Đắm Chìm Vì Em - Lăng Độ

Chương 20

“Thời Huỳnh…”

Trong căn hộ ánh sáng lờ mờ, Văn Kỳ Sâm khoác chiếc áo choàng tắm, trên trán còn vương mồ hôi, cau mày xem tài liệu do trợ lý chuẩn bị:

“24 tuổi, người thành phố Nam, nhà họ Thời tuy có danh tiếng là gia đình thư hương thế gia, nhưng đã sa sút rồi, một bé gái mồ côi, Văn Tê Hạc thật sự sẽ để tâm sao?”

“Kỳ Sâm, anh điều tra Thời Huỳnh làm gì?” Đôi bàn tay trắng mịn sơn móng tay màu đỏ rực từ phía sau ôm chặt lấy anh ta, giọng nói nửa giễu cợt nửa châm chọc: “Thời Huỳnh này được em trai anh đối xử rất khác biệt đấy, từ nhỏ đến lớn đều có khuôn mặt gây họa mà.”

Văn Kỳ Sâm nhạy bén nghe ra được điểm mấu chốt: “Em biết Thời Huỳnh? Xem thử tài liệu trong này đi, thằng em trai rẻ mạt của anh, lòng dạ đen tối như thế, lại đi thích một con bé mồ côi ư?”

Dù giàu có cỡ nào, Thời Huỳnh cũng chỉ làm tổ trưởng trong một công ty nhỏ, về sự nghiệp, căn bản không thể giúp Văn Tê Hạc tiến lên thêm một bước nào cả, suy bụng ta ra bụng người, Văn Kỳ Sâm cảm thấy Văn Tê Hạc nhìn trúng Thời Huỳnh nhất định có lý do khác.

“Thời Huỳnh quen với ông cụ nhà họ Tần mà.”

Vu Giai Đan nhìn vào tài liệu trên màn hình, ánh mắt ẩn giấu sự ghen ghét:

“Năm đó, khi Thời Huỳnh gặp rắc rối lúc học cấp ba, ông cụ Tần đã trực tiếp gây áp lực lên ban giám hiệu, quả thực là coi như cháu gái ruột mà chăm sóc.”

Nhà họ Tần.

Tần Vân Thăng.

Văn Kỳ Sâm trầm ngâm, tình anh em giữa Văn Tê Hạc và Tần Vân Thăng là điều mà ai trong giới cũng biết, liệu Văn Tê Hạc có thể vì nhà họ Tần mà quan tâm tới Thời Huỳnh, người chẳng có quan hệ huyết thống gì không? Trừ khi, nó muốn lợi dụng Thời Huỳnh để nắm giữ nhà họ Tần trong lòng bàn tay.

“Kỳ Sâm, em ghét Thời Huỳnh, anh làm cho cô ta không thể trụ nổi trong ngành quảng cáo đi, như vậy cũng không khác nào đánh vào mặt em trai anh rồi mà?”

Giọng nói quyến rũ của người phụ nữ vang lên bên tai, khiến cả người Văn Kỳ Sâm nóng bừng, anh ta cười khẩy:

“Chuyện nhỏ mà thôi, nhưng chúng ta cần thả dây dài để câu cá lớn.” Để một người phụ nữ trở thành ngòi nổ khiến tình anh em giữa Văn Tê Hạc và Tần Vân Thăng tan vỡ, đến lúc đó, anh ta sẽ ngồi làm ngư ông đắc lợi.

Một trong những nhân vật chính bị nhắm tới, Tần Vân Thăng, đang nửa tỉnh nửa mê, khuôn mặt trắng bệch dựa vào Hà Lam, một tay cầm chai nước khoáng, một tay ôm cái bụng đang đau quằn quại, yếu ớt trách móc:

“Khỉ thật, nhân viên nhà ma ai cũng tận tâm thế à? Vừa xem xong phim kinh dị, lại chơi thêm nhà ma nữa, nếu để Thời Huỳnh và Văn Tê Hạc vào đó, không khéo mất mạng trong đó luôn ấy chứ?”

