Chương 127:
Chương 127:Chương 127:
Lâm Trà cúi đầu đi cuối cùng, cũng không dám mở hệ thống ăn dưa ra nữa, sợ lại nhìn thấy cảnh kỳ quặc gì đó.
Mắt thấy sắp đến nhà cũ, đột nhiên, một con mèo hoa ly ngậm một con mèo tam thể chạy như bay về phía mọi người.
"Mèo con xuất hiện rồi!"
Các khách mời mừng rỡ, hưng phấn ôm lấy mèo con, đặt nó chung với năm con mèo khác.
"Chỉ có điều...
"Mèo ba sao lại đột nhiên ngậm mèo con đi ra, nhà cũ xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Bà Hạ nhận ra hướng mèo đực chạy tới chính là hướng nhà cũ, mới giải thích:
"Con mèo này là mèo hoang ăn cơm trăm nhà, bình thường vẫn luôn trốn trong căn nhà rách nát của lão Trần, nhưng hai ngày nay căn nhà kia bị phá bỏ và dời đi nơi khác, đoán chừng là bị dọa mới chạy ra ngoài."
Vừa dứt lời, nhà cũ bên kia đột nhiên truyên đến tiếng âm ầm!
Nhóm khách mời vô cùng kinh hãi, vội vàng chạy tới xem.
Chỉ thấy bên cạnh nhà cũ có một chiếc xe ủi đất cực lớn, đang dùng xẻng đẩy mạnh về phía nhà cũI
"Âm ầm' một tiếng, căn nhà cũ đổ thành một mảnh phế liệu!
Mọi người trợn tròn mắt.
“Này này này này này này này này..."
Không phải Triệu Tân Nam và Hứa Kỳ Yên đang ở trong nhà cũ sao?
Hai người bọn họ không sao chứ?
Lâm Trà cũng rất lo lắng, mặc dù sợ nhìn thấy những thứ kỳ cục, nhưng vẫn mở ra hệ thống ăn dưa ra. Cô híp mắt nhìn, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Tốt rồi tốt rồi, thì ra trước khi làm việc công nhân đã kiểm tra nhà cũ, đuổi hết đám mèo và đạo diễn Triệu ra ngoài rồi!"
Các khách mời đều thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra Triệu Tân Nam và Hứa Kỳ Yên đã rời đi từ lâu, không xảy ra chuyện là tốt rồi.
Dù sao, mọi người chỉ là thích ăn dưa, cũng không muốn gây ra tai nạn chết người.
Đột nhiên, các khách mời lại nghĩ đến chuyện gì đó. Công nhân kiểm tra nhà cũ, vậy không phải...
"Ha ha ha ha ha! Đạo diễn Triệu và Hứa Kỳ Yên đều bị nhìn thấy hết rồi!"
"Chắc chắc lúc đó đạo diễn Triệu rất bối rối, ngay cả quần cũng quên kéo lên, vẫn là Hứa Kỳ Yên giúp ông ta kéo quần!"
Lúc rời đi công nhân còn thấp giọng tán gấu: "Tôi còn nghĩ rằng ít nhất phải đợi nửa tiếng, ai ngờ còn chưa tới năm phút?"
Hứa Kỳ Yên ở bên cạnh an ủi ông ấy, ba phút cũng đã rất tuyệt rồi!
*
"Tân Nam, anh đừng tin tiểu thuyết viết cái gì mà một lần ba tiếng, đều là giả mà thôi!"
"Kỳ Yên, có phải em đang an ủi anh không?"
"Làm sao có thể chứ, lời em nói đều là thật, bạn trai trước kia của em đều chỉ được hai phút thôi đấy!"
Ở trong phòng, Triệu Tân Nam rất buồn bực cuộn mình trong góc, đang vẽ vòng tròn nguyền rủa những công nhân không có mắt nhìn kia.
Cho đến khi Hứa Kỳ Yên đến an ủi, ông ta mới cảm thấy khá hơn một chút, từ từ ngẩng đầu.
Hứa Kỳ Yên xoa đầu ông ta: "Nhóm đạo diễn Liễu đã tìm được tất cả mèo con rồi, chúng †a ra ngoài đi."...
Triệu Tân Nam đi theo Hứa Kỳ Yên đến tiểu viện nghỉ ngơi, Lâm Trà trả lại sáu con mèo con mới tìm được cho bà Hạ, bên cạnh còn có sáu con mèo đực ngồi xổm, nhìn chằm chằm mèo nhỏ trong tay Lâm Trà bằng ánh mắt lấp lánh, trông cực kỳ không nỡ.
Thấy sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về phía đám mèo, Triệu Tân Nam mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may, chuyện xấu hổ của ông ta chỉ có Hứa Kỳ Yên biết, Hứa Kỳ Yên sẽ không ghét bỏ ông tai
Lần dã chiến này cũng xem như là một bài học, sau này ông ta sẽ không bao giờ làm loại chuyện này nữa! Chỉ cần đợi qua vài ngày, cùng lắm thì tìm một bác sĩ tâm lý, ông ta sẽ có thể lấy lại phong độ mà thôi!
Một giây sau, Triệu Tân Nam lại nghe được tiếng lòng chân thành của Lâm Trà
[Ai, vốn dĩ không phải chuyện "Ba phút" mà là chuyện khi căn nhà bị phá bỏ và dời sang chỗ khác, ông ta bị công nhân nhìn thấy cậu nhỏ thì bị dọa cho hốt hoảng, sau đó còn phải nhờ bạn gái mặc quần giúp. ]
[À, quên mất, đạo diễn Triệu vừa mới bị các công nhân dọa sợ, còn không đứng dậy nổi. ]
Triệu Tân Nam: ”..."
Sao ông ta có thể quên, Lâm Trà có loại năng lực này chứ!