[Đam Mỹ] Dư Hương

Chương 13


"Anh Niên, anh Niên?"
Lục Cảnh Niên lấy lại tinh thần, "Hả? Sao vậy?"
"Anh có muốn gọi thêm đồ ăn không?"
"Tôi no rồi, cậu muốn ăn nữa thì gọi.

"
"Tôi cũng no rồi, chúng ta về nhà đi.

"
Lục Cảnh Niên quét mã QR trước khi Dư Tri Ý kịp thanh toán bị Dư Tri Ý càm ràm suốt một đoạn đường tới tận lúc về tiệm hoa.

Lục Cảnh Niên rất thích nghe giọng nói có chút giận dỗi của anh, rất thân thiết, cũng thích nghe anh nói, "Chúng ta về nhà đi.

"
Ban đêm Lục Cảnh Niên ngủ rất sâu, quạt điện ở dưới chân chậm rãi xoay, hình như trời đang mưa, rõ ràng mới lúc nãy ánh mặt trời vẫn chiếu rực rỡ, mặt đất bằng phẳng trước nhà phơi đầy những hạt thóc vàng ươm, mẹ đưa cho hắn một cây gật trúc, trước gậy cột một miếng vải nhỏ, mẹ dặn hắn trông thóc đừng để gà với chim tới ăn vụng, Lục Cảnh Niên vâng lời, ngồi trên chiếc ghế đẩu vung vẩy mảnh vải nhỏ đuổi gà, hai tai ù ù, một cơn gió nhẹ thổi tới làm cho hắn buồn ngủ, Lục Cảnh Niên mệt mỏi thiếp đi.

Vừa mới nhắm mắt lại, anh trai Lục Cẩm Hoa cầm một cây gậy đánh thức hắn, "Tiểu Niên, bảo em coi thóc sao em lại ngủ, em xem, thóc ở bên kia sắp bị gà con ăn vụng hết rồi kìa!"
Lục Cảnh Niên sợ tới mức nhanh chóng chạy tới kiểm tra, hắn vừa khóc vừa tự trách, anh trai cười to, nói: "Chọc em thôi, không có gà đâu!"

Lại ngẩng đầu, mặt trời không còn thấy đâu, mây đen giăng kín khắp nơi, giống như tụ lại hết trên sân thóc, Lục Cảnh Niên với Lục Cẩm Hoa nhanh chóng chạy đi hốt thóc, nhưng bọn họ không thể đua được với mây đen, mới dọn được một nửa, mưa đã bắt đầu lộp bộp rơi, những hạt thóc bị nước mưa xối thành từng vũng nhỏ, phần lớn bị nước mưa cuốn đi thành một đường thóc ngoằn ngoèo, mưa quá lớn, lớn đến mức Lục Cảnh Niên không thể mở nổi mắt, hắn lo lắng bật khóc, đây là đồ ăn của cả nhà, bị nước mưa cuốn đi rồi thì lấy cái gì ăn?
Lục Cảnh Niên vội vàng nằm bò trên sân bảo vệ những hạt thóc, vừa khóc vừa kêu: "Đừng mưa nữa, đừng mưa nữa, mặt trời ló ra đi, đừng mưa nữa!"
Dư Tri Ý nằm trong phòng ngủ, mơ màng nghe tiếng ai khóc, anh gượng dậy cẩn thận lắng nghe, là âm thanh từ ngoài phòng khách truyền tới, anh vội vàng chạy ra quên cả mang dép, bên ngoài trời mưa to, một tia chớp lóe lên, Lục Cảnh Niên cau mày, nắm chặt chăn, trán phủ kín một lớp mồ hôi mỏng, Dư Tri Ý không biết có nên gọi hắn tỉnh không, hay là chờ cho cơn ác mộng qua đi, anh lấy một chiếc khăn ấm lau mồ hôi giúp hắn.

Mơ thấy cái gì, sao lại bi thương đến như vậy.

Mưa vẫn không ngừng, thóc đều bị mưa xối trôi, chỉ sót lại một ít dưới cơ thể nhỏ bé, Lục Cảnh Niên gấp gáp duỗi tay muốn bắt lấy.

Dư Tri Ý giật mình, Lục Cảnh Niên nắm chặt lấy tay anh, giống như đang tìm kiếm một khúc gỗ cứu mạng, Dư Tri Ý trở tay nắm lại, nhẹ nhàng an ủi: "Đừng sợ, có tôi ở đây, đừng sợ.

"
Dường như lời an ủi có tác dụng, bàn tay của hắn chậm rãi thả lỏng, lông mày cau chặt dần giãn ra.

Dư Tri Ý cẩn thận rút tay về, định chuẩn bị quay về phòng ngủ tiếp lại bị tiếng gõ cửa cuốn dưới lầu làm cho hoảng sợ, anh chạy nhanh ra ban công nhìn xuống, là bác Trần hàng xóm của bà Bình.

Lục Cảnh Niên bị tiếng đập cửa đánh thức, loạng choạng đi ra ban công, "Có chuyện gì vậy?"
Dư Tri Ý lắc đầu, "Tôi cũng không biết, là bác Trần.

"

Bác Trần ngẩng đầu, đèn pin chiếu qua khuôn mặt Dư Tri Ý, lo lắng nói: "Không thấy A Bình đâu!"
Nước mưa làm ướt ban công, không có thời gian lo cho hoa, thậm chí cũng không kịp thay quần áo, Dư Tri Ý nhanh chóng chạy xuống lầu, Lục Cảnh Niên cầm dù đi theo anh.

