như vậy, sau khi hâm nóng trong lò vi sóng ở trường, cô ăn cùng Trì Sư.

Trì Sư đã hỏi về chuyện đó trên đường đi, cô ấy biết đây là quà bạn thân nhận được vì dạy kèm cho người ta, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai. Nếu không phải vẻ mặt của bạn thân thật sự rất nghiêm túc, Trì Sư muốn hỏi một câu: Hai người thực sự không hẹn hò ư?

Dựa vào sự tin tưởng dành cho bạn thân, Trì Sư không hỏi.

Nhưng trong lòng Trì Sư biết rất rõ sự thật, không phải Quý Mông không có tình cảm với Lục Chỉ. Bây giờ hai người này không ở bên nhau, cũng chỉ vì sợ ảnh hưởng đến việc học và kỳ thi Đại học, còn về phần sau này có ở bên nhau hay không... Trì Sư tưởng tượng hình ảnh hai người đứng chung một chỗ, phát hiện còn khá hợp.

Không lâu sau khi thi đầu học kỳ chính là cuộc thi học sinh giỏi cấp thành phố, Quý Mông phát huy ổn định, không chỉ bảo vệ danh hiệu học sinh giỏi của trường Trung học Số Một, mà còn đánh bại học sinh giỏi của các trường khác, trở thành thủ khoa môn tự nhiên của kỳ thi học sinh giỏi cấp thành phố. Trong các kỳ thi tiếp theo, cô vẫn luôn ngồi vững vàng trên ngai vàng thủ khoa môn tự nhiên, điều đáng nói nhất là và người hạng hai chênh lệch hai mươi hai điểm, điểm tất cả các môn đều gần như tuyệt đối.

Vào học kỳ cuối cùng, Trì Sư thu hồi mọi tâm tư và nghiêm túc học tập, sự cải thiện về thành tích không rõ ràng trong cả khối, nhưng nhìn toàn bộ thành phố Tầm, xếp hạng của cô ấy cải thiện rất đáng kể. Chỉ cần cô ấy ổn định tâm lý, chắc chắn có thể thi đậu trường 985(*).

(*) Đây được xem như danh sách các trường đại học trọng điểm của Trung Quốc thuộc tầm đẳng cấp thế giới và nằm trong đề xuất được chính phủ ưu tiên phát triển.

Lục Chỉ ngày càng trở thành một học sinh khiến các giáo viên cảm thấy kinh ngạc, mỗi lần thi cử đều tiến bộ đều đặn, lần thi cuối cùng anh đã đủ điểm vào Đại học tuyển sinh đợt đầu.

Tiết cuối cùng trước ngày nghỉ để chuẩn bị thi Đại học là họp lớp, giáo viên chủ nhiệm lớp là ông Khâu ngồi trên bục giảng, ánh mắt nhìn từng khuôn mặt non nớt ngây ngô.

Ông Khâu nhẹ nhàng từ tốn nói về những việc cần chú ý trước khi thi và sắp xếp địa điểm thi, ông bảo mọi người về nhà nghỉ đừng căng thẳng, cứ làm việc, nghỉ ngơi và học tập bình thường, việc ăn uống cũng phải giống như trước kia, cứ coi thi Đại học như một kỳ thi bình thường.

Học sinh trong lớp được chia đến các địa điểm thi khác nhau, mỗi một địa điểm thi sẽ có một xe buýt của trường chuyên đưa đón, xe buýt của trường mười phút có một chuyến, ông Khâu nhắc mọi người đừng đi sai xe.

Ông Khâu còn nhắc đến các bài kiểm tra được phát lần lượt trong hôm nay, ông nói những bài kiểm tra đó là bài tập cuối cùng mà các giáo viên giao, không cần nộp, mọi người tự làm hoặc không tùy theo tình hình ôn tập của họ.

Ông Khâu nói rất nhiều, cuối cùng chúc mọi người vượt xa phát huy của người bình thường, có tên trong bảng vàng.

Nói xong, cả lớp trở nên im lặng, dường như đều đang kìm nén cảm xúc chia li.

Trước đây khi chụp ảnh tốt nghiệp, mọi người ai cũng cười, họ muốn để lại một dấu chấm hết vui vẻ cho hơn mười năm học tập, cũng có người mừng vì mình sắp thoát khỏi tiếng khóc. Không ai ngờ rằng mình sẽ khóc như chó vào ngày hôm nay.

Trong bầu không khí như vậy, chỉ cần có một người khóc, cảm giác luyến tiếc ào xuống như một con đập được mở, gần như tất cả mọi người đều khóc.

Quý Mông cúi đầu, còn chưa kịp tháo kính xuống, một giọt nước mắt đã rơi lên mắt kính.

