Đám Mây Nhỏ Ngoan Ngoãn

Chương 29


“Taxi trực tuyến…?” Tần Tranh chậm rãi lặp lại mấy chữ này, “Đó là cái gì?”
Sáng sớm hôm sau, Vân Xuyên hưng phấn đề nghị Tần Tranh có thể cân nhắc việc taxi trực tuyến.

Ai ngờ Tần Tranh nghe thấy ba chữ đó thì khó hiểu hỏi lại: “Taxi trực tuyến là gì?”
Trình độ tiếp thu của người lớn tuổi với những việc mới mẻ không như người trẻ tuổi, khi trước Vân Vân cũng học rất lâu mới hiểu làm cách nào để dùng app đặt xe, Vân Xuyên tuy cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: [Cái đó à, ba tải về một ứng dụng, đăng ký trở thành tài xế trên đấy, sau đó có thể nhận đơn giống xe taxi rồi.]
“… Ba cần làm cái gì chứ?” Tần Tranh vẫn không thể hiểu nổi, ông có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, “Ba, ba phải ký hợp đồng với công ty nào? Làm thế nào để người ta biết ba lái xe? Ba lại làm thế nào để biết ai cần gọi xe? Còn có tiền lương bao nhiêu…”
Ông tung ra mấy vấn đề liên tục, Vân Xuyên vừa xem hướng dẫn app đăng ký vừa để ý ông.
Nói thật, ngay cả khi cậu không phải tài xế trực tuyến, ở thời đại mà internet phát triển mọi nơi như bây giờ, mấy vấn đề Tần Tranh hỏi dường như quá ngây thơ.

Vân Xuyên thậm chí còn nghĩ, chẳng lẽ mấy năm qua ba chưa hề sử dùng thử những thứ như này sao?
Cậu tạm thời đè xuống nghi vấn trong lòng, giờ cứ giúp ông giải quyết vấn đề khác trước.
Các khác đều có thể giải thích, chỉ có duy nhất một vấn đề không thể giải quyết ngay lập tức.
Xe ở đâu ra đây.
Buổi tối Vân Vân tính thử tiền tiết kiệm được mấy năm nay.

Hai mẹ con sinh sống trông như vất vả nhưng hai người đều có công việc ổn định, không cần tiêu tiền nhiều nên tiết kiệm được rất nhiều.

Tuy rằng không mua được xe tốt, nhưng mấy loại xe gia đình phổ thông thì không vấn đề gì.
Chỉ là, Tần Tranh hình như không quá tán thành.
Hai người bọn họ đưa lưng về phía Vân Xuyên, nói chút chuyện Vân Xuyên không thể biết.
Vài phút sau, Tần Tranh dường như đã từ bỏ, ông bất đắc dĩ gật đầu, nói “Được rồi”.
Vân Vân vào phòng lục tung lên, đưa giấy tờ của Tần Tranh cho con trai để cậu giúp ông đăng ký tài khoản làm tài xế.
Quy trình đăng ký không phức tạp, chỉ là được yêu cầu chờ đợi công ty tiến hành xét duyệt.

Vài phút sau, Vân Xuyên chuẩn bị xong mọi thứ, ngẩng đầu muốn báo cho Tần Tranh, không ngờ tới đúng lúc nhìn thấy Vân Vân đang trò chuyện với ông.
Không biết trước đó bọn họ nói cái gì, tóm lại, Vân Vân làm mấy động tác, ý là [Mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều có thể làm lại lần nữa].
Tần Tranh nhìn bà một cái, quay đầu đi ra chỗ khác, rất lâu sau mới nói “Được”.
Vân Vân đi theo gật đầu, vẻ mặt lại rất rối rắm.

Bà rõ ràng là đang cười nhưng lại không giống thật sự vui vẻ.
*
Tình huống giống như vậy đã xảy ra rất nhiều lần, hình như cha mẹ gạt cậu rất nhiều chuyện, họ luôn thương lượng gì đó trong lúc cậu không chú ý tới.


