[Đam Mỹ] Dư Hương

Chương 49


Bữa tối không nấu, Hà Ninh Thước nói muốn mời cơm, bởi vì còn có Trương Gia Dương, Dư Tri Ý không tiện từ chối, chỉ đành đồng ý, đến lúc đó mình trả tiền là được, không được để Hà Ninh Thước mời.

"Anh Niên, đi cùng không?"
Lục Cảnh Niên đang nghe tiếng Mân Nam, "Anh đi hình như không tốt lắm."
"Có gì mà không tốt."
"Cái người thầy Hà kia, có phải là người em từng nói có hảo cảm không?"
Dư Tri Ý bật cười thành tiếng, "Giấm lâu rồi anh cũng ăn? Không có chuyện gì đâu, lúc đó như nhìn hoa trong sương, trước giờ cứ tưởng mình khác loài, đột nhiên quen biết được với 1 người đồng loại, tự nhiên cũng cảm thấy thân thiết hơn, nhưng bây giờ nghĩ lại, lúc ấy không có yếu tố thích, em thừa nhận lúc trước chưa nhìn rõ con người thật của anh ta thì vẫn có chút hảo cảm, nhưng đó không phải là thích."
Lục Cảnh Niên "Ừm" một tiếng.

Dư Tri Ý cầm một cây cỏ đuôi chó cọ cọ mũi hắn, "Anh ơi, anh Niên ơi, anh ghen nhìn đáng yêu quá."
Lục Cảnh Niên không nhịn được cũng cười thành tiếng, "Dáng vẻ nghiêm túc giải thích của em cũng rất đáng yêu."
"Vậy anh có đi hay không, đúng lúc giới thiệu anh với học trò của em luôn, hi vọng không dọa cậu nhóc sợ."
"Thôi không cần đâu, giới thiệu với thầy Hà là được rồi, còn học sinh em thì khỏi."
"Được, nghe anh."
Bữa tối đặt ở nhà hàng trên thuyền, đúng như tên gọi của nó, nhà hàng được mở trên một con tàu lớn, một lần chỉ nhận 8 bàn, đây là Đàm Vĩ giúp đặt trước.

Lục Cảnh Niên vừa mới lên thuyền đã cảm thấy hơi choáng, thuyển nổi lênh đênh trên biển, neo cố định, những lúc sóng đánh vào lại lay động dập dìu, chờ đến khi quen rồi, cảm giác choáng váng này mới dần biến mất.

Đợi hơn mười mấy phút, Hà Ninh Thước cùng Trương Gia Dương đến, ban đầu Dư Tri Ý vốn định đi đón bọn họ, nhưng Hà Ninh Thước nói không cần, tự mình gọi xe tới.

Bốn người ngồi vào bàn, Trương Gia Dương rất tự nhiên nói chuyện với Lục Cảnh Niên, "Anh Lục, anh Lục, anh sao quen được thầy Dư của bọn em vậy ạ?"
Lục Cảnh Niên nói đùa: "Đi trên đường thì bị em ấy nhặt về."
"Hả, thật không? Vậy trước kia chắc anh gặp khó khăn đúng không, thầy Dư bọn em thường xuyên làm chuyện này lắm, trước kia cổng sau trường có rất nhiều mèo nhỏ chó nhỏ bị bỏ rơi, thầy ấy đều nhặt về hết."
Lục Cảnh Niên quay đầu nhìn Dư Tri Ý, "Phải vậy không, thầy Dư, mấy con chó nhỏ mèo nhỏ thầy nhặt về đây hết cả rồi?"
"Tất nhiên là nuôi ở ký túc xá của thầy ấy, nhưng sau đó đều được mấy bạn học khác nhận nuôi, em cũng xin thầy một con, ở nhà em là con một, em lớn rồi mẹ em ở nhà một mình rất cô đơn, từ khi em mang chó nhỏ về mẹ em không còn quan tâm đến em nữa."
"Vậy anh phải cảm ơn thầy Dư không để người ta nhận nuôi anh rồi."
Dư Tri Ý vỗ một cái lên cánh tay hắn, "Ai dám nhận nuôi anh, anh quá khó nuôi."

Hà Ninh Thước ngồi bên cạnh cúi đầu uống trà.

