Đắm Chìm Vì Em - Lăng Độ

Chương 28

Trong thư phòng mang phong cách cổ điển và thanh nhã, khói từ chiếc lư hương chạm khắc hình sư tử bằng ngọc trắng lượn lờ trong không khí, mùi đàn hương nhè nhẹ quanh quẩn khắp phòng, khiến Văn Tê Hạc nhíu mày khó chịu.

“Tê Hạc, con làm thế cũng quá tuyệt tình rồi.” Văn Thư Dương trầm mặt, ngẩng đầu nhìn Văn Tê Hạc với ánh mắt không đồng tình: “Ta không phản đối chuyện con và Thời Huỳnh, nhưng con lại giúp đỡ con bé, nhắm vào Kỳ Sâm trong công ty, con làm vậy nhân viên của công ty sẽ nghĩ gì về con?”

Tuy rằng Tập đoàn Bách Đốn ở trong nước đã độc lập, nhưng vẫn có một nửa số công việc cần sự hỗ trợ của chi nhánh nhà họ Văn ở nước ngoài, Văn Thư Dương kỳ vọng Văn Tê Hạc có thể nắm quyền thực sự ở nhà họ Văn vì nhiều lý do quan trọng.

Chỉ đến tuần trước, khi dự án trong nước của tập đoàn bị cản trở, Văn Thư Dương mới kinh ngạc nhận ra con trai mình đã âm thầm kiểm soát quyền lực của nhà họ Văn, thậm chí chỉ cần một câu nói đã khiến hạng mục mà Văn Kỳ Sâm phụ trách khó mà phát triển.

“Tôi đã nói trước rồi, bảo anh ta tập trung vào công ty đi, đừng có suốt ngày chú ý tới tôi.” Văn Tê Hạc cúi đầu, vừa nói vừa nghịch chiếc bật lửa, ngọn lửa đỏ tươi lập lòe phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng sắc bén của anh.

Xoạch.

Văn Tê Hạc đóng bật lửa, nhét vào trong túi quần, khóe môi thoảng qua sự giễu cợt, từng lời nói ra đều như chứa băng:

“Anh ta không chú ý đến tôi nữa thì lại chuyển sang để ý đến người tôi thích? Để cho một người đàn bà điên đến bữa tiệc cầm dao phát rồ?”

Nói đến đây anh dừng lại, lạnh lùng nói:

“Anh ta định làm gì tiếp theo? Muốn giết cả tôi à?”

“Nói bậy!”

Văn Thư Dương đập tay xuống bàn, ngực phập phồng, hai má run rẩy không ngừng, lần đầu tiên nhìn con trai với sự thất vọng và phẫn nộ: “Con nói bậy cái gì thế! Cha mẹ Kỳ Sâm đã cứu con trong vụ tai nạn xe năm đó, nhà ta chăm sóc Kỳ Sâm cũng là điều nên làm không phải sao? Mười năm qua, ta đã dồn tất cả tâm huyết từ Kỳ Sâm đặt lên người con, con việc gì phải nhắm vào nó?”

So với Văn Tê Hạc lớn lên trong khu phố cũ, Văn Kỳ Sâm từ nhỏ đã được tiếp thu nền giáo dục tinh anh của nhà họ Văn, còn được Văn Thư Dương tự mình dạy dỗ.

Ông không tin Văn Kỳ Sâm sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn như thế! Còn về bằng chứng, biết đâu có ai đó đang âm thầm giở trò, còn Văn Tê Hạc lại ảnh hưởng bởi Thời Huỳnh nên đã đưa ra phán đoán sai lầm.

“Âm mưu! Có người đang muốn chia rẽ nhà họ Văn chúng ta! Tê Hạc, con tỉnh táo lại đi, đừng để bị người khác dắt mũi!”

Về nước được vài tháng, gặp nhau được ba lần, đây là lần đầu tiên Văn Tê Hạc thấy cha mình run rẩy vì giận, nhưng trong lòng anh chỉ cảm thấy nực cười, vụ tai nạn năm đó, anh cũng lười nhắc lại.

Đôi khi Văn Tê Hạc tự hỏi, năm xưa chuyện ôm nhầm con thực sự là vô tình sao? Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng nhìn thấy được gương mặt tươi cười từ mẹ mình, cha thì thường xuyên vắng nhà do công việc, ánh mắt của mẹ nhìn anh chưa bao giờ chứa đựng chút tình cảm nào mà một đứa trẻ nên nhận được từ người mẹ, anh giống như một người dư thừa trong chính ngôi nhà của mình.

