Đám Mây Nhỏ Ngoan Ngoãn

Chương 32


Lạc Hằng lục tung cả nhà lên, lăn lộn hơn một tiếng đồng hồ mới tìm thấy một cái quần Vân Xuyên mặc được.
Quần thể thao màu xám rộng thùng thình với ống quần thiết kế co giãn, vừa vặn để lộ mắt cá chân mảnh khảnh trắng nõn của Vân Xuyên.
Lạc Hằng ngồi trên giường dòm cậu thay quần áo, nói: "Cái quần này hình như từ hồi đại học..."
Vân Xuyên soi gương sửa sang lại cổ áo, theo ảnh phản chiếu nhìn Lạc Hằng nói gì sau lưng mình, cậu quay đầu lại, vẻ mặt có chút ai oán.
Tuy đã rất cố gắng mặc theo phong cách thường ngày của mình, nhưng mà...
Trông không ổn tí nào.
Lạc Hằng cười, đi qua giúp cậu chỉnh mũ áo hoodie sau lưng, thấp giọng nói: "Được rồi được rồi, phơi khô quần áo rồi trả em."
*
Vân Xuyên không được tự nhiên về nhà ăn cơm trưa, nhân tiện còn dẫn theo Lạc Hằng— người này nằng nặc đòi phải đi cùng, bảo là tay nghề Tần Tranh rất ổn nên muốn cọ thêm bữa cơm.
Trùng hợp ghê, hôm nay hai vợ chồng thế mà không ra ngoài.
"Về rồi à." Tần Tranh nghe thấy tiếng mở cửa, bước ra khỏi phòng ngủ, "Hôm qua đi chơi chỗ nào đấy?"
[! ] Vân Xuyên sững người.
Cậu hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này.
"À, đi cắm trại." Lạc Hằng lại bắt đầu trợn mắt nói dối, "Ở công viên XX mới mở năm trước.

Lần sau chú dì cũng đi đi, cảnh rất đẹp."
"Cắm trại...?" Tần Tranh không có cách nào lý giải từ ngữ mới này, ông khó hiểu xác nhận một lần, "Cắm trại là dựng lều rồi qua đêm ở đó sao?"
Lạc Hằng gật đầu, "Đúng rồi ạ."
Vân Xuyên ở bên cạnh nhìn tới nỗi tay chân xấu hổ, vừa giận vừa thấy may mắn đối với Lạc Hằng há mồm là có thể nói năng bậy bạ.

Cậu tưởng rằng đề tài này nói đến đây là xong rồi, không ngờ tới ba lại hỏi thêm một câu: "Có tiện không, an toàn không? Ngày hôm qua trời mưa, trong lều không bị dột chứ?"
"Dột?" Lạc Hằng chớp chớp mắt, thong thả lặp lại hai chữ kia một lần, anh hiếm khi sửng sốt vài giây, "Dạ, hình như có một chút, nhưng không nghiêm trọng nên không để ý."
Dứt lời, anh quay đầu nhìn Vân Xuyên, như hiểu ra gì đó mà nói: "Hoá ra là bị dột, thảo nào cháu thấy khăn trải hơi ướt..."
Vân Xuyên cực kỳ tức giận, vì đang ở trước mặt Tần Tranh, cậu không nói được, cũng không dám động nên chỉ có thể ở trong lòng ấn Lạc Hằng xuống đất tẩn cho một trận.
Sự mất tự nhiên kéo dài đến tận lúc ăn cơm.
Lúc ăn cơm Tần Tranh hỏi: "Tiểu Xuyên, cứ quên hỏi con hoài, hạt cà phê của con nhập từ đâu vậy?"
Vân Xuyên đáp một địa chỉ, [Con vẫn luôn hợp tác với nhà họ.]
Tần Tranh nói: "Hôm qua gặp được một người khách cũng bán cà phê, rồi trò chuyện mấy câu.

Hắn nói nhà hắn cũng rất chất lượng, nếu cần có thể hỏi hắn."
Ông đứng dậy đi lấy tấm danh thiếp trên bàn trà đưa cho con trai, "Con xem thử, nếu thấy hứng thú thì để ba hỏi người ta một chút."
Nói đến đây, mọi người đều biết Tần Tranh sẽ không làm công việc taxi trực tuyến này lâu dài, đây chỉ là công việc bất đắc dĩ mà thôi, chẳng qua...
Mặc dù từng có 6 năm hoàn toàn tách rời khỏi xã hội, ông vẫn có thể nhanh chóng thích ứng với cuộc sống hiện tại.