Đồ ăn còn chưa được bưng lên, Trương Gia Dương nói muốn ra ngoài chụp hình, Dư Tri Ý đứng lên, "Để thầy đi cùng em."
"Không cần đâu, em không phải con nít, thầy Dư, em đi một mình được mà."
"Vậy em cẩn thận một chút, chú ý an toàn, đừng tới gần lan can quá."
"Vâng, em biết rồi."
Thiếu Trương Gia Dương, bầu không khí trên bàn ăn cũng lạnh xuống, Dư Tri Ý rót thêm trà cho Hà Ninh Thước, "Thầy Hà, giới thiệu với anh, Lục Cảnh Niên, bạn trai tôi."
Lục Cảnh Niên duỗi tay về phía Hà Ninh Thước, "Chào thầy Hà."
Hà Ninh Thước ngập ngừng mấy giây mới nắm lấy tay Lục Cảnh Niên, "Chào anh Lục."
Ngoài boong tàu vang lên tiếng ồn ào, Lục Cảnh Niên ngồi ở ngoài, đứng dậy đi ra tìm Trương Gia Dương, Hà Ninh Thước tranh thủ lúc không có ai hỏi Dư Tri Ý: "Nếu, năm đó anh thổ lộ với em, em có chấp nhận anh không?"
Dư Tri Ý nói: "Không có chuyện nếu, tôi chỉ có thể nói với anh, có những người đã định trước sẽ không ở bên nhau, nhưng cũng có một số người, dù cách xa vạn dặm cũng sẽ gặp gỡ nhau, còn nhất định phải nói nếu, nếu anh thổ lộ trước khi xảy ra chuyện của Nhiêu Lâm, đến khi Nhiêu Lâm xảy ra chuyện anh không ra mặt, chúng ta cũng sẽ chia tay.",
Hà Ninh Thước cười khổ, "Anh hiểu rồi."
Một bữa cơm, ngoại trừ hà Ninh Thước, ba người còn lại đều ăn rất vui vẻ.

Cơm nước xong bọn họ lại cùng đi ra Cửa Nam Loan ngắm biển, Trương Gia Dương chạy phía trước, lâu lâu lại quay đầu thúc giục, "Mọi người đi nhanh lên."
Dư Tri Ý với Lục Cảnh Niên chậm rãi đi cạnh nhau, Trương Gia Dương chạy đi chạy lại mấy lần, cuối cùng không nhịn được, gãi gãi đầu, hít một hơi thật sâu hỏi: "Cái kia, thầy Dư, thầy với anh Lục có phải đang ở chung với nhau không ạ?"
"Đúng vậy."
"Cái kia, hai người ngủ chung một phòng?"
Dư Tri Ý cười trả lời cậu: "Đúng vậy."
Vẻ mặt Trương Gia Dương càng thêm khoa trương, "Một cái giường?"
Lần này Dư Tri Ý không trả lời cậu, vỗ một cái trên đầu cậu chàng, "Hỏi nhiều vậy làm gì, không phải nói muốn ngắm biển sao? Đi thẳng về phía trước là được."
"Tại em tò mò, thấy hai người rất giống bố mẹ em, bình thường cả nhà đi dạo, bố mẹ em cũng chậm rãi đi cạnh nhau như hai người, em cảm thấy mình như đồ thừa."
Hà Ninh Thước lôi Trương Gia Dương đi, "Trương Gia Dương, lại đây chụp giúp thầy tấm ảnh."
Ngắm biển xong, Dư Tri Ý lại dẫn mấy người đi quán ăn vặt, chơi đến 1 giờ sáng mới về nhà.

Trên đường về nhà, hai người đi qua hẻm nhỏ thường mua đồ ăn, trước cửa mỗi ngôi nhà đều có một ngọn đèn nhỏ, ánh đèn yếu ớt chiếu xuống con đường lát đá xanh, đi đến một chỗ ngoặt, cạnh bờ tường có một gốc hoa nhỏ đang đón gió đêm phơi ánh trăng, đóa hoa nhẹ nhàng phất phơ, Lục Cảnh Niên nhìn thấy trước, kéo Dư Tri Ý đi qua ngồi xổm nhìn, "Anh nhớ hồi nhỏ từng nhìn thấy loại hoa này."
Dư Tri Ý nói: "Em cũng từng thấy, hoa này nhiều nơi có lắm.