Cậu đã từng hỏi rồi, nhưng mỗi lần định mở miệng, thậm chí chỉ mới để lộ biểu cảm tò mò là y như rằng bọn họ sẽ không chút dấu vết đổi sang đề tài khác.
Một lần hai lần thì không tính, qua thời gian dài, Vân Xuyên rốt cuộc cũng hiểu, có một số việc bọn họ không muốn cho cậu biết.
[Anh nói thử xem, rốt cuộc vì cái gì vậy…] Vân Xuyên dựa vào quầy thu ngân, tay trái chống cằm, gõ chữ với vẻ mặt buồn rầu, [Có chuyện gì mà không thể cho tôi biết vậy.]
“…” Lạc Hằng do dự nửa giây rồi quyết định mình nên an ủi Vân Xuyên, nhưng nghĩ tới nghĩ lui thấy đây dù sao cũng là chuyện trong nhà Vân Xuyên, không cần người ngoài như mình xen vào, chỉ có thể căng da đầu nói, “Người lớn à, luôn có vài bí mật, có lẽ cảm thấy nói mấy chuyện đó cho em thì cực kỳ mất mặt? Vì giữ mặt mũi nên không muốn nói.”
Lạc Hằng bắt đầu pha trò lung tung: “Ví như loại chuyện uống say khi còn trẻ nè, chắc chắn sẽ không tiết lộ cho con nhỏ đâu.

Ba tôi hồi trẻ tham gia họp lớp cũ uống nhiều quá, trên đường lái xe điện trở về ngã một phát muốn vỡ cả đầu, cuối cùng là do người đi đường tốt bụng đưa ông ấy đi bệnh viện, tôi mới biết được việc này vào năm ngoái thôi đó.

Người lớn có nhiều điều để giấu lắm đấy.”
Vân Xuyên bị anh chọc cười, [Anh tầm bậy gì thế, chuyện anh nói với tôi hỏi là cùng một chủ đề sao!]
“Không khác nhau lắm mà,” Lạc Hằng xua tay, “Còn không phải là cảm thấy mất mặt nên không muốn cho em biết à, không khác lắm, không khác lắm đâu.”
Vân Xuyên bĩu môi, vươn tay búng trán anh.
Khi anh còn muốn nói thêm gì đó, vòng tay của Vân Xuyên rung lên.
Hỏa Thiếu Vân có khách mới đến.
Vân Xuyên thói quen ấn mở thẻ bài nhỏ “Hoan nghênh ghé đến”, quay đầu nhìn cửa lại thấy—
Cậu vui mừng hít một hơi, rướn nửa người trên lên quầy vui vẻ vẫy tay với người nọ.
Người nọ vui y chang mà đáp lại cậu: “Vân Xuyên! Tôi được nghỉ rồi nè!”
Lạc Hằng cũng quay đầu nhìn theo—
Một chàng trai trông không chênh bao nhiêu tuổi với Vân Xuyên mặc chiếc áo sơ mi màu lam, cả người phơi nắng ngăm đen, miệng cười lộ ra hàm răng trắng.
“Cuối cùng cũng được nghỉ rồi, mấy bài kiểm tra làm tôi đau cả đầu!” Sau khi hắn đi vào Hỏa Thiếu Vân thì có nhỏ tiếng hơn một chút, nhưng lời nói vẫn đủ để tất cả mọi người trong tiệm có thể nghe được, “Nếu có kiếp sau, ông đây nhất định không chọn học luật!”
Vân Xuyên không dùng di động đánh chữ, mà trực tiếp làm ra mấy cử chỉ ký hiệu— vậy mà chàng trai kia vẫn có thể hiểu.
Người nọ nhìn thoáng qua rồi cười.

Hắn cười đến mức trông hơi ngốc nghếch, rất giống một con Labrador¹.
“Cậu đừng chê cười tôi, tìm công ty để thực tập trong kỳ nghỉ thôi mà cũng mất hai tháng, tôi đúng là một tên cực kỳ dốt mà.”
Vân Xuyên lại đáp gì đó, người nọ cười càng vui hơn: “Cảm ơn cậu nhá, cảm tạ lời chúc của ngài! He he!”
Lạc Hằng: “…?”
Sắc mặt anh không ổn, hỏi: “Các người đang nói gì vậy?”
[…] Vân Xuyên lặng lẽ thè lưỡi, lấy di động ra ấn chữ đưa cho Lạc Hằng xem, [Bạn của tôi, Lý Khả Khả.]
Sau đó dùng ngôn ngữ ký hiệu nói mấy câu với người bạn Lý Khả Khả này.
Không biết là giới thiệu cái gì mà cậu trộm liếc mắt nhìn Lạc Hằng một cái rồi lại nhanh chóng quay đầu đi, sau đó liếc thêm cái nữa mới vỗ đầu làm ra mấy ký hiệu.

