Chương 225:
Chương 225:Chương 225:
Địch Tử Ngang cũng không có cách nào.
Còn làm loạn nữa thì người mất mặt chính là anh ta.
Cũng không biết Lâm Trà ở bên ngoài còn có thể nói ra chuyện gì nữa, Địch Tử Ngang không thể làm gì, chỉ có thể ký tên hủy hợp đồng rời khỏi hiện trường.
Sau khi ra khỏi phòng làm việc của đạo diễn, Địch Tử Ngang nhìn thấy Lâm Trà ngồi xổm ở cửa cắn hạt dưa.
Trong mắt hiện lên chút chán ghét.
Lâm Trà: [???]
[Địch Tử Ngang liếc mình sao?]
[Ồ không đúng, đây là do khi còn bé mắt anh ta bị lác không chữa khỏi! Cho nên nhìn người mới giống liếc người tal]
[Thật đáng thương nhal]
Phụt - -I
Cung Kha và Giang Minh Khải không nhịn được cười thành tiếng.
Mắt lác sao?
Không phải Địch Tử Ngang vấn luôn là nam thần hoàn mỹ, thế mà lại bị mắt lác! Trách không được quay quảng cáo cứ thích làm biểu cảm "ngạo nghễ nhìn người!
Địch Tử Ngang nghe vậy càng tức giận hơn.
Ở lại đây quả nhiên không có chuyện gì tốt!
Anh ta lại căm giận trừng mắt nhìn ba người một cái, nghênh ngang rời đi.
Trong phòng làm việc của đạo diễn, Tôn Thiên Thiên và Thẩm Túy ký hợp đồng nam chính, hai người bắt tay.
"Thẩm lão sư, hoan nghênh anh gia nhập , cũng hoan nghênh anh tới - thế giới ăn dưa!" Thẩm Túy sửng sốt, không hiểu Tôn Thiên Thiên có ý gì.
Vừa quay đầu bất ngờ nhìn thấy được Lâm Trà đang ở cửa nghe lén.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều có chút ngơ ngẩn.
Thật ra Thẩm Túy tưởng tượng cảnh mình gặp lại Lâm Trà rất nhiều lần, có thể là ồn ào, cũng có thể Lâm Trà sẽ không để ý tới chính mình.
Nhưng Thẩm Túy không nghĩ tới ngày gặp lại Lâm Trà có vẻ mờ mịt, trên đỉnh đầu có hàng chữ:
[Độ hảo cảm với Thẩm Túy: 01]
Thẩm Túy: 2
Hảo cảm? Gái quái gì thế này?
*
Không đợi Thẩm Túy tò mò thì công việc lại tiếp tục.
Đạo diễn Phùng và Tôn Thiên Thiên triệu tập diễn viên chính về phòng họp bên cạnh, bắt đầu đọc kịch bản.
là một bộ phim kỳ ảo có thời lượng khoảng 3 tiếng đồng hồ, diễn viên chính và diễn viên phụ vây quanh đọc kịch bản 7,8 tiếng đồng hồ, đến tối mới kết thúc.
Trong lúc đó, Lâm Trà rất là dịu dàng, nghiêm túc xem kịch bản, không có ăn dưa.
Thỉnh thoảng sẽ có diễn viên đưa ra một số nghi vấn về phương diện lý giải nhân vật đối với đạo diễn, Lâm Trà chăm chú nghe, trong lòng cũng sẽ cân nhắc đáp án.
Đạo diễn Phùng không nghĩ tới lý giải của Lâm Trà đối với kịch bản và nhân vật lại sâu sắc như vậy, đáp án cô đưa ra gần như đều chính xác.
Thiên phú diễn xuất và kỹ thuật chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, nhưng hình như Lâm Trà đều có.
Thẩm Túy lại thấy hiển nhiên.
Rất nhiều năm trước, Lâm Trà ra mắt ở một thế giới khác là ngôi sao nhí. Người có thể làm ngôi sao nhí hơn phân nửa có thiên phú diễn xuất, cô còn được mài giữa trong giới điện ảnh mười mấy năm, tự nhiên có kỹ thuật. Chỉ là những người này không biết mà thôi.
Sau khi kết thúc đọc kịch bản, đạo diễn Phùng bảo mọi người nghỉ ngơi sớm, sáng mai khởi máy, thời gian cấp bách.
Các diễn viên và nhân viên nhanh chóng giải tán.
Thẩm Túy vừa mới đứng dậy chợt nghe Cung Kha ở phía sau gọi mình.
"Thẩm lão sư, thật ngại quá, có thể mượn phòng của anh tắm một chút không? Vòi sen trong phòng của tôi bị hỏng rồi, vốn đã hẹn với Địch lão sư mượn phòng tắm nhưng bây giờ anh vào ở..."
Gần đây Hoành Thành khởi máy, có vài tổ quay phim lớn, phòng khách sạn khan hiếm. Cung Kha và Thẩm Túy ở cùng một tầng lầu, tìm anh ấy là tiện nhất. Tìm những nữ diễn viên như Lâm Trà có chút không ổn.
Thẩm Túy đưa thẻ phòng cho Cung Kha: "Ừ, không thành vấn đề."
"Cảm ơn Thẩm lão sư!"
Lâm Trà và Cung Kha diễn chung nhiều nhất, vẫn ngồi bên cạnh Cung Kha, nghe được toàn bộ quá trình anh ta mượn thẻ phòng.
Nhưng Lâm Trà lại đang suy nghĩ chuyện khác.
[Không phải lúc trước nói muốn tìm được "người anh ấy thích cùng ăn dưa với anh ấy", anh ấy mới chịu gia nhập đoàn phim sao?"
Đôi mắt Lâm Trà đột nhiên sáng ngời.
[Chẳng lẽ người Thẩm lão sư thích ở trong đoàn làm phim của chúng ta?]