Chương 243:
Chương 243:Chương 243:
"Aizzz, Thẩm lão sư?"
Lâm Trà nghiêng đầu: "Sao anh lại ở chỗ này?"
Sau lưng Thẩm Túy chính là Lộc Hàm bị ba quyền đánh ngất xỉu, đã trợn trắng mắt nằm trên mặt đất ngất đi.
Bóng đêm mông lung, Lâm Trà cũng không chú ý tới Trần Khải Văn, chỉ thấy Thẩm Túy nhếch khóe miệng:
"Phòng khách ngột ngạt, trời đem thanh mát, tôi ra ngoài hít thở không khí."
Vừa dứt lời bỗng có sấm sét lóe lên!
Thẩm Túy: "...
Lâm Trà: ”...'
Thẩm Túy xấu hổ cười.
"Ăn no quá, ra ngoài tiêu thực."
Một giây sau bụng anh phát ra tiếng ùng ục.
Thẩm Túy: "..."
Lâm Trà: "..."
Thẩm Túy không nghĩ ra cái cớ gì nữa.
Hai người xấu hổ đứng yên.
[Không cần tìm cớ nếu không có nha. ]
[Nhưng mà hơn nửa đêm Thẩm lão sư đi theo tôi, chẳng lẽ là... ]
Chẳng biết tại sao Thẩm Túy hơi căng thẳng, tim đập nhanh hơn, vẻ mặt mong đợi nhìn Lâm Trà.
Một giây sau, chợt nghe thấy giọng nói đầy tức giận của Lâm Trà.
[Thèm tôm hùm của tôi] Thẩm Túy:???
Chỉ là một con tôm hùm nhỏ mà thôi, cô có cần phải bảo vệ thức ăn như vậy không?!
Lâm Trà trong lòng tràn đầy oán giận, nhưng dù sao nghe thấy âm thanh Thẩm Túy đói bụng, chỉ có thể khách khí nói:
"Thẩm lão sư, muốn cùng nhau ăn tôm hùm không?"
[Từ chối từ chối từ chối đi!]
[Tôi chỉ mua ba kg thôi! Còn không đủ ăn! Thầy Thẩm rất quan tâm đến vóc dáng của mình chắc chắn sẽ không ăn tôm với tôi có phải không?]
[Chắc chắn không, chắc chắn không, chắc chắn không|]
Thẩm Túy đột nhiên nhếch miệng cười.
"Được! Vậy cảm ơn-!"
Lâm Trà:!II
Sét đánh ngang tail
Lâm Trà cảm giác thế giới đều u ám!
Hai người vai kề vai, một người nhảy nhót, một người chậm rãi bước đi, rất nhanh đã rời khỏi con đường.
Không bao lâu một người đàn ông mặt mang vết sẹo xuất hiện bên cạnh Trân Khải Văn đang hôn mà.
Người đàn ông mặt sẹo gọi điện thoại.
"Lục tổng, vừa rồi Trần Khải Văn muốn công kích Lâm Trà, nhưng bị Thẩm Túy đánh hôn mê."
"Thẩm Túy?"
Lục Ngôn Triệt có chút kinh ngạc.
"Muốn xử lý không?" Người đàn ông mặt sẹo hỏi. Vừa nói lời này, ông ta vừa quơ quơ đao cụ trong tay, con dao điều khiển mặt thép tỏa sáng rực rỡ dưới ánh trăng.
Lục Ngôn Triệt đối diện trâm mặc một hồi, nói: "Quên đi, chuyện này Thẩm gia cũng tham gia, cũng đừng làm khó xử như vậy, báo cảnh sát để cảnh sát xử lý đi."
Trong mắt người đàn ông có sẹo hiện lên một chút tiếc nuối, nhưng ông ta vẫn gật đầu nói: "Được."
*
Tầng 15 khách sạn Hoành Thành, trong phòng Thẩm Túy.
Mùi tôm hùm rất nồng, Lâm Trà tuyệt đối không dám ăn trong phòng mình miễn cho sáng mai bị Tôn Thiên Thiên và Trần Vân phát hiện.
