Chương 184:
Chương 184:Chương 184:
Sau này chắc nó sẽ không dám tùy tiện liếm bàn chân của con người nữa...
Con người có mùi hôi chân!
Các khách mời suy nghĩ một chút rồi chắc chắn bản thân mình vẫn nên duy trì khoảng cách với đạo diễn Du thì hơn, như thế mới không bị lây bệnh hôi chân.
Chỉ có Chu Trạch Hủ là biểu cảm có chút nhăn mặt, khổ sở đến mức như muốn khóc đến nơi vậy.
Giang Minh Khải đứng bên cạnh cậu ấy cảm thấy vô cùng khó hiểu: "Không phải là cậu đã từng đi giày hay là chạm vào chân của ông ta đấy chứ?"
"Tất cả đều không phải..." Vẻ mặt của Chu Trạch Hủ có chút buồn bã: "Nhưng lần trước cái hôm đến giúp nhà bà Hạ, Diệu Tổ nó... Liếm mặt của tôi!"
Đồng tử của Giang Minh Khải co lại, cậu ấy phải suy nghĩ một hồi lâu mới nghĩ ra được một câu an ủi có sức thuyết phục nhất:
"Có thể nó liếm cậu trước rồi mới liếm chân đạo diễn Du..."
"Không!"
Giọng nói của Chu Trạch Hủ rất đau lòng, nước mắt trào ra: "Lúc đó tôi đã ngửi thấy mùi đậu hủ thối trộn với bún ốc thậm chí còn có cả mùi sầu riêng nữa, lúc đó tôi còn tưởng rằng do Diêu Tổ ăn quá nhiều!"
Thì ra là mùi chân của đạo diễn Du hỗn tạp như vậy sao!
Chu Trạch Hủ: "Hu hu hưu..."
Giang Minh Khải: "..."
Lại một lần nữa âm thầm thắp lên một cây nến tưởng niệm.
Lần này là vì Chu Trạch Hủ.
Lục Yên Yên là khách mời thường trú duy nhất không đứng cùng họ để nhận những lời phê bình của đạo diễn Du, cho dù có phê bình ai thì đạo diễn Du cũng không dám phê bình chị gái có chỗ dựa này đâu.
Cô ấy vẫn nằm trên chiếc ghế dài gần đó mà nhàn nhã ăn tổ yến. Nhưng hôm nay Lâm Trà đã đem đến cho cô ấy một "quả dưa' rất thú vị nhưng đồng thời nó cũng khiến cô ấy ăn có chút ăn không vô.
Cảm giác tổ yến tối nay... Cũng sắp có hương vị của bún ốc và đậu hủ thúi!
Xong rồi, ăn thêm một miếng nữa cũng sắp ăn ra vị của bàn chân rồi!
"Chỉ là một nhà quảng cáo thôi mà."
Lục Yên Yên để tổ yến xuống đồng thời cắt ngang lời phê bình của đạo diễn Du: "Không phải Hoa Dạng Niên Hoa thì cũng có nhà quảng cáo mới thôi."
Chương trình giải trí của họ nổi tiếng như vậy không lý nào lại không có ai đến đầu tư.
"Bà cô của tôi ơi!" Đạo diễn Du khóc không ra nước mắt: 'Cô cho rằng những nhà tài trợ kia có bao nhiêu người có thân phận và bối cảnh sạch sẽ cơ chứ? E rằng bọn họ cũng có thể xảy ra chuyện ấy chứ."
"Cho dù chính bọn họ sạch sẽ đi chăng nữa nhưng một công ty lớn như vậy có thể đảm bảo rằng nhân viên của họ đều trong sạch hay sao? Đầu tư vào chúng ta quá mạo hiểm, e là bọn họ không dám ấy chứ"
[Không phải điều đó vừa hay quá tốt hay sao?]
Đúng lúc này tiếng lòng của Lâm Trà lại vang lên, cô vẫn cúi đầu nhưng trong lòng lại nhịn không được mà lải nhải.
[Đạo diễn Du, ánh mắt phải nhìn xa trông rộng một chút, đừng chỉ nhìn một mẫu đất với ba phần ruộng kia nữa, là ai nói chúng ta nhất định phải lôi kéo được những công ty lớn kia đầu tư cơ chứ?]
[Lần này Hoa Dạng Niên Hoa bán đắt hàng hơn khiến cho Phạm Cảnh Dục cũng lợi dụng những sản phẩm trong nước mà bán thảm, còn khiến nhiều cư dân mạng tức giận như vậy, hiện tại không phải trên internet đều dùng Hoa Dạng Niên Hoa là đơn vị đo lường hay sao? Nhiều thương hiệu còn đang xem xem họ có thể mua được bao nhiêu sản phẩm từ Hoa Dạng Niên Hoa kìa. ]
[Chúng ta có thể tạo ra một làn sóng hàng nội địa chất lượng cao giá rẻ, trong nước có nhiều hàng giá rẻ như vậy mà chúng ta có thể trực tiếp mang hàng về đây, với nhiệt độ của chương trình bây giờ còn sợ mang không nổi hay sao?]
[Tận dụng độ hot này được đấy, rất nhiều hàng nội địa trong nước đều đang rục rịch chờ bán ra mà có thể xử lý được khối lượng lớn hàng đó hay không thì phải tuỳ thuộc vào ông rồil]