Ba tuần trôi qua, đánh giá tốt của ông trên app gọi xe đã tăng thêm vài cái.


Ông quan sát hai ngày, thăm dò được chỗ nào có nhiều người cần gọi xe trong từng khoảng thời gian, một ngày không lãng phí nhiều xăng dầu.
Có thêm thu nhập của Tần Tranh, một nhà ba người sống vui vẻ hạnh phúc.
*
Sau khi ăn xong, Lạc Hằng muốn phụ giúp thu dọn nhưng bị Tần Tranh từ chối.
"Cháu chơi với Tiểu Xuyên đi," ông hất hất cằm về phía Vân Xuyên, "Để chú và Tiểu Vân dọn là được."
Trở lại phòng bếp, Tần Tranh quay đầu nhìn.

Lạc Hằng không biết nói gì chọc phải Vân Xuyên, hai người cãi nhau ầm ĩ cả đoạn đường về phòng ngủ.
Ông hỏi Vân Vân: "Người bạn này Tiểu Xuyên quen kiểu gì vậy?"
Vân Vân đáp: [Con bảo là khách thường đến tiệm.]
Tần Tranh cười gật đầu: "Nhìn rất trưởng thành, khá tốt."
Vân Vân cũng cười tủm tỉm: [Đúng đó, ngày thường rất chiếu cố Tiểu Xuyên.

Lần trước vòng tay bị hư cũng nhờ cậu ấy sửa.]
"Vòng tay hỏng à?" Tần Tranh nhíu mi, "Cũng đúng, đã qua bao nhiêu năm rồi.

Chờ phát tiền lương tháng sau, nếu đủ thì đổi cái mới cho hai người nhé."
Lời này không biết chọt trúng chỗ nào của Vân Vân.

Bà chậm rãi thu nụ cười, nghiêm túc bảo: [Em và Tiểu Xuyên cần dùng nhiều tiền nhưng không nhất thiết lúc nào cũng phải tiêu cùng lúc.

Ốc tai điện tử hay vòng tay cũng vậy, ai cần thì đổi cho người đó, không cần thiết phải đổi cùng lúc.]
Tần Tranh định phản bác nhưng lời đến bên miệng lại do dự.

Ông cúi đầu ngẫm nghĩ, bất đắc dĩ cười nói: "Được, em quyết là được."
[Ầy, lỗi em, không nên kể chuyện này mới phải.] Vân Vân vén tóc rơi bên má lên, dùng mu bàn tay cọ cọ mặt, [Đã bảo không nhắc tới rồi, sao em lại dong dài chứ...]
Tần Tranh im lặng chốc lát rồi khôi phục vẻ mặt bình thường.

Ông chồng chén đã rửa xong lên nhau, cười nói: "Em nói đúng mà, bây giờ Tiểu Xuyên cần vòng tay nhất, tháng sau có tiền thì đổi cho con trước."
Vân Vân bị ông chọc cười, gật đầu.
*
Vân Xuyên kéo rèm phòng ngủ lại, rõ ràng đang là giữa trưa mặt trời lên đến đỉnh mà trong phòng lại tối tăm.
Giường đơn chỉ chứa được một người duy nhất nhưng bị ép nâng đỡ hai người nên họ hơi chen chúc.
Sau không biết bao nhiêu lần suýt lăn xuống giường, Lạc Hằng cuối cùng cũng nổi cáu, anh xoay người một cái đè lên thân Vân Xuyên.

Anh ngậm cánh môi Vân Xuyên, không hài lòng bảo: "Giường của em nhỏ quá."
Vân Xuyên cũng không giải thích được tại sao sự việc lại phát triển thành thế này.
Tóm lại, Lạc Hằng đẩy cậu về phòng ngủ, đóng cửa lại, sau đó không biết xảy ra chuyện gì nữa, lúc lấy lại tinh thần thì hai người đã nằm trên giường rồi.
Lạc Hằng vừa hôn cậu vừa xoa lỗ tai cậu.
"Đêm qua không đeo vòng tay, ngủ ngon không?" Giữa lúc hôn môi, Lạc Hằng đứt quãng hỏi.
Vân Xuyên đầu váng mắt hoa, chắc chắn khó mà trả lời.