Rồi cậu gõ tên Lạc Hằng ra cho Lý Khả Khả xem, ý bảo hắn là mấy chữ này.
Lý Khả Khả thu nụ cười, đôi mắt vừa cẩn thận mà vừa không kiêng nể quét qua Lạc Hằng, không thèm giấu giếm chút ý đánh giá nào.
Lạc Hằng kéo căng khóe miệng đón nhận tầm mắt đó, khiến Lý Khả Khả tức muốn hói luôn.
“Vân Xuyên, sao cậu lại quen biết bạn xã giao thế?” Lý Khả Khả nói không lựa lời, nói lời không hay còn không biết tránh mặt người ta.
Vân Xuyên lúc này mới nhận ra ba người hình như đang trong tình cảnh ông nói gà bà nói vịt, dứt khoát cầm bảng vẽ nhỏ ra, viết một hồi rồi cho hai người xem.
[Bạn xã giao là cái gì cơ? Lý Khả Khả cậu đừng có tưởng tượng lung tung.

Anh ấy là khách trong tiệm tôi đó.]
Vân Xuyên vẽ mấy nét đơn giản, trên đấy là hai đám mây nhỏ đang ngồi uống cà phê trên cùng một bàn.
Lý Khả Khả có chút không vui: “Tôi đâu, còn tôi thì sao?”
Vân Xuyên sững sờ.
Cậu cúi đầu nhìn đám mây tượng trưng cho mình và Lạc Hằng trên bảng vẽ, chần chừ đi thêm vài nét bút, muốn vẽ ra cái thứ ba.
Chỉ hai nét đã bị Lạc Hằng lấy bảng vẽ.
“Cậu có thể có chút đạo đức ở nơi công cộng không vậy hả?” Lạc Hằng nói, “Trong tiệm yên tĩnh như vậy, cậu không thể nhỏ tiếng chút sao?”
Lý Khả Khả trừng mắt nhìn anh, khí thế bị dập tắt ngay lập tức.
Hắn ngồi xuống ghế xoay, cố ý cách Lạc Hằng tận hai cái ghế, hé miệng muốn nói chuyện lại nhớ tới lời quở trách của Lạc Hằng ban nãy, không tình nguyện nhỏ giọng nói: “Vân Xuyên, khai giảng xong là tôi học năm tư rồi.”
Không chờ Vân Xuyên trả lời, Lạc Hằng giành trước: “Ồ, năm cuối rồi, vậy thì tập trung tìm công việc đi chứ nói với Vân Xuyên làm gì?”
“Anh!!” Lý Khả Khả dậm chân.
Vân Xuyên thu mình ở một bên không hiểu sao bầu không khí giữa hai người lại căng thẳng như thế.
Cậu yếu ớt định xoa dịu bầu không khí đó.
[Đúng rồi Lạc Hằng! Thẻ gỗ trước kia anh sửa giúp tôi là do Lý Khả Khả giúp tôi làm đấy.]
“Ồ thế à?” Lạc Hằng mỉm cười đáp, “Làm trông không tồi đó.”
Vân Xuyên:…?
*
Lý Khả Khả không ngồi yên được, chưa được vài phút đã chạy mất.
Trước khi đi hắn dường như phải nói với Vân Xuyên gì đó, nhưng vừa thấy sắc mặt Lạc Hằng lại trợn trắng mắt xoay người rời đi.
Vân Xuyên tuy rằng nghi hoặc sao hai người này mới gặp mặt lần đầu đã không hoà hợp, nhưng mà khoảng thời gian đông khách đã đến, cậu không rảnh tự hỏi chuyện này chuyện kia.

Chờ đến khi làm xong hết các đơn thì Lý Khả Khả cũng đã đi rồi, chuyện này lập tức bị Vân Xuyên vứt ra sau đầu.
Qua một lát, Vân Xuyên chuẩn bị đóng cửa.


