Đâm Lao Phải Theo Lao

Chương 6


Trình Lưu kiên nhẫn chờ bạn trai một lần nữa thêm wechat, cô ở trong lòng khen ngợi mình, dỗ dành bạn trai tức giận mà thôi, cô đã dỗ đến không sai biệt lắm.

Huống chi hôm nay bạn trai còn đặc biệt ăn mặc cho cô xem, người làm bạn gái như cô sẽ hào phóng một chút, thỉnh thoảng cúi đầu cũng không có gì.Vì thế cô chủ động đi qua mở cửa ghế lái phụ, chờ bạn trai đi vào.

Từ nhỏ đến lớn, không có chuyện nào mà Trình Lưu muốn làm nhưng lại không được, hiện giờ cô muốn hối cải để làm người mới, làm một bạn gái hai mươi bốn hiếu, tuyệt đối có thể tận tâm tận lực!   Sau khi biết đối phương là vệ sĩ, Quý Triều Chu cũng không có ý nghĩ tìm hiểu đối với chuyện vừa rồi trong sân bay, lãnh đạm ngồi vào trong xe.

Trình Lưu đi vòng sang bên kia, ngồi ở ghế lái, thời điểm lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, cô lặng lẽ liếc mắt nhìn bạn trai ngoài cửa sổ xe.

Ba tháng không gặp, ngay cả sườn mặt cũng trở nên hoàn mỹ hơn.


Tim Trình Lưu đập thình thịch, vốn dĩ cô định trực tiếp dẫn bạn trai đi ăn cơm, nhưng hiện tại hơi có chút ngượng ngùng, vẫn là về tắm rửa trước, sau đó thay quần áo rồi đi hẹn hò thì tốt hơn.Dù sao bạn trai bên cạnh xinh xinh đẹp đẹp, sạch sẽ, mà sáng nay mình còn đi dạo một vòng ở nhà máy thí nghiệm thành phố G rồi mới đáp máy bay trở về.

"Anh ...!Ở đâu?" Trình Lưu do dự nói.

Vừa hỏi ra khỏi miệng, Trình Lưu lại bắt đầu âm thầm áy náy, nửa năm, cô thế nhưng ngay cả bạn trai ở đâu cũng không biết.

"Tòa nhà số năm trong tiểu khu Văn Hưng." Quý Triều Chu không quay đầu nhìn cô, nói xong câu đó liền lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Anh không đến mức làm khó một vệ sĩ.

Dọc theo đường đi trong xe đều cực kỳ yên tĩnh, chỉ có ngẫu nhiên Trình Lưu nhịn không được nhìn bạn trai còn đang tức giận.

Đèn đỏ phía trước, Trình Lưu dẫm phanh lại, nhanh chóng liếc mắt nhìn một bàn tay thon dài xinh đẹp của bạn trai.

—— Muốn sờ.

Nhưng trước kia cô nghe đối tác nói khi bạn gái đang tức giận thì không thể động tay động chân lung tung, đổi thành bạn trai hẳn là cũng vậy.

Vẫn là quên đi.


Trước tiên dỗ dành đã rồi nói sau.

Trình Lưu thuận lợi lái xe vào tiểu khu Văn Hưng, dừng ở tòa nhà số năm, điện thoại di động của cô chấn động một chút, lấy ra xem là tin nhắn mà tổng trợ lý gửi, nói bọn họ đang chuẩn bị họp.

Cô trả lời một câu, sau đó quay đầu nhìn bạn trai đang đẩy cửa xe ra: "Tám giờ tối em tới đón anh đi ăn cơm, ở nhà hàng Cốc Vũ."   Trình Lưu đặt phòng riêng cả ngày, vốn là vì thời gian tự do của mình, có thể tiến có thể lui.Quả nhiên tiêu tiền không sai, hiện tại cô còn có thể về nhà tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ.Bước chân của Quý Triều Chu dừng lại, một lần nữa trở lại trong xe.

Nhanh như vậy liền hết giận?   Trình Lưu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của bạn trai quay lại, trong lòng vui vẻ, còn chưa mở miệng nói chuyện, đã trơ mắt nhìn thấy hoa linh lan mà mình đặt trong xe bị lấy đi.

“......”   Như thế nào còn tức giận hơn, ngay cả hoa cũng không cho cô?   Nhìn bóng lưng bạn trai đi vào tòa nhà rồi biến mất, Trình Lưu ngồi trong xe thở dài, lúc trước không quý trọng, hiện tại người ta mất hứng cũng bình thường.

Cô cầm điện thoại di động, nhìn wechat vừa thêm của bạn trai, anh đã thay đổi ảnh đại diện, ngay cả tên wechat cũng thay đổi.

Ảnh đại diện WeChat mấy ngày trước vẫn là ảnh selfie sườn mặt của chính anh, bây giờ biến thành một chiếc thuyền thủy tinh chứa chất lỏng màu vàng nhạt, giống như chai nước hoa.


Tên WeChat chỉ có một chữ Chu.Trình Lưu suy nghĩ nửa ngày, không nhớ tới wechat ban đầu của bạn trai tên là gì, chỉ mơ hồ nhớ rõ là tên tiếng Anh.

Là Jerry hay là Tom?   Trình Lưu click mở ghi chú, suy nghĩ một chút vẫn không đánh lên ba chữ "Uông Hải Dương", bây giờ nhìn lại, cảm giác cái tên này không xứng với bạn trai.

Hơn nữa còn xa lạ!   Cuối cùng cô gõ hai từ bạn trai trên ghi chú của wechat.

Một lát sau, Trình Lưu quay đầu xe, lái xe về chỗ ở của mình, dỗ dành bạn trai mà thôi, nhất định cô có thể dỗ dành.

Không phải là tức giận cô không liên lạc trong một thời gian dài sao?   Bắt đầu từ hôm nay, Trình Lưu cô cam đoan trong khoảng thời gian này, mỗi ngày đều đến bồi bạn trai!.

Bình Luận (0)
Comment