[Đam Mỹ] Mùa Đông Ấm Áp

Chương 20


Ở nhà hàng Khương Thành chọn, các món ăn đều rất hợp khẩu vị và ngon miệng.

Đường Tu hiếm khi ăn được mà không buồn nôn, nhưng vì bụng bị buộc lại nên anh vẫn cảm thấy ngực và bụng hơi chướng chướng, dạ dày cũng bắt đầu đau, không ăn nhiều nổi bèn bắt đầu gắp cho Khương Thành không ít thứ, giúp cậu lột vỏ tôm vỏ cua cho vào cháo nóng rồi khuấy lên.
Khương Thành nhìn đến mãn nhãn và đầy mong chờ, cậu hỏi anh: "Chị dâu thấy đồ ăn ở đây thế nào?"
Đường Tu đang cúi đầu chuyện chú lột tôm cho cậu, nghe vậy bèn cười cười: "Ăn rất ngon, A Thành tìm được chỗ ăn đỉnh đó."
Khương Thành được khen nên mặt hơi đỏ, cười ngây ngô hai tiếng nói: "Vậy mai em đưa anh tới nữa!"
Đường Tu lắc đầu, chỉnh tư thế ngồ lại một chút để dạ dày bớt đau: "Mai không tới được, mai bệnh viện anh tổ chức cho nhân viên xuống vùng nông thôn."
"Ai?" - Khương Thành bắt đầu cảnh giác: "Đi đâu? Làm gì?"
Đến làng Bình Đàm ở vùng nông thôn phía Tây, giúp người dân kiểm tra sức khoẻ miễn phí." - Đường Tu đem lưng (*) chén cháo trắng tinh cùng với tôm đã bóc vỏ đẩy đến trước mặt Khương Thành, nhấn chai cồn bên cạnh làm sạch tay, sau đó đưa xuống dưới bàn ấn vào dạ dày: "Thuận tiện....Chỉ họ một số kiến thức về bện cùng với vài kỹ năng cấp cứu đơn giản."
(*): khoảng hơn phân nửa chén cháo một chút.
"Đi vào thôn à? Sao lại phải đi vào thôn?" - Khương Thành nhíu chặt lông mày: "Vừa nghe là thấy không an toàn gì rồi."
Đường Tu khẽ cười: "Sao lại không an toàn....Một nửa bộ phận của anh đều đến đó mà."
Khương Thành liều mạng lắc đầu: "Vậy không được, em cũng muốn đi theo anh."
"???" - Trong đầu Đường Tu đầy dấu chấm hỏi, bèn nói: "Em theo anh chi? Viện trưởng anh nói rồi, đây không phải đi chơi, không mang trẻ nhỏ đi được."
"Em không phải trẻ con!"
"Ừa, đúng rồi, em là Khương tổng." - Đường Tu cười cậu.
"Ai da, chị dâu chọc em....Chỉ là, chỉ là em muốn học những cách chữa bệnh cũng như kỹ năng cấp cứu cơ bản thôi." - Khương Thành nói nhanh đến mức mặt đỏ tai hồng, tuy lúc này nghĩ một lý do bừa để thoái lác, nhưng ánh mắt cậu lại cực kỳ kiên định và thành khẩn, không có nửa điểm giả dối: "Cái này đối với em hữu dụng lắm!"
Đường Tu nhìn ánh mắt Khương Thành long lanh bức thiết cùng với vết thương trên trán cậu, nhớ tới bộ dạng Khương Mặc luôn bị thương không rõ nguyên nhân, lời cự tuyệt không thể nói ra thành lời.