Bông dại, còn có tên khác là mẫu đơn mùa thu, hoặc là bông núi, hoa và lá đều có lông tơ, khi còn nhỏ bọn em hay gọi nói là hoa vỡ chén, người lớn thường bảo lấy hoa này về sẽ làm vỡ chén bát."
"Hồi nhỏ anh từng hái nó tặng cho mẹ, bà ấy thích hoa."
"Anh có phải vẫn đang tìm bà ấy không?"
Lục Cảnh Niên vuốt ve đóa hoa, "Không phải cố ý tìm, chỉ là thỉnh thoảng lại để ý, bà ấy biết địa chỉ nhà anh, hàng xóm thân thích đều ở quê, nhà ở quê vẫn còn, cũng để lại phương thức liên lạc với những người ở đó, bà ấy tìm bọn anh còn dễ hơn bọn anh tìm bà ấy, nhiều năm như vậy vẫn không liên lạc, chắc bà ấy đã có cuộc sống mới, nếu bây giờ anh tìm bà ấy, cũng có thể đang quấy rầy bà ấy, anh không nên làm phiền hạnh phúc của bà ấy."
Dư Tri Ý im lặng, nắm lấy tay hắn, "Có duyên thì sẽ gặp lại."
"Ừm."
"Về nhà thôi."
"Được."
Lục Cảnh Niên đứng dậy hôn hôn anh mấy cái, nắm lấy tay anh bước đi.

Buổi tối bọn họ không e ngại gì, có thể vô tư nắm tay, hôn môi, hoa vì họ mà nhảy múa, gió vì họ mà ngân nga, bọn họ chỉ cần giữ chặt người bên cạnh là được.

Sáng hôm sau, Dư Tri Ý tiễn Trương Gia Dương với Hà Ninh Thước ra ga, Trương Gia Dương đỏ mắt, nhắc đi nhắc lại Dư Tri Ý nhớ quay lại chụp ảnh tốt nghiệp với mọi người, Dư Tri Ý vẫy tay gật đầu, "Thầy đã hứa với em thì chắc chắn sẽ đến, tạm biệt."
Chỉ còn hai ngày nữa là kỳ nghỉ kết thúc, lúc Lục Cảnh Niên tỉnh dậy trong nhà chỉ còn một mình hắn, cả lầu trên lẫn lầu dưới không thấy Dư Tri Ý đâu, gọi điện cũng không ai nghe, Lục Cảnh Niên đi xuống dưới lầu 1 chờ anh.

Đến trưa, Dư Tri Ý trở về, Lục Cảnh Niên đi ra đón, "Có mệt không?"
"Sao anh không hỏi em đi đâu?"
"Em làm việc gì cũng có mục đích, chắc chắn là chuyện quan trọng, anh chỉ quan tâm em có mệt hay không thôi."
Dư Tri Ý uống hết một cốc nước lớn, "Không mệt, buổi tối em dẫn anh đi một nơi rất đẹp."
Lục Cảnh Niên yên lặng chờ mong, không hỏi đi nơi nào, cứ đi theo Dư Tri Ý là được.

Thật vất vả mới chờ được đến tối, 9 giờ đã đóng cửa hàng, Dư Tri Ý thuê một chiếc xe, mang theo quần áo cần thay của hai người, bắt đầu xuất phát.

"Anh cứ tưởng em không biết lái xe."
"Hồi đại học em đã thi lấy bằng, cũng có một chiếc xe nhưng sau đó lại bán, đến đây ở thì cảm thấy xe điện tiện hơn ô tô, nên trước đó chưa có ý định mua xe."
"Trước đó không có nghĩa là bây giờ có?"

Dư Tri Ý mở nhạc, nhạc trên xe đều là mấy ca khúc cũ, ngẫu nhiên chọn một bài, trùng hợp là bài Mật ngọt (Tian mi mi), " Tương lai thôi, cũng nên cân nhắc một chút, nếu có xe, mỗi lần anh tới em có thể đi đón anh, cũng có thể đưa anh đi, tiết kiệm được rất nhiều thời gia."
"Xin lỗi."
Dư Tri Ý không biết hắn xin lỗi cái gì, là vì phải chạy đi chạy lại giữa Quảng Châu với Đồng Lăng, hay là vì không thể học lái xe, nhưng không sao hết, "Giữa chúng ta không cần phải nói 3 chữ này, đổi cách nói khác."
"Vậy, vất vả cho em rồi."
"Không vất vả, là em nguyện ý."
Lúc xe chạy lên đường hải đảo, Lục Cảnh Niên mới phản ứng lại, "Chúng ta đi đến nhà chú Hứa sao?"
Dư Tri Ý không nói, "Tới nơi anh sẽ biết."
Đèn xe chiếu lên vành đai khúc xạ xuống mặt đường, mặt biển buổi tối chỉ một màu đen, không dịu dàng như ban ngày, ngược lại có cảm giác thần bí khó hiểu, hoa giấy ở hai bên đường vẫn nở, bóng cây in xuống bên đường, xe không chạy vào trong nhà, Dư Tri Ý đừng xe bên vệ đường, cầm theo túi quần áo, "Xuống xe."
Nhà chú Hứa không bật đèn, nhưng đèn ở lối vào ngôi nhà nhỏ bên cạnh lại sáng, Lục Cảnh Niên nói: "Hai người chú Hứa ngủ sớm vậy sao?"
Dư Tri Ý cười không đáp, kéo tay Lục Cảnh Niên tiếp tục đi về phía trước.