“Nếu Văn Tê Hạc cũng biểu hiện giống anh thế này, thì đừng nói đâm thủng lớp màng mỏng kia, có khi còn xây được tường đồng vách sắt giữa hai người luôn ấy chứ.”

Hà Lam khuôn mặt hồng hào đầy thong dong, vẻ bình tĩnh của cô ấy hoàn toàn trái ngược với những người vừa ra khỏi nhà ma, thậm chí còn có tâm trạng lướt vòng bạn bè:

“Tần Vân Thăng, lá gan của anh quá nhỏ, phụ nữ thích anh chủ yếu chắc chỉ vì tiền thôi nhỉ?”

“Đừng nói bậy, không chỉ vì tiền, mà còn vì vẻ ngoài nữa!”

Tần Vân Thăng nói xong, đợi Hà Lam phản bác rồi tiếp tục tranh cãi, ai ngờ Hà Lam lại nhìn chằm chằm vào điện thoại, anh ấy tò mò ghé sát lại, khuôn mặt lập tức đờ đẫn.

Sau một hồi, buông một câu đầy sâu kín:

“Chúng ta không cần phải lo lắng bận rộn nữa rồi.”

Trong điện thoại của Hà Lam, người được lưu với tên “anh Thời” vừa đăng một loạt chín bức ảnh, bày biện món ăn, cả hai chỉ cần nhìn qua là nhận ra đó là ở Ngư Gia, và ngay ở vị trí trung tâm của bức ảnh, có một bức chụp chung.

Thời Huỳnh mặc chiếc váy dài in hoa cổ tròn, mái tóc xoăn nâu được buộc hờ, cô nheo mắt cười tươi với ống kính, nhan sắc nổi bật không kém gì ngôi sao nổi tiếng.

Mà ở phía sau Thời Huỳnh, là một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, không nhìn thấy mặt, nhưng dù là cánh tay cơ bắp lộ ra dưới ống tay áo xắn cao, hay chiếc đồng hồ nam cao cấp trên cổ tay, đều đang nói với những người trong vòng bạn bè rằng, người bạn mà Thời Huỳnh ghi là mời ăn cơm, là một người đàn ông, trong ảnh chụp, bàn tay thon dài của người đàn ông đang đặt miếng tôm nướng đã bóc vỏ vào đ ĩa của Thời Huỳnh.

Hà Lam: “…”

Anh Thời chắc chắn cố ý chụp bức ảnh này! Không có chuyện gì mờ ám giữa hai người, tên của cô ấy sẽ viết ngược lại cho xem!

Có người bóc tôm cho thì giỏi lắm sao?! Ai mà chẳng có bạn trai bóc tôm cho chứ!

À, mình thật không có.

Ngày hôm sau.

Tinh Quang Thiên Địa là trung tâm thương mại lớn nhất thành phố Nam, hội tụ đầy đủ các thương hiệu cao cấp, làm đẹp, rạp chiếu phim, ẩm thực, nhiều thương hiệu quốc tế cũng đặt cửa hàng tại đây, Châu báu Bách Đốn cũng không ngoại lệ, hơn nữa nhờ hợp tác sớm mà cửa hàng được nằm ở vị trí đắc địa, khi khách hàng bước ra khỏi thang máy để đến khu trung tâm, họ sẽ thấy biển hiệu cửa hàng Châu báu Bách Đốn rất lớn ngay phía đối diện.

Ở phía bên phải của tòa nhà Tinh Quang Thiên Địa, có một tòa nhà với kiến trúc xoắn hiện đại với toàn bộ mặt ngoài bằng pha lê, sau khi bị ánh mặt trời chiếu vào, rực rỡ lấp lánh không gì sánh bằng.

