Đám Cưới Hào Môn

Chương 5

Ánh mắt Hà An dần dịu dàng hơn, sắc mặt cũng nhàn nhã tự tại hơn. Hạ Diệu Diệu không phải một cô gái đẹp, những thủ đoạn làm nũng, giả ngốc, dỗ dành bạn trai lại rất cao minh, lúc nghiêm túc nhìn bạn trong đôi mắt sẽ chỉ có bạn, quả là thuần khiết đến mức không cần phòng bị.

Hạ Diệu Diệu rất khôn khéo, Hà An bằng lòng ở bên cạnh một người khôn khéo, không vô lý làm loạn, hiểu được lúc nào nên khom lưng uốn gối, không quá chú trọng đến thể diện. Cô cũng không dè dặt và có tính thăm dò và thích dỗ dành như những nữ sinh bằng tuổi với mình.

Cô chủ trương bắt đầu một cách thuần túy, mọi thứ chỉ cần tương đối là được, không quá chú trọng những tình tiết bên nhau giữa nam và nữ, nếu cảm thấy có thể đè đầu đối phương thì nhanh nhẹn ra tay, nếu phát hiện không được sẽ dứt khoát nhận sai.

Cô không nũng nịu, tuy nghiêm túc với tình cảm này nhưng về sau sẽ không vấn vương đi vào ngõ cụt vì một mối tình, nếu hai người họ đến cuối cùng kết quả không được như ý cô cũng sẽ vì rất nhiều chuyện linh tinh xung quanh mình, kiên cường bắt đầu một hành trình mới.

Đây là nguyên nhân vì sao ban đầu Hà An lại chọn cô để thử cái gọi là yêu đương.

Bây giờ xem ra anh không chọn sai, ít nhất cho đến hiện tại Hạ Diệu Diệu cũng không làm anh chán ghét.

Hạ Diệu Diệu dán chặt trên lưng anh, nũng nịu hờn dỗi: “An An... An An, anh nói gì đi, anh không nói sao em biết anh đang nghĩ gì chứ?”

“An An?”

Hạ Diệu Diệu cắn một phát lên lưng anh: “Hà An!” Hà An đau điếng dừng xe lại, rút bàn tay cô từ trong áo mình ra, đẩy cả đầu cô ra xa, tiếp tục lên đường. Không thể nể mặt cô được! Hạ Diệu Diệu nhìn bàn tay trống rỗng của mình, bĩu môi, chút tự tôn của con gái dâng lên khiến cô ngồi ngay ngắn lại. Cô đã làm... ai lại rút tay người ta ra như vậy chứ, có biết có phải lấy bao nhiêu dũng khí mới dám thò vào trong không!

Đúng là không tình cảm gì cả. Nhưng Hà An vẫn rất chu đáo, dù lúc này đang không vui vẫn không ném cô xuống xe, thế là đã cho cô dũng khí và mặt mũi lớn lắm rồi, cả chút lòng tự tôn ngoan ngoãn ngồi yên cũng có thể vứt sang một bên, trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào, đắc ý.

Bàn tay bé nhỏ lại thích thú thò vào trong.

Hà An hết cách, hất tay cô ra.

Hạ Diệu Diệu mỉm cười hihi. Cô thích những anh chàng có sức mạnh, vừa rồi anh ấy đúng là đã dùng lực rất mạnh! Cơ ngực thật rắn chắc! Lại tiếp tục thò vào trong.

Hà An chỉ có thể dừng xe lại, một lần nữa lấy tay cô ra.

Hạ Diệu Diệu trừng mắt, kéo cái gì mà kéo! Bỗng cô thình lình đưa tay vào trong, suýt chút nữa đã sờ vào chỗ không nên sờ.

Hà An liền thắng xe lại. Hạ Diệu Diệu và mạnh vào lưng Hà An, đau quá, đau thật đấy! Đành tự rút tay mình ra xoa xoa trán.

Sắc mặt Hà An kỳ lạ lại tiếp tục lên đường, nhưng không làm khó cổ nữa. Nếu cô luôn có thể khiến anh cảm thấy thoải mái khi tiếp xúc thì anh cũng không ngại bắt đầu một tình cảm. Trong lòng Hạ Diệu Diệu đắc ý, có phản ứng rồi chứ gì! Nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên bất chấp thể diện dùng chiêu mỹ nhân kể, cô cũng phải tốn chút thời gian để tiêu hóa hành động làm cho người khác đỏ mặt tía tai vừa rồi của mình.

Hạ Diệu Diệu đung đưa hai chân: “An An, anh có thích em không?”

“Em biết rồi, anh chắc chắn rất thích em.” Hạ Diệu Diệu lại vùi đầu lên lưng anh. Anh không thích chạy bộ, nhưng mỗi sáng đều cùng cô đến sân vận động tập luyện. Anh không thích mặc những quần áo mà cô chọn, nhưng cô vì

muốn chiếm dụng số tiền quần áo mà ba mẹ cho anh cưỡng chế yêu cầu anh mặc loại áo năm mươi tệ hai chiếc, không phải anh cũng đã mặc rồi sao. Anh không thích học, nhưng nếu cô hung dữ một chút, anh cũng chịu ngoan ngoãn đọc sách. Nếu tất cả những chuyện đó cũng không được xem là thích, Hạ Diệu Diệu cũng không biết thích một người là định nghĩa gì nữa.

Trong lòng Hạ Diệu Diệu cảm thấy ngọt ngào vòng tay ôm lấy eo của anh: “Chúng ta quen nhau bao lâu rồi nhỉ? Nửa năm? Ừm... Hai trăm sáu mươi ngày? Hình như tính nhiều hơn rồi? Nhưng không quan trọng, An An à...” Hạ Diệu Diệu ngắm nhìn cảnh sắc đang chuyển động: “Em thích anh rồi.”