Dạ dày càng lúc càng đau, nhưng giờ chỉ có thể chịu đựng, chỉ là anh đang nịt bụng, tay có xoa ấn cũng không chạm tới nó, nên chỉ có thể gian nan gồng mình chịu đau, trên trán dần dần hiện ra một tầng mồ hôi mỏng.
Khương Thành thấy anh hơi dao động, bèn tiếp tục làm nũng: "Chị dâu, anh dẫn theo em đi đi, em đảm bảo không phiền gì đến anh đâu!"
"Cậu...." - Đường Tu thở dài: "Chuyện của công ty, không phải em cũng đang bận sao?"
"Em kham được! Chị dâu tin em đi, em tuyệt đối kham được!" - Khương Thành lộ vẻ đáng thương rồi chớp chớp cặp mắt to tròn ướt đẫm: "Dẫn em theo được không? Em thề nếu em gây phiền phức cho anh, tự em xéo lập tức!"
Đường Tu xua xua tay, hữu khí vô lực nói: "Rồi rồi rồi, nếu không đồng ý với cậu, bữa cơm này chắt không ăn được nữa.....Ăn nhanh đi, tôi đi toilét chút."
- ---
A Mao dừng xe trước một khách sạn, nói vọng ra ghế sau với Khương Mặc: "Anh, hôm nay chúng ta nghỉ chân ở đây chút đi, phía trước đều là địa bàn của Quách gia cả, dễ bứt dây động rừng lắm."
Ở ghế sau không có ai đáp lại, Khương Mặc còn nằm ngủ sau xe, sắc mặt vẫn luôn xanh trắng, hình như từ ngày bước ra khỏi thuỷ lao đến giờ chẳng có chuyển biến gì tốt đẹp cả.
A Mao vội la lên: "Anh, anh."
Khương Mặc nhíu mày kêu "Aiss" một tiếng, mí mắt không kiên nhẫn liếc mắt nhìn cậu: "Anh mày còn nghe được, chú đừng quấy nữa."
A Mao uất ức sờ sờ mũi: "Không phải vì em sợ anh xảy ra chuyện gì sao."
Khương Mặc ho khan đứng dậy, nhàn nhạt nói: "Đến cây búa của chú chú còn sợ, chẳng lẽ anh mày có thể ngủ rồi đi luôn?"
A Mao cười "hắc hắc" hai tiếng ngây ngô: "Không có việc gì là tốt rồi, chúng ta xuống xe đi anh, vô phòng ngủ cho ấm."
Khương Mặc vừa bước xuống xe liền rùng mình, cậu bực bội lấy điếu thuốc rít một hơi thật sâu: "Chú đem anh đến cái xó xỉnh nào vậy?"
"Thôn Bình Đàm! Khách sạn này ở trong thôn là tốt nhất rồi á! Còn có wifi nữa, kiếm được vậy là không dễ gì rồi."
Khương Mặc tung chân đá cậu một cái: "Có wifi mà tốt nhất hả? Vậy anh mày muốn uống nước ấm thì lấy đâu ra?"
"Ai đau đau, anh đánh nhẹ nhẹ thôi!" - A Mao trợn tròn mắt xoa xoa cẳng chân mình: "Có nước ấm! Cái gì mình cần đều có!"
"Đừng có gào, có đau bao nhiêu đâu? Dẫn đường đi!"
"Được rồi anh, mời ngài đi bên này ạ!"

- ---
Khương Thành cảm thấy chị dâu mình như siêu nhân, ngồi xe buýt tới thôn Bình Đàm thì nôn liên tục, lúc sau tới thôn được phát cho chén cháo cũng không uống mà trực tiếp đi ngủ, ngủ chưa được hai giờ, uống hai gói thuốc nhỏ không rõ là gì rồi lập tức lẫn vào đám đông làm việc lu bu không dứt.
Khương Thành nghi anh uống thuốc kích thích, liền chạy đến thùng rác lục hai cái túi đó ra, chụp một tấm ảnh lớn gửi cho trợ lý Ôn Nặc của cậu: "A Nặc, A Nặc, cậu xem cái thứ trong hình tớ vừa gửi cho cậu là gì vậy?"
Ôn Nặc dường như đang xem văn kiện, âm thanh đầu tiên ở đường dây bên kia hình như là tiếng lật giấy, sau đó mới là giọng nói bình đạm không có bất cứ tình cảm hay độ ấm nào: "Rác rưởi."
Ngưng lại vài giây, anh lại nói tiếp: "Nhưng tái chế được."
Ôn Nặc là bạn học ở đại học của Khương Thành, tính tình của người này khác xa với một người nói năng nhẹ nhàng mềm mại, nhưng Khương Thành đã sớm quen, cho dù anh có lạnh lùng đến thế nào, cậu vẫn có thể cợt nhả nói tiếp: "Trước khi biến thành rác thì nó là cái gì?"
"Là một loại bột thay thế bữa ăn của Hà Lan, dùng cho người nhà, trẻ em và thai phụ." - Giọng nói Ôn Nặc phảng phất không cảm tình như người máy đang giới thiệu sản phẩm.
"Bột thay thế bữa ăn? Cậu chắc không phải là thuốc kích thích hay thứ gì linh tinh đó chứ?" - Khương Mặc vẫn hơi không an tâm.
Khí phách vũng vàng trong lời nói của Ôn Nặc vẫn không để ý đến cậu, một lúc sau mới nói: "Cậu khi nào về đi làm? Ở đây có rất nhiều văn kiện chờ cậu ký đó."
"Khụ." - Khương Thành xấu hổ ho khan, nhỏ giọng nói: "Cậu ra soát giúp tớ đi, sau đó cậu giúp tớ...."
Ôn Nặc lạnh lùng thốt: "Nó cần tự tay cậu ký."
".....Cậu không cần nghiêm khắc vậy chứ."
Dù Khương Thành có làm nũng hay bán manh với Ông Nặc đều hoàn toàn vô dụng, anh vẫn lạnh lùng thốt như cũ: "Tớ sắp xếp lại gọn lại cho cậu trước, trở về rồi ký."
Khương Thành vội vàng ngoan ngoãn đáp ứng: "Được, tớ biết rồi."
Ôn Nặc "Ừ" một tiếng rồi cúp điện thoại.
Khương Thành cất di động, không cam lòng mà cầm hai gói đó lên tiếp tục nghiên cứu.
"Cậu làm gì vậy A Thành?"
"A chị dâu!" - Đường Tu không biết đẩy cửa tiến vào từ lúc nào, đột nhiên phát ra tiếng ở phía sau khiến Khương Thành sợ tới mức xém té vào thùng rác.
Đường Tu đeo cái balo, đặt chân kế hộp cơm, liếc mắt nhìn cái thùng rác, cạn lời rồi nói: "Lục thùng rác? Bộ cậu là Husky hả?"