Anh cười khẩy:

“Bọn họ, ồ, cũng không giấu tiếp nữa à?”

Một câu nói nhẹ bẫng, khiến những lời còn lại của Văn Thư Dương nghẹn lại trong cổ họng, như thể bị một đôi tay vô hình mạnh mẽ siết chặt, hơi trợn mắt, há miệng thở d ốc, định nói gì đó nhưng lại không thể thốt thành lời.

Mười năm qua, bí mật mà ông đã cố giấu rốt cuộc lại bị chính mình buột miệng thốt ra, khuôn mặt dần dịu lại, cố gắng bắt chuyện một cách nghiêm túc với đứa con trai ruột thịt của mình:

“Ký ức của con…”

“Cảm ơn đã quan tâm, mặc dù muộn mười năm, nhưng đã hoàn toàn khôi phục.” Văn Tê Hạc nhìn Văn Thư Dương, như nhìn một người xa lạ, sau một hồi, anh rời khỏi giá sách mà mình tựa vào, đứng thẳng dậy: “Chuyện năm đó, tôi sẽ không hỏi lý do vì sao hai người giấu nhẹm đi, nhưng đồng thời chuyện của Văn Kỳ Sâm, tôi hy vọng cha đừng can thiệp vào.”

Văn Thư Dương nhìn đứa con trai với khuôn mặt hờ hững kia, trong lòng trĩu nặng, có lẽ khi người ta già đi, họ sẽ càng để tâm đ ến mối quan hệ huyết thống, dù đã dành hơn mười năm nuôi dưỡng Văn Kỳ Sâm, nhưng dù sao cũng không mang cùng dòng máu với mình.

Năm đó, hai vợ chồng cho rằng việc để Tê Hạc lớn lên trong một khu phố nhỏ bình dân là một sự sỉ nhục đối với nhà họ Văn, trước khi nói chuyện này với ông cụ Văn, họ sai người đã xóa sạch mọi dấu vết về Ôn Tiêu, nhưng cuối cùng, khi bàn đến việc có nên giữ Văn Kỳ Sâm lại hay không, Văn Thư Dương và vợ mình đã xảy ra tranh cãi.

Về sau, Văn Tê Hạc cùng mẹ ruột ra nước ngoài sinh sống, được ông cụ Văn tự mình nuôi dưỡng, còn Văn Thư Dương thì tiếp tục ở lại trong nước, không chỉ để giữ Văn Kỳ Sâm lại ở nhà họ Văn mà còn quan trọng hơn cả, vì tập đoàn Bách Đốn.

Văn Tê Hạc cũng không ngốc, anh đã sớm nhìn thấu mọi chuyện, chính vì đã quá rõ, nên anh chẳng buồn phí thời gian hỏi thêm, một lời xin lỗi hời hợt có tác dụng gì đâu?

“Tê Hạc, con đã bị ông nội dạy dỗ đến mức quá máu lạnh.”

Ánh mắt của Văn Thư Dương tràn đầy bất mãn, đợi một lúc lâu nhưng thấy Văn Tê Hạc vẫn giữ vẻ cương quyết, chỉ đành buông xuôi ngả người vào ghế: “Ta sẽ để Kỳ Sâm quản lý công ty con, sẽ không để nó xuất hiện trước mặt con nữa, xét đến việc cha mẹ nó đã mất, con đừng chấp nhặt với nó nữa được không?”

“Còn về con và Thời Huỳnh, thật lòng mà nói, so với Diệp Xán, gia thế của Thời Huỳnh không thể sánh bằng.”

“Thời Huỳnh không cần so sánh với bất cứ ai.” Văn Tê Hạc không thèm liếc nhìn Văn Thư Dương, một tay kéo mạnh cửa phòng, cười lạnh giễu cợt: “Nếu cô ấy muốn, toàn bộ tài sản của tôi đều là của cô ấy, đến cuối cùng, tôi mới là người không xứng với cô ấy.”

“Tê Hạc, con…!!”

[Rầm!]

Những lời còn lại của Văn Thư Dương bị cánh cửa gỗ ngăn cách, Văn Tê Hạc chỉnh lại ống tay áo, bước xuống lầu, còn căn nhà này, trừ lúc đến viếng mẹ, anh sẽ không bao giờ ở lại.

Khi bóng dáng của Văn Tê Hạc hoàn toàn biến mất khỏi cửa, từ góc hành lang nơi ánh đèn không chiếu tới, một bóng người dần hiện ra, cả khuôn mặt anh ta chậm rãi hiện rõ bên lan can.