“Tổ trưởng Thời, việc lắp đặt cơ bản đã hoàn tất rồi, phần còn lại chúng ta cần phải thảo luận trực tiếp.”

Bị Văn Tê Hạc cảnh cáo, Kim Á không dám phạm sai lầm nữa, dù đã sắp xếp người liên lạc với Thời Huỳnh về buổi triển lãm lớn, nhưng đến cuối cùng vẫn không yên tâm, tự mình đến hiện trường để đảm bảo không có chuyện gì xảy ra như Vu Giai Đan lần trước.

“Tốt hơn nhiều so với bản mô phỏng trong kế hoạch của tôi.” Thời Huỳnh kinh ngạc nhìn khung cảnh thực tế trước mắt, đôi mắt tràn đầy sự thưởng thức, bên cạnh sự thưởng thức cái đẹp, cô còn thấy được tầng tầng lớp lớp những tờ nhân dân tệ màu đỏ chồng chất lên nhau.

Chủ đề cho dòng sản phẩm Flower Diamonds, yêu cầu của Châu báu Bách Đốn có hai cái, một là thể hiện sự tự nhiên, hai là thể hiện sự lắng đọng, rốt cuộc cũng đều dùng cho bài tuyên truyền sản phẩm, dù Châu báu Bách Đốn mới chỉ thành lập được vài năm, nhưng gia tộc đứng sau đó, nhà họ Văn, đã có lịch sử hơn trăm năm.

Tự nhiên, sự lắng đọng và sự chuyển hóa, bọn họ cần một không gian có tính mở rộng, dung hợp các yếu tố lại với nhau để khiến người xem triển lãm có thể đồng cảm như chính trải nghiệm của bản thân, mà việc xây dựng cảnh thật, theo một nghĩa nào đó, thực sự được xem như là một sự biến đổi trong phòng triển lãm.

Kim Á nhìn thấy Thời Huỳnh lộ ra sự thưởng thức, mím môi cười:

“Tất cả là nhờ tổng giám đốc Văn coi trọng, ngân sách đưa ra không giảm một xu nào.” Không giống như ông chủ trước, không chỉ cắt giảm ngân sách mà còn bắt phải tự bỏ tiền túi.

Hai người nói chuyện về phòng triển lãm mới một lúc, đang định vào phòng nghỉ phía sau để thảo luận, Thời Huỳnh vô tình ngẩng đầu lên, thấy Vu Giai Đan và Diệp Dung tay trong tay đi đến.

Nụ cười trên mặt Thời Huỳnh càng sâu, nhưng trong mắt lại đầy sự lạnh lẽo, Vu Giai Đan thì không nói, nhưng Diệp Dung, người được các thành viên trong tổ 1 và tổ 2 nhắc đến như tổ trưởng của tổ 3, vừa vào công ty đã nhắm đến dự án trong tay Thời Huỳnh, tranh qua tranh lại, cuối cùng cũng chỉ là một dự án Châu báu Bách Đốn mà Thời Huỳnh lúc đó bị Vu Giai Đan làm phiền đến mức muốn bỏ đi.

“Chị Á, thật là tình cờ.” Vu Giai Đan lờ đi Thời Huỳnh, chào hỏi Kim Á: “Dù tôi đã nghỉ việc, nhưng vì trước đó đã phụ trách một thời gian, nên cùng với Dung Dung đến xem qua, làm việc phải có đầu có đuôi.”

Kim Á không thích bộ mặt này của Vu Giai Đan, cau mày hỏi lại:

“Cửa có nhân viên chuyên kiểm tra người ra vào, cô vào bằng cách nào? Hai người thật biết chọn thời điểm, lúc trước khi dựng cảnh có biết bao việc không thấy ai, vừa dựng xong thì hai người đã xuất hiện.”