Nhưng nếu Thẩm Túy muốn gia nhập thì ăn ở phòng của anh cũng tốt.
Một con tôm hùm ba cân, nhìn rất nhiều nhưng nếu như hai người ăn thì không nhiều.
[Thẩm lão sư chỉ khách sáo thôi phải không? Không phải anh ấy nói mình có cơ bụng tám múi, chỉ được ăn cỏ, gà và thịt! Nhất định không dám ăn đồ nặng dầu và muối! Hơn nữa trời cũn đã tối!
Lâm Trà vờ nói.
"Thẩm lão sư, mời anh."
Thẩm Túy mỉm cười.
Một giây sau anh lấy ra một bát cơm to như quả bóng!
"Vậy tôi không khách khí nữa-"
Lâm Trà:???
Cô đau đớn nhìn tôm hùm vốn không nhiều lắm đã bị Thẩm Túy gắp đi hơn phân nửa.
"Em không ăn sao?" Thẩm Túy vô tội hỏi Lâm Trà.
Lâm Trà: "..."
[Ha ha ha ăn! Sao lão nương có thể thua anhl]
Lâm Trà xắn tay áo lên, chỉ cần cô ăn nhanh hơn Thẩm Túy, Thẩm Túy sẽ không cthể cướp đi tôm hùm của côi
Trong chuyện ăn uống, Lâm Trà cô còn chưa thua ail Chỉ là trăm triệu lần không nghĩ tới Thẩm Túy ăn bữa khuya của người khác còn không khách khí chút nào!
Anh vừa lột tôm hùm vừa vui vẻ thưởng thức khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ của Lâm Trà.
Rất nhanh, trên đầu Lâm Trà lại hiện lên mấy hàng chữ:
[ Độ hảo cảm đối với Thẩm Túy: 01]
[Độ hảo cảm đối với Thẩm Túy: 0]
[Độ hảo cảm đối với Thẩm Túy: -1]
[Độ hảo cảm đối với Thẩm Túy: -2]
Thẩm Túy:?
Không phải chứ, đồ chơi này còn có thể là số âm àI
Thẩm Túy đột nhiên hỏi: "Trà trà, có phải em không thích tôi ăn tôm hùm của em không?”
Lâm Trà dừng lại, mỉm cười nói:
"Làm sao có thể chứ Thẩm lão sư, chia sẻ là truyền thống mỹ đức của dân tộc Trung Hoa chúng ta mà!"
[Độ hảo cảm đối với Thẩm Túy: -3]
"Tôi thật sự không ghét anh!"
[Độ hảo cảm đối với Thẩm Túy: -4]
"Tuyệt đối không có!"
[Độ hảo cảm đối với Thẩm Túy: -5]
Thẩm Túy: "...
Một chậu tôm hùm nhanh chóng thấy đáy, chỉ còn lại chút cuối cùng nằm trong dầu đỏ, đặc biệt béo ngậy.
Lâm Trà nhìn chằm chằm miếng thịt tôm, nắm chắc cơ hội ra tay.
Đột nhiên một bàn tay vớt lấy miếng cuối cho vào bát!
Lâm Trà:!II [Thẩm Túy chết tiệt!]
[Lão nương không đội trời chung với anhI]
[A a a a a đó rõ ràng là miếng tôm cuối cùng!
Lâm Trà tận mắt nhìn Thẩm Túy gắp lấy miếng thịt tôm tươi ngon...
[Huhuhuhu, không thể nhìn... ]
[Tôi đau lòng quát! Tim quặn đaul]
Lâm Trà nhắm mắt lại.
Lâm Trà tuyệt vọng muốn khóc!
Cô bật khóc và thu dọn hành lý để rời đi.
Giây tiếp theo Thẩm Túy đặt thịt tôm vào bát của Lâm Trà, bên cạnh còn có một đống thịt tôm đã bóc vỏ.
Lâm Trà ngẩn ra, nhiều thịt tôm như vậy, phải hơn một cân tôm hùm chứ?
Thẩm Túy lại thờ ơ đứng lên duỗi người.
"Tôi muốn giữ dáng! Phần còn lại cho eml"