Văn Kỳ Sâm siết chặt nắm tay đang buông thõng, ánh mắt tràn đầy điên cuồng cùng đố kỵ, trong suốt mười năm, chỉ có anh ta ở bên cạnh Văn Thư Dương, chỉ có anh ta làm việc quần quật trong Tập đoàn Bách Đốn, dựa vào cái gì mà chỉ cần một câu nói của Văn Tê Hạc, Văn Thư Dương đã quyết định điều anh ta sang công ty con chứ?!

Với cả, mặc dù biết rõ mối quan hệ giữa anh ta cùng Diệp Xán đang dần dần trở nên thân mật, Văn Thư Dương vậy mà vẫn muốn tác hợp Diệp Xán với Văn Tê Hạc!

Tập đoàn Bách Đốn, sẽ chỉ thuộc về tao thôi, Văn Tê Hạc, đáng lẽ mày nên chết ở nước ngoài, không, mày lẽ ra phải chết ngay trong vụ tai nạn mười năm trước, đúng thật là phí công tao đã gọi cuộc điện thoại đó cho người phụ nữ ấy năm xưa.

---

Ánh tà dương dần lặn xuống phía Tây.

Thời Huỳnh mặc một chiếc váy đen với thiết kế đơn giản, trên tay ôm một bó hồng trắng, sự tương phản giữa hai gam màu đen trắng dưới sắc cam rực rỡ của ánh hoàng hôn, khiến người ta thoáng cảm thấy có chút nặng nề.

Nghĩa trang Long Sơn.

Người thân đã khuất của Thời Huỳnh đều được chôn cất tại đây.

Trước mặt cô là một bia mộ, trong ảnh là một ông lão hiền lành, khuôn mặt hiền hậu của người đó vẫn dịu dàng nhìn cô, giống như ánh mắt yêu thương của những bậc trưởng bối thường dành cho con cháu.

Ông nội và cha mẹ của Thời Huỳnh cũng an nghỉ tại nghĩa trang này, nhưng không nằm gần nhau.

Văn Tê Hạc cụp mắt nhìn Thời Huỳnh đang nửa ngồi nửa quỳ đặt bó hồng trắng lên trước bia mộ, trong lòng dâng lên chút chua xót, vì ký ức đã hồi phục nên anh hiểu rõ lý do vì sao Thời Huỳnh lại sợ mưa đến vậy.

Khi Thời Huỳnh sắp tròn ba tuổi, cha cô qua đời, sau khi tổ chức sinh nhật cho cô xong, mẹ cô đã đứng trên tầng nhảy xuống trong tiếng sấm ầm vang cùng cơn mưa tầm tã, và Thời Huỳnh đã nhìn thấy tất cả.

Văn Tê Hạc vẫn nhớ rõ vẻ mặt lo lắng của bà nội Thời khi nhắc đến chuyện đó, bà sợ Thời Huỳnh sẽ ghét người mẹ đã qua đời của mình, một người mẹ đã tự tử ngay trước mắt đứa con gái bé bỏng.

Chỉ cần nghĩ lại, anh đã không kìm được mà cảm thấy đau lòng, một đứa trẻ ba tuổi, tận mắt chứng kiến một cảnh tượng tàn nhẫn như vậy, nếu không có sự chăm sóc của bà nội, có lẽ cả đời cô cũng không thể vượt qua được.

Nhưng mãi đến khi họ cùng viếng thăm cha mẹ Thời Huỳnh ngày hôm nay, lần đầu tiên Văn Tê Hạc mới nghe được suy nghĩ thật lòng của Thời Huỳnh, cô nói rằng mình hiểu được sự lựa chọn của mẹ vào thời điểm đó, tình yêu của mẹ dành cho cha sâu sắc và vĩ đại, nhưng nếu sau này đối mặt với hoàn cảnh tương tự, cô sẽ không lựa chọn làm như mẹ.

Có những chuyện, sau khi đã trải qua, sẽ không muốn người mình yêu phải chịu đựng một lần nào nữa.

“Tháng trước con mới tới, điều cần nói đều đã nói hết rồi.” Thời Huỳnh nhẹ nhàng lau tấm ảnh trên bia mộ, đôi mày khẽ cong: “Bà nội, giờ con đã có người chăm sóc rồi, con đã gặp lại anh trai nhỏ của con rồi, nhưng giờ anh ấy đã có tên mới, gọi là Văn Tê Hạc, từ giờ trở đi chúng con sẽ cùng nhau đến thăm bà.”