Thời Huỳnh đối với những người không ưa, từ trước đến nay không bao giờ giữ mặt mũi, huống hồ lần trước Vu Giai Đan vừa “hỏi thăm” người nhà của cô, nhìn thấy sắc mặt của hai người trước mặt một xanh một đỏ, Thời Huỳnh mỉm cười, thích thú ngắm bộ móng tay mới làm của mình:

“Nếu kế hoạch bố trí của chúng tôi bị rò rỉ ra ngoài…”

“Thời Huỳnh!”

Diệp Dung có vẻ ngoài ngọt ngào, nhưng trong ánh mắt lại có chút kiêu ngạo không thể xóa bỏ, nhìn một cái đã biết đây là người được gia đình cưng chiều:

“Cô thật sự nghĩ rằng mình lấy được dự án của Châu báu Bách Đốn là thành công lớn lắm sao? Cô chỉ là đi làm thuê mà thôi? Chỉ cần tôi nói với anh Chính Phong một câu, ngày mai cô sẽ bị đuổi việc, cô có tin hay không!”

Diệp Dung từ nhỏ đã sống cùng ông bà nội ở một thị trấn nhỏ, ngày thường hay nghe được những lời thô t ục từ các bà thím trong ngõ, mưa dầm thấm đất, rồi từ đó học được tác phong ngang ngược thô lỗ, sau khi bố mẹ Diệp phát đạt, đưa cô ta về thành phố Nam, lại bởi vì cảm giác tội lỗi mà cưng chiều quá mức, cuối cùng nuôi thành tính cách như hiện tại.

Dĩ nhiên, khi Diệp Dung nói lời đe dọa, cô ta rất tự tin, dù gì ông chủ lớn của công ty Hành Không, Trần Chính Phong, năm đó nhờ sự giúp đỡ tài chính của ông nội Diệp mới học hết cấp 3, vào đại học, Diệp Dung bám theo anh ta vào công ty, ỷ vào mối quan hệ gia đình, trở thành tổ trưởng tổ 3.

Thời Huỳnh nhướng mày cười, giọng nói nhẹ nhàng đến kỳ lạ:

“Tôi thật sự không tin.”

Vu Giai Đan và Diệp Dung: “…”

“Với tính tình của cô, những ngày đầu vào công ty đã nói với Trần Chính Phong về việc sa thải tôi, nhưng tôi vẫn đang làm việc rất tốt, cô thấy Trần Chính Phong đã đồng ý với cô một chữ nào chưa?”

Diệp Dung khinh thường liếc nhìn Thời Huỳnh, đầy tự tin:

“Anh Chính Phong chỉ đang lợi dụng giá trị cuối cùng của cô mà thôi, chờ khi dự án với Châu báu Bách Đốn kết thúc, cô chắc chắn sẽ phải rời đi.”

“Thật vậy sao?” Nghe thấy lời của Diệp Dung, Thời Huỳnh giả vờ ngạc nhiên che miệng: “Nhưng dự án vẫn chưa kết thúc, vậy mà cô đã nói hết suy nghĩ của Trần Chính Phong ra rồi, không sợ tôi sẽ giở trò trong dự án này, làm xấu danh tiếng của Hành Không sao? Trước đây cô đã làm gương rồi còn gì.”

“Cô... vô liêm sỉ!”

“Cảm ơn đã khen, da mặt dày bẩm sinh rồi.”

Kim Á càng nghe càng cảm thấy không đúng, cau mày nhìn Vu Giai Đan, giọng hơi trầm xuống:

“Vu Giai Đan, cô mau đưa tiểu thư Diệp rời khỏi đây, hội trường không cần nhân viên tạp vụ không liên quan.”

“Nhân viên tạp vụ?” Vu Giai Đan bị Kim Á làm mất mặt, sắc mặt đen như đít nồi, căm hận trừng mắt nhìn Thời Huỳnh: “Để xem mấy ngày tới ai mới là nhân viên tạp vụ, Tập đoàn Bách Đốn đã cân nhắc giao dự án tiếp theo cho công ty quảng cáo La Mông, mà Châu báu Bách Đốn đương nhiên sẽ theo sau tập đoàn Bách Đốn không phải sao?”