Bác Trần cầm đèn pin đi trước dẫn đường, "Lúc nãy bác nhớ ra là cá muối còn phơi ở ngoài trời, sợ mưa làm ướt, nên đi ra dọn vào, lúc ra ngoài thì thấy cửa lớn nhà A Bình mở toang, bác vào trong gọi nhưng không thấy ai trả lời, mưa to như vậy, mong đừng xảy ra chuyện gì.

"
Lục Cảnh Niên theo sát Dư Tri Ý, an ủi anh: "Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu.

"
Ba người vội vàng đi tới nhà bà Bình, cửa lớn còn mở, phòng khách sáng đèn, vào phòng bếp nhìn, bột mì vương vãi khắp sàn nhà, bên trên còn in đầy dấu chân mèo, dấu chân dính bột mì kéo dài đến bên bệ sửa sổ thì bị cắt dứt, cũng có thể là do nước mưa rửa sạch.

Dư Tri Ý lo lắng đi ra ngoài, "Nhất định là phát hiện không thấy mèo đâu nên mới chạy ra tìm, mưa lớn như vậy, bà ấy muốn đi đầu tìm chứ!"
"Đừng lo lắng, chúng ta cùng đi.

" Lục Cảnh Niên an ủi anh, mượn đèn pin của bác Trần, đội mưa đi ra ngoài.

Dư Tri Ý cố gắng nhớ xem những chỗ mà mèo hoặc bà Bình có thể tới, công viên nhỏ, chợ cá, cây đa, nhà thờ tổ, hai người đi khắp nơi, nhưng vẫn không tìm thấy bà Bình.


Lục Cảnh Niên cầm dù đi sát theo sau, cố gắng che cho anh, đi xuống đường cái, dưới ánh đèn đường, Dư Tri Ý quay đầu lại, lúc này anh mới phát hiện, quần áo mình bị ướt một bên, nhưng quần áo, đầu tóc Lục Cảnh Niên gần như ướt hết.

Dư Tri Ý đẩy dù về phía anh, "Anh Niên, thật xin lỗi, hơn nửa đêm còn bắt anh chạy lung tung cùng tôi, anh về trước đi, cửa sau không khóa, một mình tôi tìm là được.

"
Lục Cảnh Niên không dấu vết đẩy dù lại, d"Dù sao cũng không ngủ được, chúng ta cùng nhau tìm, không tìm được tôi cũng không yên tâm.

"
"Anh thật sự cũng không cần phải làm vậy, thật ra! " Dư Tri Ý ngừng lại một chút, châm chước nói, "Chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, anh không cần phải làm gì hết.

"
Lục Cảnh Niên ôm lấy bả vai anh tiếp tục đi về phía trước, nói trong tiếng mưa: "Bèo nước gặp nhau cũng là một loại duyên phận, tôi đi cùng cậu, đừng nóng vội, nghĩ lại xem bà ấy có thể đi nơi nào.

"
Dư Tri Ý thật sự không biết bà ấy sẽ đi đâu, anh tự trách bản thân: "Nếu tôi không đưa bà ấy con mèo mướp đó thì tốt rồi, lúc mới đến đây, nhìn bà ấy cả ngày chỉ biết ngây ngốc với hoa với sách, tôi mới mua tặng bà ấy một con mèo, nếu không tặng thì sẽ không sao hết, lỡ như xảy ra chuyện gì, tôi! "
"Sẽ không đâu," Lục Cảnh Niên ôm chặt vai anh, nói chắc: "Sẽ không có chuyện gì hết, nói không chừng bây giờ bà ấy có lẽ đã về nhà rồi.

"
Có hắn bên cạnh, Dư Tri Ý dần bình tĩnh lại, anh nghĩ, bà Bình có lẽ sẽ đi tới trường tiểu học trên trấn, chỗ đó hồi trước là nơi bà và người đàn ông kia thường gặp nhau.

Hai người rẽ vào một con đường khác, trên đường, giữa cơn mưa nặng hạt, đèn đường chiếu lên một bóng người, bóng người chậm rãi đi tới, bước chân của bà vẫn ưu nhã như trước, trong ngực ôm một con mèo, trên đầu của mèo con được che bằng một chiếc lá chuối tây, còn bà thì đội mưa, dường như quần áo ướt giày ướt cũng không ảnh hưởng tới bà ôm mèo, không ảnh hưởng bà ngắm mưa.


Hai chân Dư Tri Ý đột nhiên mềm nhũn, nếu không phải Lục Cảnh Niên ôm lấy anh có thể sẽ bị té xuống đất, may quá, may quá, người với mèo đều không có việc gì.

"Bà Bình.

"
Bà Bình đứng ở trong mưa cười, "Tử Lăng, Vân Phàm, hai người cũng tới ngắm mưa sao? Hai người nhìn Sở Liêm này, nó hình như rất vui! Tôi cũng rất vui, cậu xem tôi còn nhặt được hai nhánh hoa chuối tây, tặng cho hai người, hai người nhất định phải hạnh phúc.

"
Dư Tri Ý cầm lấy, "Hoa rất đẹp, cảm ơn, chúng cháu cũng rất vui vẻ.

"
Lục Cảnh Niên che cho bà Bình, cùng Dư Tri Ý đưa bà về nhà, hai người đứng trong phòng khách chờ bà thay quần áo, sau khi cho bà uống xong thuốc phòng cảm mạo, Dư Tri Ý với Lục Cảnh Niên mới ra về.

Mưa đã tạnh, đồng hồ chỉ bốn giờ sáng.

Hai nhành hoa chuối tây dính mưa được Dư Tri Ý mang về, anh rút một đóa ra hút, ngọt.

Dư Tri Ý đưa một đóa khác cho Lục Cảnh Niên, hỏi hắn có muốn thử hay không, Lục Cảnh Niên từ chối, Dư Tri Ý tự mình hút, nhưng đóa hoa này không ngọt.

.

Bình Luận (0)
Comment