“Ngày trước, bà thường trêu rằng con bám anh ấy quá, ôi, sau này chắc con vẫn sẽ tiếp tục bám anh ấy thôi.”

Văn Tê Hạc cười mỉm, ngồi xuống bên cạnh Thời Huỳnh, mở bức tranh sơn dầu mà họ mang đến mở ra trước bia mộ, trên đó là cảnh bữa tiệc sinh nhật năm mười hai tuổi của Thời Huỳnh, ba người họ cùng quây quần bên nhau ăn lẩu.

“Hôm qua con và A Hạc vừa ăn lẩu đó, thực ra trước đây con không thích ăn lẩu, nhưng bà hay nói ăn lẩu rất vui, nhà mình ít người, ăn lẩu sẽ thêm đông vui, sợ bên đó không có món lẩu mà bà thích, nên con và A Hạc vẽ ra bức tranh này, coi như đang cùng bà thưởng thức.”

“Hôm kia trời mưa lớn, còn có cả sấm sét, con lại nhìn thấy mẹ trên ban công, nhưng khi nhìn thấy A Hạc con liền hiểu rằng, là con nhìn nhầm rồi, bà không cần phải lo lắng con sẽ xảy ra chuyện do nhìn nhầm nữa, bởi vì…” Thời Huỳnh đưa tay nắm lấy tay Văn Tê Hạc, giọng nói vừa buồn bã lại có chút nhẹ nhõm: “Bởi vì con không còn một mình nữa.”

Văn Tê Hạc siết chặt bàn tay mềm mại trong tay mình, nhìn về bia mộ đầy kiên định:

“Bà nội, con sẽ luôn ở bên cạnh Huỳnh Huỳnh, trước đây có bà đồng hành và chăm sóc, tương lai sẽ có con đồng hành và chăm sóc.”

“Chúng con về đây.” Thời Huỳnh nhẹ nhàng chạm tay lên bức ảnh trên bia mộ lần cuối, đôi mắt hơi ngấn nước, nhưng ngay sau đó, cảm xúc ấy được cô giấu đi: “Lần tới gặp lại nhé.”

Khi hai người rời khỏi, một làn gió nhẹ thoảng qua, vài cánh hoa từ bó hồng trắng rào rạt rơi xuống, xoay tròn trong không khí rồi tan biến.

Ra khỏi nghĩa trang, Thời Huỳnh và Văn Tê Hạc thấy chiếc xe của họ đã đỗ sẵn dưới tán cây, thân xe màu đen, chỉ có ánh hoàng hôn dịu nhẹ phủ lên một tầng sắc màu ấm áp.

Văn Tê Hạc nắm chặt tay Thời Huỳnh không buông, thi thoảng lại cúi đầu nhìn bậc thang dưới chân, sợ cô bước hụt:

“Nếu có thời gian, anh sẽ cho em gọi video với ông nội nhé? Vừa nghe nói có cháu dâu, ông cứ nhắc mãi muốn gặp em.”

“Cháu dâu?” Đến bậc thang cuối cùng, Thời Huỳnh nghịch ngợm nhảy xuống, quay lại nhìn Văn Tê Hạc, trong mắt ánh lên nét tinh nghịch: “Ông nội gọi, hay anh tự thêm vào?”

Văn Tê Hạc bước xuống bậc thang, khẽ hôn lên mắt Thời Huỳnh, giọng nói khàn khàn đầy yêu chiều:

“Ông nội gọi.” Ở trước mặt ông nội anh đã gọi Thời Huỳnh là vợ, tất nhiên ông sẽ tự nhiên gọi cô là cháu dâu.

Có người ấy mà, bề ngoài trông thì rất nghiêm túc, nhưng độ cong của khóe môi chỉ thiếu điều viết to hai chữ khoe khoang lên mặt.

Thời Huỳnh kiễng chân hôn nhẹ lên khóe môi Văn Tê Hạc:

“Tạm tin anh vậy.”

“Tối nay gọi video nhé?”

“Gọi chứ, để ông yên tâm, dù sao cháu trai xuất sắc của ông cũng bị em dụ chạy mất rồi.”

“Lúc nãy bà có nghĩ cháu gái xuất sắc của mình bị dụ mất không nhỉ?”

“Đương nhiên là có.”

Dưới ánh hoàng hôn, bóng dáng hai người kéo dài, rồi hòa quyện thành một.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Thời bảo: Thành tựu gặp mặt gia đình sắp get √

Bình Luận (0)
Comment