Đám Mây Nhỏ Ngoan Ngoãn

Chương 15


Từ nhỏ đến lớn, nhận xét về mình mà Lạc Hằng nghe được nhiều nhất là thông minh và ngoan ngoãn.
Anh vội vã chạy trên con đường cha mẹ vạch ra, chưa từng dừng lại.
Anh vẫn luôn là người trưởng thành nhất, vững vàng nhất trong đám bạn cùng lứa, là một người khiến người khác bớt lo.
Việc gì cũng làm đến nơi đến chốn, làm đâu chắc đấy.

Từ bốc đồng chưa bao giờ xuất hiện trên người anh.
Nhưng hôm nay náo loạn như vậy, Lạc Hằng thế mà có cảm giác sảng khoái khó hiểu.
Chuyện mình muốn làm, bốc đồng thì cứ bốc đồng thôi.
Trò hề ngoài ý muốn này cuối cùng kết thúc trong tiếng thét chói tai của người qua đường, và tiếng xe cảnh sát.
Mấy gã côn đồ kia trông không dễ chọc, thật ra đều là miệng cọp gan thỏ, chưa doạ được vài câu đã bị Lạc Hằng đánh tới mức ôm đầu kêu ông ơi.
Chẳng qua dù là do bốc đồng, Lạc Hằng cũng không quên suy nghĩ cách xử lý ổn thoả trước.

Tầm khoảng hai mươi phút sau, đoàn cố vấn pháp luật của Thiên Mậu không hiểu ra sao mà xuất hiện ở cục Cảnh sát, vẻ mặt một lời khó nói hết.
Mấy tên đàn ông kia và cảnh sát địa phương ở đây đều là người quen cũ, cả ngày chơi bời lêu lổng, cứ thích tìm mấy người nhỏ yếu để bắt nạt.

Phần lớn người dân không muốn dây vào bọn họ, sợ gặp phải phiền phức, sau thời gian dài lại thành nhân vật giống như địa đầu xà*.
(*) Địa đầu xà: Chỉ tên ác ôn côn đồ khó quản.
Hôm nay bị Lạc Hằng đánh một trận như vậy, mấy người kia chán nản ngồi xổm trên mặt đất.


Nhưng ra vào đồn công an đã bao nhiêu lần, bọn họ tất nhiên sẽ giả đáng thương với cảnh sát, cho rằng lần này cũng chỉ như mấy lần trước đây, bị phê bình dạy dỗ vài câu thì có thể về nhà.
Đến khi thấy đoàn luật sư của Thiên Mậu nối đuôi nhau đi vào mới bắt đầu hoảng sợ.
*
Là trung tâm của việc này, Vân Xuyên đương nhiên bị cảnh sát gọi đến— bởi vì Lạc Hằng nói Vân Xuyên là người khiếm thính, gọi điện thoại cho cậu cũng vô dụng, thế nên… cảnh sát đích thân tới cửa thông báo cho Vân Xuyên.
Dọa chủ tiệm sợ tái mặt.
Cậu hoảng loạn mà xem cảnh sát nói xong đầu đuôi sự việc, gấp đến suýt chút rơi nước mắt.
Mở Hỏa Thiếu Vân hơn hai năm nay chưa từng gặp qua loại chuyện này, càng khỏi nói nhân vật chính là Lạc Hằng.
Trên đường đến đồn công an, Vân Xuyên não bổ một đống thứ, sợ lúc gặp Lạc Hằng lại cách nhau một song sắt rồi rơi nước mắt, anh trai cảnh sát bên cạnh an ủi thế nào cũng không được.
Cũng may, tới đồn công an vẫn không xảy ra chuyện làm Vân Xuyên sợ hãi.