Cậu gật đầu lung tung, ôm chặt người phía trên, cọ trán vào bờ vai anh.
Lạc Hằng lại trêu cậu: "Vậy về sau khỏi cần vòng tay nữa, buổi tối anh ngủ với em, được không?"
Anh không cho Vân Xuyên cơ hội đồng ý hay từ chối mà lại cúi đầu hôn lấy cậu thật sâu.
Phòng kín vốn oi bức, hai thân thể kề sát bên nhau càng làm nhiệt độ tăng cao, trong phòng cũng là cảnh xuân tuyệt vời như bên ngoài.
Lạc Hằng cọ chóp mũi Vân Xuyên, tay vẫn xoa tai cậu.
"Ngày hôm qua quá sốt ruột nên chưa kịp nói." Anh chậm rãi lên tiếng, "Trước kia từng hỏi em có biết anh hôn em là có ý gì hay không, em biết.

Giờ anh hỏi lại em, em có biết hôm qua chúng ta làm những chuyện đó có nghĩa là gì hay không?"
Vân Xuyên chậm chạp chớp chớp mắt, đôi mắt vừa ướt vừa sáng.

Cậu đối mặt với vấn đề bản thân không muốn trả lời hay không biết trả lời đều như thế, dáng vẻ trốn tránh cực kỳ rõ ràng.
Nhưng lần này vừa mới dời tầm mắt đã bị Lạc Hằng nắm cằm quay về.
"Trả lời nhanh, em trốn không được đâu." Lạc Hằng cúi đầu hôn cái bẹp lên khoé miệng cậu, "Anh cứ ăn vạ ở đây đấy, xem em có thể trốn đi đâu? Mau trả lời anh đi."
Vân Xuyên không còn cách nào khác, chỉ có thể gật đầu, ửng đỏ nơi lỗ tai có xu hướng lan rộng ra.
"Ừ, em biết là được." Lạc Hằng vừa lòng gật đầu, "Tuy tuổi em còn nhỏ nhưng không đến mức không hiểu mấy chuyện này— nếu em nói không rõ, anh đây sẽ dỗi đấy.

Nhưng để yên ổn ở bên nhau, anh phải nói rõ ràng cho em—"
Vân Xuyên bỗng nhiên hít một hơi, cả người run rẩy kịch liệt.

Cậu vội vươn tay đè Lạc Hằng không cho anh tiếp tục lộn xộn.
Lạc Hằng lại như uy hiếp mà nắm thật chặt tay cậu, thấy Vân Xuyên lộ ra vẻ mặt xin tha mới bằng lòng thu tay lại.
Anh nói: "Mặc kệ trước kia em cảm thấy chúng ta là quan hệ gì, qua đêm hôm qua, em không thể cho rằng chúng ta là bạn bè bình thường được nữa— việc hôm qua chúng mình làm không phải việc bạn bè bình thường có thể làm."
Vân Xuyên khẽ gật đầu, lại lặng lẽ chuyển tầm mắt.
Nói xong ý mình rồi nên Lạc Hằng không chọc cậu nữa.

Để lại một nụ hôn trên vai cậu, anh ngồi dậy khỏi giường: "Được rồi, anh phải về thôi."

Vân Xuyên vốn định gật đầu bỗng nhớ ra một việc, cậu vội vàng mặc quần áo rồi đứng dậy cùng với anh.
[Suýt chút quên mất, Tiểu Hoa sắp thi đại học, em ấy có mấy nguyện vọng muốn nhờ anh xem giúp.] Vân Xuyên buồn rầu, [Ba mẹ Tiểu Hoa đều không ở với em ấy, trong nhà chỉ có ông bà mà bọn họ không hiểu mấy thứ này, không cho cô bé lời khuyên được nên Tiểu Hoa tìm em để hỏi.

Đáng tiếc em cũng không hiểu, đành nhờ anh giúp.]
Lạc Hằng nhận di động, nhìn kỹ phiền não mà nữ sinh cấp ba này kể với Vân Xuyên, nói: "Được, vậy lát nữa anh tới Hỏa Thiếu Vân cùng em, sẵn tiện giúp cô bé."
*
Cả buổi sáng đều không kinh doanh, vừa đến tiệm, Vân Xuyên đã bị đơn mang đi chôn vùi.
Cậu luống cuống tay chân giao điện thoại cho Lạc Hằng: [Ấy! Anh nói với Tiểu Hoa đi, nói chúng ta đến rồi, bảo em ấy tan học xong qua đây.