Cậu thu dọn xong, đeo túi vải trang trí đám mây nhỏ lên, rời đi cùng Lạc Hằng.
Từ sau khi làm rõ lòng mình, chỉ cần không tăng ca thì Lạc Hằng sẽ đến Hoả Thiếu Vân ngồi, chờ Vân Xuyên đóng cửa tiệm rồi cùng cậu về nhà.
Hỏa Thiếu Vân cách nhà Vân Xuyên rất gần nhưng lái xe thì phải đi đường vòng, hai người cứ thế đi bộ về rồi Lạc Hằng sẽ quay lại lái xe về nhà mình.
Vân Xuyên cảm thấy như vậy cực kỳ phiền phức, nhưng Lạc Hằng rất kiên định, cậu từ chối không được nên chỉ có thể mặc kệ anh.
Chẳng qua, đêm nay Lạc Hằng im lặng đến kỳ lạ.
Yên lặng cả đoạn đường, mắt thấy sắp đến nhà Vân Xuyên rồi, Lạc Hằng cuối cùng cũng nhịn không được xoay người sang chỗ khác rồi vô cùng nghiêm túc hỏi: “Lý Khả Khả kia rốt cuộc là ai?”
Vân Xuyên chớp chớp mắt, [Bạn bè đó, tôi đã giới thiệu với anh rồi mà?]
“…” Lạc Hằng cạn lời, “Bạn gì mà lại biết được ngôn ngữ ký hiệu chứ?”
Vân Xuyên vô tội đáp: [Cậu ấy tự học mà.]
Lạc Hằng tiếp tục nói: “Vì sao hắn có thể học? Trước kia tôi nói muốn học em còn bảo không cần thiết.”
Vân Xuyên vẫn chưa hiểu gì cả, [Không phải tôi kêu cậu ấy đi học, cậu ấy cũng không hỏi ý tôi trước.]
Xem ra cậu thật sự không hiểu, Lạc Hằng buồn bực nói: “Tôi cũng muốn học, em dạy tôi đi.

Hồi chiều tôi không biết hai người nói gì cả.”
Vân Xuyên: [Sau đó không phải có viết chữ cho anh xem sao?]
Lạc Hằng không giải thích được, “Việc đấy không giống.”
Vân Xuyên gõ mấy chữ, [Không giống chỗ nào…]
Nhưng mà lời này vẫn chưa cho Lạc Hằng xem, cậu lại xoá hết.
Cậu bỗng dưng nhận ra.
Lạc Hằng đang ghen.
Cậu cúi đầu lén cười.
Lạc Hằng không chú ý tới động tác nhỏ này của cậu.

Lạc tổng của Thiên Mậu hờn dỗi, giấm chua ngập trời, hòn đá nhỏ bên đường cũng làm anh ngứa mắt, cứ nhất định phải qua đá nó một cái mới hả giận.
Vài giây sau, một bàn tay trắng nõn nắm chặt di động đưa tới trước mắt anh, trên đó viết mấy chữ.
[Anh ghen à?]
Lạc Hằng càng tức giận.
Cái tay kia được thu lại, viết thêm gì đó.
Lần này là một cái đám mây nhỏ có vẻ mặt khó hiểu, vừa mới vẽ xong.
Lạc Hằng không biết nói gì ngừng bước, quay đầu nhìn người thấy cháy nhà còn đổ thêm dầu vào.
Kết quả nhìn thấy khuôn mặt đầy ý cười của người nọ.
Cũng không biết sao lại thế này, lửa giận trong lòng Lạc Hằng đột nhiên tắt ngóm.
Anh nhìn Vân Xuyên bị phát hiện thu lại nụ cười ngay lập tức, còn làm bộ không có việc gì xảy ra mà trông trái nhìn phải, trong lòng bỗng nếm được vị ngọt.
Anh vươn hai tay ôm chặt gương mặt Vân Xuyên.
“Đúng vậy, tôi ghen đó, tại sao mà tôi không thể giao lưu với em bằng ngôn ngữ ký hiệu? Dựa vào cái gì mà hắn quen em sớm hơn tôi? Ngoại trừ cái thẻ bài gỗ kia thì hắn còn làm gì cho em nữa? Em mau trả lời thành thật cho tôi.”
Vân Xuyên cười, cúi người chui ra khỏi tay anh, chạy đi vài bước rồi quay đầu lại lè lưỡi với anh.
*
Hai người cãi nhau ầm ĩ tới tận dưới lầu.