Lạc Hằng ngồi trên băng ghế bên ngoài, câu được câu không nghe luật sư phê bình; mấy tên lưu manh thì đang bị cảnh sát mắng bên trong.
Lạc Hằng không bị thương, ngoại trừ sơ mi trắng nhăn nheo thì không có gì khác bình thường.
Vân Xuyên bước mấy bước tới, chen vào giữa mấy vị luật sư, lôi kéo Lạc Hằng xem xét từ trên xuống dưới, vội đến mức thậm chí quên mất anh nhìn không hiểu thủ ngữ, khoa tay múa chân tới nổi đỏ cả mặt.
Đôi mắt Lạc Hằng như dính vào đầu ngón tay của cậu, theo hành động của cậu mà di chuyển.
Là đôi tay đó, lần trước vẽ một đám mây lên cổ tay mình.
Cũng đôi tay đó, pha ra ly cà phê khiến mình uống qua một lần lập tức nhớ mãi không quên.
Anh bần thần quá rõ ràng, Vân Xuyên sốt ruột không nhịn được đẩy bờ vai anh một cái.

Lạc Hằng bị dọa muốn nhảy dựng lên, sau khi phản ứng lại thì cúi đầu cười.

Anh bắt lấy tay Vân Xuyên tay, giọng nói mang theo ý cười: “Chủ tiệm Vân Xuyên à, tôi nhìn không hiểu.”
Vân Xuyên cũng mới nhận ra.

Cậu ủ rũ giậm chân một cái, lại vội vàng lấy di động ra lạch cạch gõ chữ.
Đôi mắt Lạc Hằng lại dính vào ngón tay cậu nâng di động, đôi tay này cào nhẹ lòng anh, giống như móng vuốt của mèo nhỏ giẫm lên trái tim anh, thế nên lúc Vân Xuyên đưa điện thoại tới trước mắt, anh do dự hai giây mới nhìn xem trên đó viết gì.
Thấy được Vân Xuyên thật sự lo lắng, còn sai chính tả vài chữ.
[Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cảnh sát nói cho tôi anh đánh nhau với người khác ngoài cửa tiệm đó!]
[Là mấy người vừa rồi sao? Anh có bị thương không thế? Bọn họ nói gì trêu chọc anh?]
[Bây giờ phải làm sao đây? Anh sẽ bị bắt lại sao? Muốn đền tiền hả? Có hay không…]
Lạc Hằng đè tay Vân Xuyên lại, ngăn lại những suy đoán lung tung càng nghĩ càng đáng sợ của cậu, nói: “Không sao, không cần quá lo lắng.”
Anh chỉ vào mấy vị luật sư bên cạnh, tựa như trấn an cậu: “Chúng ta có cố vấn pháp luật của Thiên Mậu, rất chuyên nghiệp, bọn họ sẽ giúp tôi giải quyết.”
Dường như lúc này Vân Xuyên mới chú ý tới họ.

Cậu quay đầu đánh giá mấy người đó, trên mặt còn mang theo lo lắng và sợ hãi.
Vị luật sư đứng đầu gật đầu, nụ cười mỉm trên mặt khiến người nhìn mà yên tâm, “Đây là chủ của Hỏa Thiếu Vân à? Tuổi trẻ tốt thật đó.


Ngài yên tâm đi, chuyện của Lạc tổng đã có chúng tôi xử lý rồi.”
Vân Xuyên chần chờ gật đầu.
Chờ khi cậu quay đầu lại, vị luật sư này thu lại nụ cười, lạnh lùng lên tiếng: “Tôi còn không biết công việc còn bao gồm cả giải quyết vấn đề riêng của quản lý cấp cao đấy!”
Lạc Hằng thở dài, ôm lấy bả vai Vân Xuyên thay đổi hướng ngồi một chút, tránh đi tầm mắt của cậu: “Anh luật sư à, xin hãy rũ lòng thương xót.”
Anh dùng ngón tay chỉ Vân Xuyên, lại nói: “Cậu ấy nhát gan, anh đừng dọa cậu ấy.”
*
Việc này giải quyết cũng không quá khó khăn.
Đoàn cố vấn pháp luật của Thiên Mậu cũng không phải ăn chay, hơn nữa mấy gã đàn ông đó ở khu vực này còn có tiếng thích gây chuyện, không lâu sau đó, cảnh sát phụ trách đi ra cùng với mấy vị luật sư, nói: “Vậy hôm nay cứ như vậy trước, sau này các anh có khả năng còn phải đến thêm mấy lần, chờ tôi thông báo nhé.”
Bọn họ đang chuẩn bị rời đi, lại có một cảnh sát chạy ra.
“Này, người đó, Vân Xuyên đúng không? Cậu ở lại một chút.”
Vân Xuyên không nghe được, lại đưa lưng về phía hắn, tất nhiên không biết có người đang kêu mình.
Lạc Hằng nhíu mày nhìn qua.