Cô hít một hơi thật sâu, cảm thấy mũi hơi nhức.

Một tờ khăn giấy được đưa tới trước mặt cô.

Quý Mông sửng sốt, bỗng không biết nên lấy tờ giấy anh đưa để thấm nước mắt trên kính hay lau nước mắt.

“Cảm ơn.” Quý Mông nhận lấy tờ giấy, cẩn thận lau khô nước mắt trên kính.

Lục Chỉ nhìn động tác của cô, không hiểu sao anh lại cảm thấy hơi ngốc, đương nhiên, đáng yêu chiếm phần lớn. Lục Chỉ bật cười, yên tâm vì thấy cô không khóc nữa.

Anh không muốn thấy cô khóc, bản thân anh không hề cảm thấy buồn.

Anh muốn mau tới ngày mai để kết thúc kỳ thi thi Đại học, sau đó lập tức tỏ tình với cô, có thể nắm tay cô, có thể ôm cô vào lòng…

Quý Mông vừa quay đầu đã bắt gặp ánh mắt nhìn chằm chằm của anh, sự buồn bã trong lòng bị phá vỡ, cô thất thố nhìn sang chỗ khác, tai và mặt bất giác ửng đỏ.

Tiếng chuông tan học vang lên, Trì Sư đứng dậy định tìm Quý Mông ôm đầu oà khóc, mới vừa bước một bước, bên ngoài đã vang lên một loạt tiếng hoan hô.

“Yeah ——”

“Tốt nghiệp vui vẻ ——”

“Ông đây sắp được giải thoát rồi ——”

Theo sau những tiếng la hét phách lối chính là tiếng xé giấy.

“Xé sách đi!” Có người vừa hô vừa chạy trên hành lang, có người thò đầu ra xem lớp nào to gan như vậy.

Lúc này các giáo viên chủ nhiệm cũng không quản được nhóm học sinh này nữa, ông Khâu hô “không được xé sách”, mọi người chỉ cười hì hì đáp lời, khi ông đi thì lập tức xé quyển nháp, gia nhập vào đội quên xé sách của mọi người.

Mọi năm vào giai đoạn này, đều sẽ có người phấn khích quá mức và ném sách khoa, tài liệu quan trọng, thậm chí là cả phiếu dự thi xuống, sau đó sốt ruột chạy xuống dưới vùi đầu tìm kiếm trong đống giấy vụn.

Lớp 12-1 cũng có khá nhiều người xé sách, Quý Mông bị Trì Sư lôi kéo cũng xé một quyển giấy nháp đã dùng hết.

Quý Mông xé rất chậm, Lục Chỉ còn xé hộ cô nửa quyển, sau đó ném giấy vụn xuống dưới cùng cô.

Nhìn vụn giấy bay lơ lửng xuống dưới, lần đầu tiên Lục Chỉ nhận ra điều thú vị của truyền thống này. Đặc biệt là khi anh và Quý Mông đứng cạnh nhau trên hành lang và xé giấy, không hiểu sao anh lại nghĩ đến việc ném hoa trong lễ cưới.

Quý Mông thấy anh ngẩn ngơ nhìn vụn giấy và cười cực kỳ quyến rũ, cô sợ anh sẽ phát điên vì quá áp lực.

“Có muốn học nhóm trong lúc nghỉ không?” Cô hỏi.

Lục Chỉ lập tức hoàn hồn, đôi mắt bừng sáng: “Được thôi, vậy ——”

“Sắp xếp theo thời gian đi học và tan học, đêm nay tôi mở phòng họp trực tuyến lúc bảy giờ.” Quý Mông quay đầu nói với Trì Sư: “Trì Trì, cậu cũng tới đi. Mình nhớ cuộc họp ba người giới hạn trong vòng một tiếng, sau mỗi giờ học nghỉ mười phút, buổi sáng cũng sắp xếp như vậy.”

Trì Sư nhịn cười: “Được thôi, trong giai đoạn cuối cùng, mình nhất định phải ké hào quang của học sinh giỏi ~”

Lục Chỉ: “…” Cho nên anh chỉ là tiện thể thôi sao?

Lục Chỉ nghiến răng, thu hồi vẻ mặt khó tin, anh rất muốn hỏi Quý Mông rằng, ở trong lòng cô, anh và Trì Sư ai quan trọng hơn?

Nhưng anh không hỏi.

Nghĩ cũng biết Quý Mông sẽ trả lời như thế nào —— Bên ngoài xử lý công bằng, nhưng trong lòng chắc chắn cảm thấy bạn thân quan trọng hơn anh!

Thôi, anh vẫn chưa lên chức, tạm thời không so đo với cô.

Tương lai còn dài.
Bình Luận (0)
Comment