Khương Mặc gãi gãi đầu cười ngây ngô nói: "Không phải, em làm rơi đồ vào....Nhưng mà chị dầu à, anh bị sao mà uống bột thay thế bữa ăn vậy? Em nhớ rõ là nó còn dành cho người già, trẻ em và thai phụ uống nha!"
"....." - Đường Tu không nghĩ Khương Thành thoạt nhìn trông khờ khạo mà tâm tư lại khá kín đáo, bị nghẹn một hồi mới nói: "Anh già rồi, đương nhiên uống được."
"Anh mà già rồi? Còn đẹp như vậy mà." - Khương Thành trợn tròn hai mắt, rõ ràng không tin.
Đường Tu khoanh tay trước ngực dựa vào khung cửa, nhướng mày nói: "Cái này còn thích hợp cho trẻ em nữa đó, để anh mua cho em mấy bịch ăn vặt nha? Uống giống như kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, vừa thơm vừa ngọt."
"Em không có!" - Thực tế Khương Thành vẫn là một thằng nhóc khờ khạo, bị Đường Tu trêu chọc như vậy liền tức giận quay mặt đi, không còn lấn cấn đến vụ bột thay thế bữa ăn nữa.

lẩm bẩm lầm bầm nói: "Em thật sự không phải là một đứa nhóc mà!"
"Anh giỡn mà." - Đường Tu cười cười, đỡ khung cửa ngồi xổm xuống cầm lấy hộp cơm anh vừa đặt trên đất, lúc thẳng eo động tác hơi khựng lại, anh liền liều mạng bấu vào khung cửa mượn lực đứng thẳng, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, khớp ở các đốt ngón tay phát ra âm thanh.
Anh nhìn cái ót quật cường của Khương Thành, giọng khàn khàn cười khẽ nói: "A Thành lại đây, ăn cơm này.

Mấy nay tôi dẫn theo một đám đàn em mới quậy gần chết, vội vội vàng vàng cả ngày không rảnh lo cho cậu, để cậu đói meo đói mốc rồi."
Khương Thành quay mặt đi, ủ rũ cụp đuôi nói: "Là em không giúp được chị dâu mới đúng, căn bản là không bỏ được chuyện công ty bên kia."
Đường Tu vừa mở hộp cơm, đem đồ ăn dọn ra bàn chỉnh tề, vừa nói với Khương Thành: "Vậy chứng tỏ cậu là một trụ cột không thể thiếu ở công ty rồi, vui vẻ đi, đồ ngốc."
"Ưm~ Chị dâu của anh với chị em nói giống nhau thật, cả hai người đều rất tốt với em!" - Khương Thành lập tức lại trở nên vui vẻ, tủm tỉm cười nhận lấy đôi đũa cùng cái muỗng Đường Tu đưa: "Chị dâu ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi, chờ cậu ăn xong, tôi dạy cậu một số thứ."
Khương Thành sửng sốt: "Nhanh vậy.

Chị dâu, không phải anh hết bận rồi à, sao không nghỉ ngơi một chút? Hơn nữa, không phải lát nữa bọn anh sẽ cùng nhau hướng dẫn cho nông thôn sao, lúc đó em cũng đi nghe là được."
"Hướng dẫn cậu cũng phải đi nghe, nhưng là tôi nhìn bọn họ thực hành, nhưng khá chung chung, để tôi tự mình dạy cậu một ít." - Đường Tu xoay người, chớp chớp mắt, thấy cảnh vật trước mắt có vẻ không rõ lắm, đứng lại vài giây mới hướng về nhà vệ sinh mà đi: "Cậu cứ ăn từ từ đừng vội, người tôi đầy mồ hôi không à, đi tắm cái."
Anh đi vào nhà vệ sinh, đỡ bồn rửa tay và muốn chạy đến bồn cầu bên cạnh, nhưng chưa kịp đi đến, liền mất sức mà chậm rãi quỳ xuống đất, nhíu mày gian nan nôn ra một ngụm nước chua.
Mệt nhọc quá độ là thân thể anh có vẻ hơi quá tải, anh ăn không vô đồ ăn bình thường, nhưng không thể nôn chỗ bột thay thế bữa ăn lúc nãy, bằng không nhóc con sẽ đói đến ngốc luôn.