Học sinh cấp ba khổ ghê, cuối tuần còn phải học bù.]
Cũng may chủ nhật cấp ba tan học lúc 3 giờ, Lạc Hằng chờ không lâu lắm, cô nàng đeo cặp sách dạo tới dạo lui trong tiệm.
Cô gặp khó khăn, ngành mình thích thì chưa chắc tìm được việc làm tốt, chuyên ngành dễ tìm việc thì cô lại không thích nên cần người có kinh nghiệm trong xã hội góp ý.
Vân Xuyên mở khoá phòng nhỏ để bọn họ vào trong nói chuyện cho thoải mái, rồi một mình quay lại quầy thu ngân tiếp tục làm mấy đơn chưa xong.
Vài phút sau, Lý Khả Khả tới.
Vân Xuyên còn đang vội, chỉ kịp ngẩng đầu cười với hắn.
Lý Khả Khả đã sửa nết nói chuyện lớn tiếng, mím môi mỉm cười rồi ngồi một bên chờ Vân Xuyên hết bận.
Chờ đến lúc Vân Xuyên rảnh rỗi ngồi xuống thì đã qua nửa tiếng.
Lý Khả Khả quá im lặng, im lặng đến mức Vân Xuyên dường như quên đi sự có mặt của hắn, quay đầu nhìn thấy người nọ còn ngồi trong góc lại giật mình.
[Tôi còn tưởng cậu đi rồi.] Vân Xuyên lau tay, cười bước ra khỏi quầy, [Sao thế, tìm tôi có việc gì à?]
Lý Khả Khả không nói chuyện, quay đầu nhìn phòng nhỏ trong tiệm.
Hắn biết Vân Xuyên dùng căn phòng đó để thay quần áo.

Bây giờ cửa phòng mở hé một khe nhỏ, có thể thấy loáng thoáng bóng dáng đàn ông ở trong.
Vân Xuyên thấy hắn đang nhìn nơi đó, chủ động giải thích: [Cô bé nhà hàng xóm sắp thi đại học mà không biết nên học ngành gì, nên tìm tôi...!bạn tôi giúp cho cô bé lời khuyên.]
Lý Khả Khả: [Là người lần trước à.]
Hắn lại khẳng định: [Là anh ta.]
Ngôn ngữ ký hiệu không có cảm xúc, không thể dùng ngữ khí để đoán như nói chuyện.

Nhưng Vân Xuyên vậy mà thấy được sự không cam lòng khi nhìn gương mặt không có quá nhiều biểu cảm của Lý Khả Khả.
Lý Khả Khả tiếp tục: [Vân Xuyên, tôi muốn hỏi cậu, trước kia cậu thật sự không cảm giác được tôi thích cậu ư?]
Vân Xuyên kinh ngạc mở to hai mắt, khó có thể tin nhìn hắn.
Tuy rằng đã sớm đoán được, nhưng khi nhận lại đáp án, Lý Khả Khả vẫn cảm thấy đắng lòng, [Hoá ra cậu không biết thật...!Đúng rồi, chắc chắn cậu sẽ không nghĩ đến mấy chuyện này.]
Hắn cười khổ lắc đầu, [Trước kia ngày nào tôi cũng muốn gặp cậu, một hôm không gặp lập tức cảm thấy không ổn tí nào.

Sau đó có một ngày tôi đột nhiên nhận ra, tôi với cậu có khả năng đã vượt lên quan hệ bạn bè, tôi sợ hãi không biết phải làm sao.

Không lâu sau thì thi đại học, tôi phải đi nơi khác.

Mấy năm nay cách cậu rất xa, dù lúc nào cũng nhớ cậu nhưng tôi vẫn không có can đảm đối mặt.]
Hắn lại quay đầu nhìn căn phòng nhỏ kia, vẻ mặt dường như đã bớt buồn rầu, [Lần đầu tôi nhìn thấy anh ta đã đoán được anh ta thích cậu.


Không đúng, không phải đoán mà là nhìn thấy, biểu hiện của anh ta quá rõ ràng.

Tôi không cam lòng, cứ cảm thấy rõ ràng là tôi tới trước, dù thế nào thì cậu cũng nên thích tôi.