Hở? Chọc chọc vào lưng: “Em cũng đã tỏ tình rồi, anh không có phản ứng gì sao?”

Lại ra sức chọc chọc: “Anh có chịu nói không hả! Còn không nói em sẽ cắn anh đó!”

“Thích.”

Hạ Diệu Diệu nghe xong hai tay càng ôm chặt eo anh hơn, cả người dán sát lên lưng anh, trong mắt lấp lánh ý cười, còn đẹp hơn cả ánh trăng dưới hồ. Bỗng cô lớn giọng nói: “Hà An! Em cũng thích anh! Em sẽ không vứt bỏ anh đâu!”

“Em nói nhỏ thôi.” Hạ Diệu Diệu mỉm cười, tâm trạng phấn chấn: “Trong cửa hàng của bọn em vừa có thêm một nhân viên mới. Chị Trần nói có một chiếc xe hơi rất hoành tráng đưa chị ta đi làm, lúc mới đến còn có cả bảo mẫu đi theo! Lúc đó chị ta không đồng ý, nhưng ba chị ta lại cương quyết bắt chị phải ở lại.”

Hạ Diệu Diệu cảm thấy cạn lời: “Tiểu Vương nói lọ sơn móng tay của chị ta là bản giới hạn, một lọ phải mất mấy nghìn! Là mấy nghìn đó! Một tháng lương của em cũng không đủ mua một lọ sơn móng tay của chị ta.”

Hạ Diệu Diệu thật sự không hiểu những người có tiền đều đang nghĩ những gì, chả nhẽ đám nhà giàu đều thích trải nghiệm cuộc sống nghèo khó sao: “Sơn móng tay cũng có bản giới hạn? Mấy thứ bản giới hạn này đúng là nhiều thật. Hà An, anh nói xem cô ta không thiếu tiền, sao còn phải ra ngoài làm công chứ? Trải nghiệm cuộc sống? Trải nghiệm cảm giác kiếm tiền không dễ dàng? Thật sự còn có những người nhàm chán vậy sao.”

Hạ Diệu Diệu yên lặng được một lúc, lại nghĩ ra gì đó, tiếp tục líu lo: “Anh không biết đâu, bộ quần áo hôm nay cửa hàng vừa bán còn có rất nhiều chuyện đấy, tối qua bà chủ cửa hàng vừa mới mặc bộ quần áo đi hẹn hò trở về, sáng nay đã trực tiếp thay ra treo trong tiệm, liền có một người khách đến mua. Có lẽ bộ quần áo này cũng bị bà chủ của chúng ta chán ghét lắm rồi nên mới muốn nhanh chóng bán đi.”

Hạ Diệu Diệu thở mạnh một hơi: “Điều buồn nôn nhất là, bộ quần áo đó là do em bán đi, em cũng không cố ý muốn cô ta mua bộ quần áo bị người đàn ông khác sờ qua, nhưng size đó chỉ còn mỗi một bộ, còn được giảm giá 30%! Em cũng chỉ vì cuộc sống thôi! Hy vọng trên áo không có vết tích gì, bằng không sau này cô ta đòi trả hàng thì thảm rồi!”

Câu cuối cùng, mới là vấn đề mà cô quan tâm nhất.

“Hay là, ngày mai em không đi làm nữa? Không được! Em phải đi làm, nếu cô ta đến tìm cùng lắm em mang về giặt giũ là phẳng phiu rồi bảo với cô ta đã giặt tẩy rồi...” IQ của cô đúng là khác người.

“Xuống xe.”

“Hả? Đến rồi sao?!” Hạ Diệu Diệu mỉm cười hihi, theo sau Hà An tiến về phía trường học: “An An... Anh có đang nghe em nói chuyện không vậy.” Bạn trai như khúc gỗ đúng là khiến cô đau đầu.

“An An...”

“An An, thường xuyên không nói chuyện sẽ dần mất đi năng lực ngôn ngữ đó, An An...” Hạ Diệu Diệu đuổi theo vào bãi giữ xe, nhàm chán đá vào bánh sau xe anh một phát, giận cái tính trầm lặng ít nói của anh. “An An, trên trời có máy bay kìa!”

“An An, trên trời có tên lửa kìa!”

Hạ Diệu Diệu chán nản nhìn Hà An khóa xe. Anh đang cúi đầu, mím môi, cũng không biết đang nghĩ gì, loáng thoáng thấy động mạch một bên cổ. Chẳng vui gì cả! Đột nhiên ánh mắt Hạ Diệu Diệu sáng lên len lén nhìn xung quanh, cô không tin anh có thể im lặng mãi! Lúc Hà An xoay người lại, Hạ Diệu Diệu nhanh chóng kiễng chân, kéo Hà An xuống, đột ngột đặt một nụ hôn lên môi anh, mút một cái. Woa! Có phải kinh ngạc lắm không! Vui lắm phải không! Nhưng, xấu hổ quá đi, Hạ Diệu Diệu đỏ bừng mặt xoay người đi: “Đi thôi, ký túc xá sắp đóng cửa rồi.” Hà An không nhúc nhích, bỗng anh đưa tay kéo cô trở lại, đẩy cô lên cây cột bên cạnh, ra sức hôn xuống. Không giống như nụ hôn hời hợt vừa rồi của Hạ Diệu Diệu, nụ hôn của Hà An mang tính xâm chiếm hơn, nóng bỏng, nồng cháy, không thể phản kháng.

rn
Bình Luận (0)
Comment