Chương 119:
Chương 119:Chương 119:
[Rõ ràng là tôi muốn xem tiết mục này xem bộ dáng các khách mời làm việc nhà nông mệt chết mệt như thế nào, cảm nhận xem bọn họ mỗi ngày trôi qua lại vẫn vui vẻ, vừa là thịt nướng lại là bữa sáng xa hoa của ông chủI]
[Ha ha, muốn xem các khách mời mệt chết mệt sống, xem sát vách « chúng ta điền viên sinh hoạt » kia, muốn xem mỗi ngày làm việc nhà nông nữa, tôi xem các khách mời mỗi ngày đều mệt sắp chết rồi!]
[Điền viên" thật nhàm chán, vẫn là "Thư giãn" đẹp mắt|]
['Điền viên" là thực sự nhàm chán, đặc biệt là Lâm Sở Nhu, cô ta cho tôi một cảm giác lố quá, khách mời còn lại trông thì đoàn kết vui vẻ nhưng cảm giác đều là diễn!]
[Nhất là thời điểm Lục Yên Yên tuyên bố gia nhập tổ tiết mục, vẻ mặt tất cả mọi người như cầu xin, cười chết mất, quá chân thật!]
[Còn có tiết mục kỳ trước của bọn họ nói đi đón Chu Trạch Hủ, kết quả là muốn đi xem người ta làm tóc giả, còn phát hiện dưa của Tinh Huy]]
[Dưa của Thư giãn) nhiều đến mức tôi không dừng ăn được, ngày hôm qua ăn dưa của Ngụy Tâm Di đến hơn nửa đêm, cũng không biết hôm nay lại có thêm dưa gì nữa đây?]...
Trong lúc các khách mời ăn sáng, đạo diễn Du cũng nói cho các khách mời, hôm nay sẽ có một đoàn làm phim đến chương trình tuyên truyền phim mới, đạo diễn, nam nữ chính, nam phụ đều sẽ có mặt.
Bộ phim truyền hình "Nước mắt thiên sứ" này là sản phẩm giải trí do Thiên Diệu đầu tư, bốn vị khách mời cũng là do Thiên Diệu sắp xếp. Bình thường công ty giải trí có phim mới lên sàn, đều sẽ sắp xếp đoàn làm phim tham gia các loại chương trình giải trí, tuyên truyền phim mới.
Lục Yên Yên không có phản ứng gì đối với việc này, chỉ là theo lệ tuyên truyền mà thôi, nhưng khi những khách mời khác nghe nói có khách mới, từng người đều lộ ra biểu cảm một lời khó nói hết. Một giây sau, Lục Yên Yên liền nhìn thấy, bọn họ nhao nhao cầm đũa lên - -
"Trà Trà! Bánh quẩy này ăn ngon! Cô nếm thử xeml"
"Cái bánh xốp này ngoài cháy trong mềm, bên trên còn rưới chocolate tương, cô mau thử xem!"
"Cốc cà phê đen này rất thích hợp với cô, có thể loại bỏ sưng mắt của cô!"
"Trà Trà! Đây là thuốc... thuốc chống rụng tóc của tôi! Tôi nguyện chia sẻ một chút cho côi"
Lâm Trà: 22?
[Đám người này sao lại đột nhiên trở nên kỳ quái như vậy?]
[Còn có thuốc chống rụng tóc gì chứ, bà đây không thèm uống]
Lục Yên Yên cũng không thể hiểu được, cảm giác đám người này có chút doạ mình.
Nhưng vào lúc này, Liễu Minh Khiêm gửi một tin nhắn cho cô.
Liễu Minh Khiêm: [Hiện tại vị trí bạn tốt của Lâm Trà chỉ có 7. ]
Liễu Minh Khiêm: [Hôm nay, có 9 khách mời nhal]
Mắt Lục Yên Yên trợn tròn, giây tiếp theo, cô vọt tới bên cạnh Lâm Trà, nắm chặt tay Lâm Trà.
"Trà Trà, cô muốn... làm giàu không?"
Lâm Trà: !II
[Còn có loại chuyện tốt này?! Cô nói như vậy tôi sẽ không buồn ngủl]
*
Kế hoạch làm giàu của cô chủ vừa thô bạo vừa đơn giản, cô ấy lấy điện thoại di động ra, thêm bạn với Lâm Trà, gửi cho cô một trăm vạn lì xì!
Khách mời ở hiện trường và cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp thấy số tiền lì xì đều sợ ngây người, cô chủ nhà giàu đều vung tiền như vậy sao?
[Cô chủ còn cần vật trang sức gì không? Tôi có thểt]
[Muốn làm con chó nhỏ của cô chủ, mỗi ngày ngậm bao lì xì của cô chủI] [Cầu trời ban cho tôi một cô chủ như Lục Yên Yên đi! Quá hạnh phúc]]...
Một trăm vạn đối với cô chủ không tính là gì, nhưng đối với Lâm Trà thậm chí dân mạng mà nói lại là một khoản tiền lớn, Lâm Trà cảm thấy có chút phỏng tay.
Lâm Trà nhìn chằm chằm một chuỗi số 0 trên điện thoại di động, đếm mấy lần.
Một trăm vạn, đúng vậy.
Trong nháy mắt Lâm Trà cảnh giác.
[Cô chủ đột nhiên cho tôi nhiều tiền như vậy... ]
[Chẳng lẽ là muốn đưa tôi đi Myanmar? A a a a a a tôi không muốn|]
Lục Yên Yên: ??2
Cô gái nhỏ này có hiểu lầm gì đối với mình sao, da của cô ấy là làm bằng vàng hay sao có thể trị giá đến một trăm vạn?