Vu Giai Đan nhớ lại bốn chữ chuyện nhỏ mà thôi Văn Kỳ Sâm nói tối hôm qua, trong lòng không khỏi ngạo mạn:

“Thời Huỳnh, sau khi hoàn thành xong dự án trang sức Flower Diamonds cô có nghỉ việc hay không tôi tạm thời không bàn tới, nhưng Châu báu Bách Đốn sau này, đoán chừng không còn liên quan gì đến cô nữa.”

Trong suy nghĩ của Vu Giai Đan, hai năm trước, Thời Huỳnh có thể giành được dự án Châu báu Bách Đốn, không chừng là nhờ sự giúp đỡ của nhà họ Tần, Văn Tê Hạc lên làm ông chủ lớn của Châu báu Bách Đốn thì như thế nào chứ, không phải vẫn phải nhìn sắc mặt của Tập đoàn Bách Đốn thôi sao?

Thời Huỳnh hơi híp lại đôi mắt, cô không biết rõ chuyện của nhà họ Văn, nhưng hôm qua tại nhà hàng, ai có mắt cũng nhìn ra được, Văn Kỳ Sâm có ý kiến với anh trai nhỏ của cô:

“Vu Giai Đan ...”

“Châu báu Bách Đốn từ bao giờ phải nhìn sắc mặt Tập đoàn Bách Đốn?”

Giọng nói trầm thấp từ cửa truyền đến, Văn Tê Hạc một tay bỏ trong túi, dáng người cao gầy mang theo ánh sáng mà bước vào, vừa xuất hiện đã thu hút ánh mắt của mọi người, khi đến gần, ai nấy đều thấy rõ sự lạnh lùng trong đôi mắt của anh.

Bầu không khí trong hội trường ngay lập tức trở nên căng thẳng đến cực điểm, ngay cả những người đang bày trí cũng cố gắng giảm thiểu động tác, sợ phát ra âm thanh, bị ông chủ lớn đang nổi giận trách phạt.

Văn Tê Hạc hơi rũ đôi mắt, lạnh lùng liếc nhìn Vu Giai Đan, khóe môi hơi hạ xuống, giọng điệu chậm rãi nhưng mang theo vẻ khinh thường rõ ràng:

“Tập đoàn Bách Đốn có tư cách nhúng tay vào chuyện của Châu báu Bách Đốn sao? Cô Vu quả biết dát vàng lên mặt họ.”

Trời ạ, ông chủ lớn vừa mở miệng đã mắng cả ban quản lý của Tập đoàn Bách Đốn, trong đó còn có cả bố và anh trai của ông chủ, hơn nữa, thì ra Châu báu Bách Đốn thực sự không cần phải nhìn sắc mặt của Tập đoàn Bách Đốn sao?!

Vu Giai Đan điển hình là loại người bắt nạt kẻ yếu, trước đó bị Thời Huỳnh mắng một lần đã sợ, sau lại cảm thấy mình có chỗ dựa, nên lò dò quay lại, ai ngờ vừa nói vài câu đã bị Văn Tê Hạc vả mặt không thương tiếc.

“Cao Sầm.”

Nghe được tên mình, trợ lý Cao Sầm vội vàng thu lại ánh mắt đang lén nhìn trộm bà chủ tương lai, tiến lên một bước.

“Cho người kiểm tra xem cô Vu và bạn của cô ta làm thế nào vào được đây, tùytiện tiện cho người không phải nhân viên công ty vào phòng triển lãm, có hiềm nghi làm lộ chuyện cơ mật của công ty, xử lý theo quy định của công ty.”

Văn Tê Hạc cúi đầu chỉnh lại đồng hồ, chậm rãi bổ sung:

“Gửi email cho Quảng cáo Hành Không, hỏi xem họ có cần tham khảo cách quản lý nhân sự của Châu báu Bách Đốn không, đừng để bất kỳ ai cũng đẩy ra trước mặt khách hàng, khách hàng rất kén chọn.”