Đến tận khi dừng lại trước ngôi nhà nhỏ bên cạnh nhà chú Hứa, Dư Tri Ý mới buông tay hắn ra, đưa chìa khóa cửa cho hắn, "Anh Lục, mừng anh về nhà."
Trên tấm gỗ trước cửa có ghi 4 chữ Dư Hương tiểu trúc, nét mực còn chưa khô, nhìn là biết do Dư Tri Ý viết, Lục Cảnh Niên đẩy cánh cửa ra, hương thơm tràn ngập khắp nơi, hai bên sân nở đầy hoa mao lương, hồng vàng trắng đủ cả, lần trước tới hoa chưa nở còn tưởng là cỏ dại, cây long nhãn bên cạnh bị uốn cong, trước sân có một giếng nước nhỏ, bên cạnh giếng là giàn nho, những quả nho chín mọng rủ xuống từng chùm, phía dưới giàn là chõng tre, đi qua sân, Dư Tri Ý chờ Lục Cảnh Niên đi vào trong thì bật đèn, phòng không một hạt bụi, trên bàn là một lọ hoa mao lương tươi, cạnh bên là một mâm đựng đầy trái cây.

"Thích không?" Dư Tri Ý hỏi.

"Thích, em mua lúc nào vậy?"
"Sau tết Trung Thu, xin lỗi không nói gì với anh, em muốn tặng cho anh một bất ngờ, anh cho phép em tùy hứng lần này đi."
Dư Tri Ý nói với Lục Cảnh Niên, vốn dự định sửa sang xong trước ngày 1 tháng 10, dẫn Lục Cảnh Niên đến đây ở, nhưng chờ đội trang trí mãi, ngôi nhà đã lâu không ai ở nhiều chỗ cần phải tu sửa lại, quan trọng nhất là anh đặt làm một chiếc giường đôi, hôm trước mới được giao đến, chú Hứa tìm giúp người đến quét dọn một ngày, Dư Tri Ý vẫn không yên tâm, sáng nay lại đến dọn dẹp một lần nữa.

Giường với đồ dùng bên trong đều là đồ mới, hai cái gối, hai đôi dép lê, đồ dùng trong phòng tắm đều có đôi có cặp.

Lục Cảnh Niên đè Dư Tri Ý lên cánh cửa, "Cảm ơn."
Dư Tri Ý nhón chân hôn hắn một cái, "Coi như là...!sính lễ đi."
"Vậy có phải anh cũng nên tích góp của hồi môn không?"
"Không cần, anh chính là của hồi môn tốt nhất rồi."
"Em lấy đâu ra tiền nhiều như vậy?"
Dư Tri Ý cười nói: "Ngôi nhà nhỏ này thì không tốn bao nhiêu, trước đây em cũng dành dụm được ít nhiều, không đưa hết cho bố mẹ, lần này đúng lúc dùng đến, lại nói, không phải vẫn còn có anh hay sao, em không lo mua nhà rồi thì không còn tiền ăn nữa."
Mua một căn nhà, để hắn có một tổ ấm, không còn là khách qua đường nổi trôi, cho dù thỉnh thoảng mới về ở, nhưng đó cũng là nơi trái tim hắn hướng về.

Lục Cảnh Niên vẻ mặt dịu dàng, "Em không cần của hồi môn, vậy anh nên đưa thẻ lương nộp cho em đúng không?"
"Cái này, không cần đâu, lúc anh ở đây chỉ cần mua đồ ăn mua mấy chậu hoa là được, không cần phải đưa thẻ cho em, em sẽ có áp lực mất, giữa hai chúng ta không cần phải tính toán chi li như vậy."

Từ lúc bắt đầu đã như vậy, lúc trước còn xác định, Dư Tri Ý mua đồ ăn một lần, Lục Cảnh Niên sẽ mua đáp lễ, rồi anh sẽ lại mua nhiều hơn Lục Cảnh Niên, nhưng sau này ở chung, mỗi lần Lục Cảnh Niên lại đây đều mua đồ ăn mua hoa, không ai đề cập đến chuyện tiền nong, giống như người một nhà, hình thức ở chung này vừa đơn giản lại nhẹ nhàng, Dư Tri Ý rất thích, anh thích Lục Cảnh Niên đương nhiên cũng thích.