Nhưng bây giờ tôi suy nghĩ cẩn thận rồi.]
Hắn nhìn Vân Xuyên, mặc dù đang cười tươi nhưng vẫn chua xót, [Tôi sợ đối mặt với nó, nhất định anh ta cũng thế mà anh ta không tránh né, anh ta dũng cảm hơn tôi nhiều, người yếu đuối như tôi sẽ để vụt mất nhiều thứ mình thích.

Vân Xuyên, lần trước cậu không trả lời, lần này tôi có thể hỏi lại lần nữa không?]
Vân Xuyên nghiêm túc xem xong đoạn lời nói này.
Trước khi Lý Khả Khả hỏi ra vấn đề kia, Vân Xuyên chủ động đáp.
[Tôi thích anh ấy.] Cả một khoảng thời gian dài, đây là lần đầu tiên cậu thật sự đối mặt với vấn đề này, [Tôi nghĩ tôi thích anh ấy rồi.]
Bày tỏ xong hai câu này, cậu cũng quay đầu lại nhìn phòng nhỏ.

Trùng hợp thấy Lạc Hằng đang chống cằm, cực kỳ cạn lời nhìn thoáng qua cô bé bên cạnh, trông dáng miệng thì hình như anh đang nói "Em phiền thật đó".
Vân Xuyên cười.
Cậu dời mắt về, còn muốn nói thêm nhưng Lý Khả Khả lại giành trước.
[Vậy chúc cậu hạnh phúc nha, Vân Xuyên.]
Vân Xuyên hơi ngại ngùng, cậu xoa mặt, mím môi cười cười.
Nói xong, Lý Khả Khả lập tức rời đi.
Sau khi ra khỏi Hỏa Thiếu Vân, hắn nghĩ, tuy lúc trước học ngôn ngữ ký hiệu phần lớn là để lấy lòng Vân Xuyên, nhưng có khi vẫn phải thừa nhận, đôi lúc hắn phải dùng ngôn ngữ ký hiệu mới có thể bày tỏ những lời không dám nói.
Hắn quay đầu lại nhìn mấy nét bút đơn giản trên biển hiệu ngay cửa Hỏa Thiếu Vân, bỗng phát hiện tranh vẽ đã thay đổi.
Không biết từ khi nào mà trên đó đã biến thành hai nhóm mây, mỗi nhóm đều là một cặp đôi nhỏ.
Lý Khả Khả rời đi không bao lâu, bọn Lạc Hằng kết thúc cuộc trò chuyện.
"...! Tuy rằng nói nhiều như vậy, nhưng học vật lý cũng không tệ lắm," Lạc Hằng đùa giỡn, "Về sau em có thể sửa máy rút giấy tự động trong công ty."
Khuôn mặt Vân Xuyên lập tức xuất hiện biểu cảm không biết nên nói gì.
Lạc Hằng lại nói: "Nếu em có thể hiểu một ít mạch điện đơn giản, đến lúc đồ điện trong nhà người mình thích xảy ra vấn đề còn có thể giúp sửa chữa."
Vân Xuyên:...
Tiểu Hoa lập tức kêu to: "Em không cần! Em yêu đương nhờ sửa đồ điện à!"
Lạc Hằng lắc lắc ngón tay, "Đến lúc đó em sẽ biết, tình yêu phức tạp như thế đó, em không thể dùng tư duy đơn thuần của nữ sinh cấp ba để suy nghĩ đâu."
"Được được được, thứ phức tạp như vậy chỉ có anh hiểu thôi." Tiểu Hoa trợn trắng mắt, "Chú ạ."
Rốt cuộc vẫn cãi không lại nữ sinh cấp ba, Lạc Hằng bại lui, giơ tay đầu hàng.
Tiểu Hoa rời đi rồi, anh ngồi trên ghế xoay trước quầy thu ngân, hai tay chống cằm cười với Vân Xuyên.
"Này này, chủ tiệm Vân Xuyên ơi, em nói xem anh đúng hay không đúng?" Anh nhìn Vân Xuyên, bĩu môi, "Tình yêu đơn giản lắm ư?"
Vân Xuyên không chịu trả lời.
Lạc Hằng cúi đầu cười.

Vân Xuyên càng lộ ra vẻ mặt thẹn thùng này, anh càng muốn chơi xấu.

Anh ngó xung quanh, nhân lúc khách trong tiệm đều không chú ý vuốt ve mặt Vân Xuyên, sáp lại gần thủ thỉ: "Kệ đi, quan tâm nó thế nào làm gì, em chỉ cần biết anh yêu em là được.".

Bình Luận (0)
Comment