Chỉ vài câu ngắn ngủi đã khiến sắc mặt của Vu Giai Đan và Diệp Dung cùng lúc trắng bệch, suýt nữa đứng không vững.

“Vâng.” Cao Sâm đáp, không cần Văn Tê Hạc nhắc thêm, đã đưa tay ra hiệu mời, không cho phép cự tuyệt mà nói: “Hai vị, xin theo tôi rời đi.”

Sau khi họ rời đi, Văn Tê Hạc quay sang nhìn Thời Huỳnh với vẻ mặt xin lỗi:

“Tổ trưởng Thời, rất xin lỗi vì quản lý nhân sự của công ty không chu đáo, đã gây phiền phức cho cô, là người phụ trách Châu báu Bách Đốn, tôi có thể cam kết, trong những dự án sắp tới, cá nhân tôi rất mong muốn được hợp tác với cô.”

Thời Huỳnh sớm đã thấy được bản lĩnh châm chọc của Văn Tê Hạc, nhanh chóng phản ứng lại, sau đó mỉm cười:

“Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Kim Á bên cạnh im lặng không nói gì, hợp tác với Thời Huỳnh, chứ không phải với Hành Không? Ý của ông chủ là một khi Thời Huỳnh rời khỏi công ty Hành Không để đến công ty quảng cáo khác, Châu báu Bách Đốn cũng sẽ vứt bỏ Hành Không?

Ba người cùng đi, tất sẽ có một người làm nền, Kim Á nhìn hai người đang sóng vai đi phía trước, vô thức đưa tay chạm vào mái tóc ngắn của mình, tự dưng có cảm giác mình sáng hơn bóng đèn 1000W.

“Anh Tê Hạc, anh nên đề phòng Văn Kỳ Sâm, tôi sợ anh ta sẽ tính kế anh trong chuyện làm ăn.” Thời Huỳnh không giỏi trong chuyện đấu đá thương trường, nhưng Vu Giai Đan tự tin đe doạ, dù Châu báu Bách Đốn thực sự không phụ thuộc vào Tập đoàn Bách Đốn, cũng không thiếu gì những thủ đoạn gian lận: “Chẳng hạn như cài người của anh ta vào Châu báu Bách Đốn.”

“Tôi rất vui.”

Tôi vui vì em chủ động quan tâm đ ến tôi, mà không còn lo lắng về cái gọi là quen ít nói như khi mới quen nữa, giữa chúng ta, em không cần lo lắng về việc vượt qua ranh giới, bởi vì tất cả các đường giới hạn đều nhường đường cho em.

Giọng nói trong trẻo của chàng trai, mang theo tiếng cười, như ánh mặt trời mùa hạ, từng tia từng tia nhẹ nhàng chiếu lên trái tim Thời Huỳnh, ấm áp say lòng người, khiến người ta dễ dàng nghe thấy sự tự tin và nắm chắc trong đó.

Những lo lắng trước đó của Thời Huỳnh kỳ lạ thay bỗng tiêu tan, nhưng niềm vui của Văn Tê Hạc thì cô lại không hiểu rõ lắm, nghiêng đầu cười khẽ:

“Vui vì điều gì?”

Văn Tê Hạc không trả lời ngay, chỉ nghiêng người về phía Thời Huỳnh, nhẹ nhàng ngửi, lập tức, ánh mắt anh trở nên mềm mại, như thể bên trong chứa đựng một làn gió xuân, anh đè thấp tiếng cười, rõ ràng là rất vui.

“Nước hoa rất thơm, tôi rất vui vì cô thích nó.”

—-----

Tác giả có lời muốn nói:

Kỳ Hạc: Nước hoa là tôi tặng, bốn bỏ làm năm, tức là em thích tôi.

Bình Luận (0)
Comment