So với việc có khả năng phải nhận xử phạt khi xúc động đánh người thì anh càng lo lắng chuyện này sẽ liên lụy đến Vân Xuyên.
Anh nói với cảnh sát kia: “Việc này không liên quan đến cậu ấy.”
“Tôi không phải muốn nói chuyện đó,” cảnh sát nhỏ nói, “Người họ Trương bên trong, là người có râu cá trê ấy, gã từng có tiền án vào tù do kinh doanh đa cấp.

Tôi nhớ rõ trước kia nhà Vân Xuyên từng báo có người mất tích, sau đó thì không biết ra sao, dù sao cũng không có ghi chép.

Hôm nay thấy cậu ấy nên nhớ tới việc này, tôi muốn hỏi một chút.”
Lạc Hằng với mấy vị luật sư bên cạnh anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.

Anh biết hoàn cảnh nhà Vân Xuyên có chút đặc biệt.

Có thể nhìn ra từ các loại dấu vết để lại, tình cảm của Vân Xuyên với ba mình rất tốt, trên thực tế, Vân Xuyên vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau với mẹ.
Nhưng mà, Lạc Hằng từ đầu vẫn luôn cho rằng ba của Vân Xuyên đã qua đời, hoàn toàn không liên tưởng tới việc mất tích.
Lúc này, Vân Xuyên cũng phát hiện người bên cạnh không đi tiếp.
Cậu lại bắt đầu khẩn trương: [Làm sao vậy? Còn có việc sao? Còn chưa thể trở về à?]
Lạc Hằng chạy chậm hai bước đi đến nói với cậu: “Không phải, là chuyện khác… Vân Xuyên, cậu đi với tôi một chút.”
Anh thuật lại đơn giản lời cảnh sát kia vừa nói, giấu đi chuyện mất tích, hỏi: “Trong mấy gã lưu manh kia có tên họ Trương, là người có hai sợi râu như cá trê, cậu biết gã không?”
Vân Xuyên nghĩ một lát: [Trông quen mắt, nhưng không có ấn tượng là đã gặp ở đâu.]
Cậu cho rằng cảnh sát vẫn đang dò hỏi việc Lạc Hằng nhau với họ, đương nhiên sẽ muốn bêu xấu hành vi của bọn họ: [Có thể là từng gặp người khác nhắc tới, bọn họ hẳn là thường xuyên đi gây sự, là người xấu!]
Cậu đánh chữ vừa nghiêm túc vừa dùng sức, khi đưa điện thoại tới trước mặt Lạc Hằng trước còn gật đầu thật mạnh.
Vị cảnh sát kia ở bên cạnh bọn họ cũng thấy được câu mà Vân Xuyên viết trên di động.

Hắn gãi đầu, hơi nghi hoặc: “Chẳng lẽ là tôi nhớ lầm? Chắc không phải đâu, họ Vân này hiếm thấy vậy mà…”
Hắn suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra nguyên do, cuối cùng đành nói: “Tôi trở về hỏi cấp trên một chút, vụ án năm đó do hắn phụ trách, chi tiết cụ thể còn phải dựa vào trí nhớ của hắn.

Hôm nay vậy thôi, nếu có gì nữa tôi sẽ liên lạc cho cậu.”
Vân Xuyên không rõ lý do gật đầu.
Rời khỏi đồn công an, Lạc Hằng lại nói với luật sư: “Hà luật, chuyện vừa rồi— tôi nói về chuyện kinh doanh đa cấp kia ấy, anh cũng giúp để ý chút nhé, tôi cứ cảm thấy…”
Lời còn lại không biết nên nói thế nào, anh nhìn theo bóng lưng Vân Xuyên, lắc đầu..

Bình Luận (0)
Comment