Lạc Hằng ngẩng đầu nhìn, trong nhà Vân Xuyên không bật đèn, hình như không có ai ở nhà.
“Ba mẹ em không có ở nhà à? Đã 9 giờ rồi.” Lạc Hằng hỏi.
[Không có.] Vân Xuyên thở dài, mở di động đưa anh xem tin nhắn Vân Vân gửi đến cách nửa giờ trước.
Vân Vân bảo đêm nay có chút việc nên có thể sẽ về trễ, chắc khoảng tầm 10 giờ, bảo Vân Xuyên không cần chờ bọn họ, tháo vòng tay ra ngủ trước đi để khỏi bị đánh thức.
Vân Xuyên: [Gần đây họ luôn như vậy, thần thần bí bí.]
Lạc Hằng an ủi cậu: “Có phải họ đi trải qua thế giới riêng của hai người không? Nhiều năm không gặp, có lẽ có rất nhiều lời muốn nói.”
Vân Xuyên lắc đầu, [Chắc là không phải đâu, nếu đúng như anh nói, bọn họ có thể sáng sớm báo cho tôi biết, dù sao cũng không thể tận 8 giờ tối mới quyết định cùng nhau đi chơi.]
Lạc Hằng nhất thời nghẹn lời, “Cũng đúng, cũng đúng nhỉ…”
Cũng may Vân Xuyên không rối rắm vấn đề này nhiều, cậu lắc đầu: [Thôi, không nghĩ nữa, sớm muộn gì cũng sẽ biết mà.]
Chỉ là ngoài miệng nói thế, trong lòng vẫn không thể mặc kệ không để ý.

Cậu đứng dưới gốc đại thụ trước cửa, cọ cọ đế giày lên bậc thang.
Rốt cuộc vẫn nhịn không được, Lạc Hằng lắm miệng nói một câu: “Vân Xuyên, em có nghĩ tới chưa, có lẽ— tôi chỉ cho em một ví dụ— có lẽ trong những năm mà ba em mất tích, ông ấy có thể có nỗi khổ hay gặp phải gì đó phiền toái dường như chưa giải quyết được, có thể ông ấy và mẹ em đang thương lượng biện pháp, bọn họ không muốn làm em lo lắng cho nên…”
Ngoài dự đoán chính là Vân Xuyên tựa hồ đã từng nghĩ rồi.

Cậu gật đầu: [Tôi biết, tôi có thể đoán được mấy năm đó ba tôi trải qua những gì.

Tôi không muốn xé rách vết sẹo của ông ấy, dù là ông ấy hay là tôi, những việc đó không phải có thể nhẹ nhàng nói ra, với gia đình cũng vậy.

Tôi biết mà.]
Cậu nhìn về phía Lạc Hằng, vẻ mặt mang theo chút đau lòng, [Tôi biết, cho nên tôi muốn chờ một cơ hội thích hợp, chờ lúc bọn họ tự nguyện nói cho tôi sự thật.

Hoặc là, bọn họ vĩnh viễn không muốn tiết lộ, như vậy cũng không sao, chỉ cần, chỉ cần mái ấm này mãi mãi không mất đi ai cả thôi là được, như vậy là đủ rồi!]
Lạc Hằng nhìn cậu, trong lòng vừa chua xót vừa ấm áp.

Lời lúc trước anh nói với Vân Xuyên không phải đều xuất phát từ ý muốn an ủi, giờ đây anh càng tin tưởng vào điều đó hơn.
Có đôi khi lòng người chính là thứ kiên cố nhất.
Vân Xuyên vẫy tay với anh, vội vã chạy vào toà nhà.
Lạc Hằng nhìn bóng lưng kia, trái tim rung động.
Anh lấy di động ra gọi cho Vân Xuyên, xem người nọ sau khi cảm nhận được vòng tay rung lên thì quay lại nhìn mình.
“Không đủ, tôi cảm thấy không đủ.” Lạc Hằng nói, “Ngoài mái ấm mấy người có thể vĩnh viễn ở bên nhau, tôi cảm thấy hình như em còn cần một người bạn trai nữa phải không nhỉ?”
Vân Xuyên há miệng thở dốc, lại lộ ra vẻ mặt thẹn thùng quen thuộc.
Cậu tựa hồ đang do dự, sau đó lại như đã hạ quyết tâm.
Cậu cúi đầu gõ mấy chữ, đi về phía Lạc Hằng.
Cậu bước ra khỏi bóng tối của toà nhà, đưa điện thoại cho Lạc Hằng xem, cũng để anh thấy được vành tai phiếm hồng của mình.
[Anh thật phiền quá đi, quỷ đáng ghét.].

Bình Luận (0)
Comment