Chương 171:
Chương 171:Chương 171:
Nhưng tiểu khu này là sản nghiệp của tập đoàn Lục thị, Lục Yên Yên có ba căn nhà ở đây. Bảo vệ đương nhiên không dám ngăn cản, Lục Yên Yên nghênh ngang mang theo đám người đi vào.
Đến cửa nhà Phạm Cảnh Dục, cửa phòng khép hờ, bọn họ không tiện vào.
Bánh bao nhỏ đã lâu không gặp cha mẹ, cậu nhóc lo lắng muốn chết, vừa về đến nhà đã vội vàng nhảy xuống khỏi người Phạm Cảnh Hằng, thất tha thất thểu chạy đến đẩy cửa ra.
"Ba! Mẹt Ba! Mẹt"
Đám người thấy vậy, vội vàng đi theo vào.
Vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng gầm thét của Phạm Cảnh Dục phát ra từ trong phòng ngủ phía trước.
"Tiện nhân! Nói! Gian phu rốt cuộc là ail"
Tô Nghiên ngồi ở trên giường, luống cuống cầm lấy chăn che cơ thể chỉ mặc mỗi áo ngủ của mình lại: "Chồng à, anh nói gì vậy, Tường Tường vốn chính là con trai của anh mài!"
"Đừng tưởng rằng tôi không biết, lúc trước xét nghiệm ADN cô đã lấy mẫu máu của Phi Hồng để làm giả!"
Phạm Cảnh Dục tức tối nói: "Thằng nhóc Phạm Phi Hồng kia không ngờ lại dám thông đồng với người ngoài lừa gạt cha ruột!"
Tô Nghiên không ngờ Phạm Cảnh Dục lại biết được chân tướng, trong lòng hoảng hốt nhưng ngoài mặt vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: "Em không biết anh nghe ai đồn, nhưng em chỉ có một người đàn ông duy nhất là anh!"
Phạm Cảnh Dục hừ lạnh một tiếng: "Có phải con ruột hay không, làm giám định ADN một lần nữa là sẽ biết! Lần này tôi phải tận mắt nhìn bác sĩ lấy mẫu, không ai có thể động †ay động chân!"
Trong mắt Tô Nghiên lộ ra một tia hoảng sợ.
Lúc này, cửa phòng khép hờ bị đẩy ra, bánh bao nhỏ hấp tấp chạy tới, giọng khàn khàn nói: "Ba, mẹ, hai người đừng cãi nhau nữa, Tường Tường sợ lắm!"
Bánh bao nhỏ ôm lấy đùi Phạm Cảnh Dục.
"Đừng cãi nhau nữa, chúng ta đều là người một nhà mài"
Bánh bao nhỏ vẫn đáng yêu như cũ, khuôn mặt bụ bẫm. Nhưng Phạm Cảnh Dục vừa nghĩ tới đứa nhỏ này không phải con ruột của mình, tức giận đẩy nó ra.
"Cút! Tôi không phải cha cậu!"
Bánh bao nhỏ bị đẩy ngã trên mặt đất/'oa" một tiếng khóc lớn lên.
Tô Nghiên tiến lên, ôm cậu bé vào trong ngực: "Cục cưng ngoan, mẹ ở đây, đừng khóc, đừng khóc nữal"
Vừa dỗ bánh bao nhỏ, vừa giận dữ mắng Phạm Cảnh Dục: "Phạm Cảnh Dục, anh mở to hai mắt nhìn cho rõ ràng! Đôi mắt này, cái mũi này, có cái nào không phải là di truyền từ anh? Nó và anh giống nhau như vậy, sao có thể không phải là con ruột?"
Phạm Cảnh Dục nhìn sang bánh bao nhỏ.
Không thể không nói... Bánh bao nhỏ thật sự rất giống ông tai
Đây cũng là lí do khiến cho ông ta vẫn luôn tin tưởng bánh bao nhỏ là con ruột của mình.
Nhìn cái bánh bao nhỏ trắng trắng mêm mềm, Phạm Cảnh Dục có chút dao động.
Chẳng lẽ Tô Nghiên thật sự không lừa ông ta?
Ông ta nhìn sang đám người của tổ chương trình vừa mới đuổi theo đến đây... Chẳng lẽ bọn họ mới là người lừa ông ta?
*
Lâm Trà nhìn quanh căn phòng một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên vết đỏ nho nhỏ ở vai Tô Nghiên.
[Phạm Cảnh Dục bị ngu sao?] Cô khinh bỉ: [Ông thử dùng não nghĩ xem, vết đỏ trên vai Tô Nghiên là cái gì?]
[Chính là kiệt tác của gian phul]
[Thế nhưng tên gian phu kia cũng khá nhanh nhẹn, vừa nghe thấy tiếng Phạm Cảnh mở cửa liền trực tiếp xoay người trốn ở bên ngoài ban công. ]
Phạm Cảnh Dục đột nhiên nhìn ra ban công.
- Được lắm! Thì ra là trốn ở ban công!
Phạm Cảnh Dục xoay người muốn đi ra ban công.
Tô Nghiên kinh hãi, lập tức tiến lên ngăn Phạm Cảnh Dục lại.
"Bà làm cái gì!?" Phạm Cảnh Dục rống lên.
Tô Nghiên tỏ vẻ ngượng ngùng nhìn đám người của tổ chương trình đang đứng ở cửa: "Ừm... Ngoài ban công có phơi quần áo riêng tư, nếu bị tổ chương trình chụp được thì sẽ không tốt đâu?"
Phạm Cảnh Dục hừ lạnh một tiếng.
Trong nhà có máy sấy, làm gì có chuyện phơi quần áo riêng tư ngoài ban công? Xem ra Lâm Trà nói đúng, gian phu ở ngay ngoài ban công!
"Tránh ra! Đừng cản tôi!"
Phạm Cảnh Dục hất tay Tô Nghiên ra, đi về phía ban công.