Hai người lại hôn nhau, Dư Tri Ý đẩy hắn ra, "Dẫn anh đi hái nho, trải nghiệm cảm giác thu hoạch."
Đi đến trong sân, Lục Cảnh Niên nhìn sang cách vách, "Hai người chú Hứa không ở đây sao?"
"Hai chú ấy đi du lịch rồi, em nghe chú Hứa nói mỗi năm sẽ đi du lịch hai lần, ngày mai anh nhớ nhắc em tưới nước cây trong sân với nhé."
Hai người hái được mấy chùm, đi tới giếng nhỏ trong sân rửa sạch rồi quay trở lại chỗ giàn nho.

Cành nho leo dọc theo giàn bò xuống mặt đất, nằm trên chõng tre có thể với đến trái cây, Dư Tri Ý nằm xuống, tiếng kẽo kẹt vang lên, anh vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, "Anh Niên, nằm xuống đây xem sao, sao ở đây rất sáng, có muốn nhìn thử không?"
Lục Cảnh Niên nằm xuống, tiếng kẽo kẹt lại vang lên, gió lạnh phất phơ, tiếng côn trùng thỉnh thoảng kêu vang, Dư Tri Ý cầm một trái nho nhét vào miệng, xác nhận không chua mới lấy trái khác đút cho Lục Cảnh Niên, "Ngọt không?"
"Ừm."
"Ăn thêm một trái nữa."
Lại ăn thêm một trái, Lục Cảnh Niên nói: "Ngày mốt anh phải về Quảng Châu rồi, em đừng ở lại đây một mình, nếu muốn lần sau anh lại tới đây với em."
"Được, anh không ở em một mình ngắm cảnh xem hoa cũng không có gì thú vị."
"Hâm mộ hai người chú Hứa sao?"
Dư Tri Ý nhìn sang ngôi nhà bên canh, "Rất hâm mộ, về già có người làm bạn, có hoa có giếng."
"Chúng ta sau này cũng sẽ như vậy."
Không ai nói gì nữa, bọn họ tự nhiên mà hôn nhau, mỗi phút giây bên nhau đều không thể lãng phí, buổi tối trên núi càng thêm yên tĩnh, cúc áo của Dư Tri Ý bị cởi hết, anh đẩy Lục Cảnh Niên ra hỏi: "Muốn vào phòng không?"
"Đợi lát nữa."
Câu lát nữa này phải chờ một tiếng sau, chõng tre phát ra tiếng kêu kẽo kẹt khiến người ta mặt đỏ tim đập, tiếng vang càng lúc càng lớn càng lúc càng nhanh, áo quần bị ném một bên giàn nho, hoa mao lương đong đưa theo từng âm thanh, Dư Tri Ý túm rớt một chùm nho, nước nho dính hết lên lưng Lục Cảnh Niên...!
Cuối cùng, Dư Tri Ý chỉ nhớ mình áo quần cũng không mặc, lắc lư trở về phòng, cả người dính ướt khó chịu, không biết là nước nho hay nước gì, Lục Cảnh Niên mặc quần áo ra ngoài giếng múc nước, nơi này tạm thời chưa có máy nước nóng, chỉ có thể tự nấu nước, chờ hắn nấu xong nước đi vào, Dư Tri Ý đã dựa người ở đầu giường ngủ rồi.

Giấc ngủ này của Dư Tri Ý kéo dài đến trưa hôm sau, cả người đã được lau rửa, Lục Cảnh Niên giúp anh mặc áo quần.

Ra đến sân, Lục Cảnh Niên đang múc nước giặt quần áo, Dư Tri Ý đi qua giúp, "Để em làm cho."
"Em dậy rồi, có đói bụng không? Anh thấy trong bếp có mì, lất nữa nấu mì cho em."
"Không đói."
Hai người bọn họ một người giặt một người phơi, lúc đi sang chỗ giàn nho phơi đồ, Dư Tri Ý nhìn thấy chõng tre đã được rửa sạch, phía dưới vương vãi đầy quả nho, anh nhanh chóng dời tầm mắt, quá phóng túng, hai người tuổi này rồi đáng lẽ không nên như vậy.

Ở bên Lục Cảnh Niên anh luôn quên mất mình đã 30 tuổi rồi.

Hết chương 49.

Bình Luận (0)
Comment