Anh dùng sức xoa xoa ấn ấn ngực, nhắm mắt liều mạng chịu đựng cảm giác buồn nôn mãnh liệt, kìm đến mức khoé mắt ửng đỏ, nước mắt sinh lý không chịu nổi mà chảy ra.
Cũng may nhịn một lát thì không còn cảm giác muốn nôn ra nữa, chỉ kích thích đến tim, bụng căng trở lại làm anh hô hấp hơi khó khăn.
Anh xoa xoa đôi mắt, ngồi nghỉ chốc lát, thở hổn hển lấy trong bao ra một bình dưỡng khí, ấn nửa ngày nhưng ấn không được đầu bơm, chỉ có thể đem đỉnh bơm đặt bên mép bồn tắm, gian nan chụp mặt nạ vào miệng và mũi, dùng trọng lượng thân thể đè đầu bơm, chung quy là dùng một tư thế vặn vẹo hít lấy hít để chút dưỡng khí ngọt lành.
Thở oxy xong, anh lấy trong hộp thuốc của mình ra một đống thuốc, phân ra làm nhiều đợt rồi nuốt đi, lại lấy ra một quyển notebook, bên trong ghi đầy đủ kiến thức y học thường thức cùng kỹ năng chữa bệnh đại cương anh muốn dạy cho Khương Thành.
CPR(*) với hô hấp nhân tạo là các kỹ năng cấp cứu, rất quan trọng, cần thiết phải dạy; tiếp theo là kỹ thuật xử lý ngoại thương.

Cầm máu, làm sạch, khử trùng, bôi thuốc cùng với sốt sau khi xử lý vết thương; ngoài ra còn có cảm mạo, sốt, đau dạ dày, tiêu chảy, những bệnh vặt hằng ngày; còn có một ít mẹo nhằm chẩn đoán sơ bộ các triệu chứng khi cơ thể cảm thấy bất thường;....
(*): Hồi sức tim phổi.
Đường Tu ngồi ở sàn gạch nhà vệ sinh, cầm notebook lên viết viết vẽ vẽ, đem những khiến thức khó có thể truyền tải bằng miệng mà dùng những nét bút đơn giản diễn giải ra.
Khương Thành với Khương Mặc là anh em, dù Khương Mặc không muốn nói với anh nhiều chuyện, nhưng anh không muốn nhìn cậu có một vết thương nào đó, Khương Thành chắc biết chuyện đó.....Ít nhất là cũng biết trước anh.
Anh dạy Khương Thành mấy cái này, có thể hay không gián tiếp giúp được Khương Mặc một ít.
Anh bắt đầu tự trách, là anh quá ngu ngốc, rõ ràng mình là bác sĩ, ở chung lâu như vậy mới nhận ra Khương Mặc đang làm những chuyện nguy hiểm, lúc sau nhận ra được thì chỉ biết không ngừng tra hỏi cậu, còn phải chờ tới Khương Thành nói muốn học, anh mới phản ứng được lúc trước nên dạy cho Khương Mặc một ít để cậu có thể tự mình bảo vệ mình.
Dính dáng đến anh, cũng coi như Khương Mặc dính vận xui tám đời.
Lúc anh với Khương Mặc ở bên nhau, anh luôn có thói quen ỷ lại, đối với cậu yêu cầu hết cái này đến cái khác, những thức không lấy được của người khác, anh đều muốn Khương Mặc cho anh, lại chưa từng nghĩ, Khương Mặc nhỏ hơn anh nhiều tuổi như vậy, thật ra cỡ xấp xỉ tuổi A Sênh hay Cá Con, là anh nên bảo vệ và dung túng cậu mới đúng.
Nhưng ở trước mặt Khương Thành, anh vẫn luôn đặc biệt ích kỷ.
Ngực vì buồn mà cơn đau trầm trọng ập tới, anh che miệng kìm giọng ho một trận, ho đến hơi tỉnh một chút, mới nhận ra mình nên viết ở chỗ khác ba chữ "Thật xin lỗi."
Anh ngơ ngẩn nhìn ba chữ này rất lâu, sau đó mới lẩm bẩm: "Thật xin lỗi....Khương Mặc.

Anh phải làm phiền A Thành trước rồi."
"Có cơ hội gặp mặt....Anh sẽ tự mình dạy em một lần."
"Được không?".

Bình Luận (0)
Comment